Khẽ Chạm Vào Em

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau ngày hôm đó, tần suất mà Linh Vi nhớ về Tần Minh Hạo ngày một nhiều hơn, lúc nào hình bóng của anh cũng hiện lên trong trí óc cô.

Ngay cả lúc làm việc cô cũng có hơi thiếu tập trung.

"Linh Vi, sao còn đứng đó vậy? Nhà hàng hôm nay đông khách, phải làm việc luôn tay luôn chân mới được á, nếu không khách lại phàn nàn.

Kìa, mới nhắc là lại có thêm khách vào, cô phục vụ cho họ đi." Đồng nghiệp của cô nói xong liền bưng thức ăn ra ngoài.

Còn Linh Vi thì vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo hơn rồi cầm một cuốn sổ ghi chép cùng một cây viết bước ra ngoài.

Nhưng...! không ngờ hai vị khách vừa bước vào nhà hàng lại là Tần Minh Hạo và một người phụ nữ xinh đẹp nào đó.

Là trùng hợp hay do anh biết cô làm ở đây?

Linh Vi hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu bước ra ngoài: "Quí khách muốn dùng gì ạ?"

Linh Vi đứng ở giữa bàn, cô lén ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ kia, ăn mặc sang trọng lại còn xinh đẹp, quyến rũ, phải nói là khí chất hơn người.

Cơ mà vài bữa trước Tần Minh Hạo còn nói cái gì mà yêu cô, hôm nay đã dẫn một người phụ nữ khác đi ăn? Quả là lời của đàn ông, không thể tin.

Linh Vi không suy nghĩ nữa, cô cúi thấp đầu chỉ chờ bọn họ gọi món.

Tần Minh Hạo nâng ly nước trên bàn lên, giả bộ uống nước nhưng thật ra lại lén nhìn sắc mặt của Linh Vi.

Vậy mà xô lại không có biểu cảm gì là tức giận khi thấy anh đi cùng một người phụ nữ khác, thậm chí còn vô cùng điềm tĩnh, khiến anh...!có chút thất vọng.

Anh vốn mượn cơ hội này để chọc cho Linh Vi ghen và muốn thăm dò thử xem cô có còn quan tâm đến anh không, vậy mà...

"A Hạo! Anh ăn cay được phải không? Vậy chúng ta chọn món nào đó cay đi." Người phụ nữ này diễn rất tốt, giọng điệu mềm dẻo, còn cố tình gọi Tần Minh Hạo là A Hạo.

Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là Minh Hạo không ăn cay nhưng anh lại không có phản ứng gì mà chiều theo cô ta, khiến Linh Vi có chút bất ngờ.

Cô nhớ lúc trước anh rất khắc khe đối với việc ăn uống, lúc nào cũng chuẩn bị chu toàn cho anh còn khiến anh không hài lòng, thế mà người phụ nữ này lại có bản lĩnh thế sao?

"Món salad này nữa, A Hạo, hình như em nhớ anh cũng ăn được hành tím mà nhỉ?" Cô ta nói.

Tần Minh Hạo chỉ cười cười: "Tùy em, thích cứ gọi, anh không sao cả." Nhưng anh thật chất là đang nhìn chằm chằm vào Linh Vi, cô biết anh không ăn được hành tím mà cũng không có phản ứng gì?

"Còn nước ép khổ qua thì sao?" Cô ta lại cố tình.

Nhưng lần này Linh Vi không nhịn được nên chen vào một câu: "Sao chúng ta không gọi món nước ép ngọt dịu hơn nhỉ?"

"Tôi thích nước ép khổ qua, có vấn đề gì à?" Cô ta trừng mắt về phía Linh Vi khiến Linh Vi có cảm giác ngột ngạt.

Linh Vi thầm nghĩ: Không phải là cô ta biết mình có quan hệ với Tần Minh Hạo đó chứ?

"Không ạ, nếu quí khách đã gọi món xong rồi thì xin đợi một chút, món ăn sẽ ra ngay thôi ạ!" Linh Vi xoay bước đi vào trong, cảm thấy nơi lòng ngực có gì đó rất khó chịu

Sau khi Linh Vi đi xa thì người phụ nữ đó mới nói chuyện một cách bình thường: "Minh Hạo, cậu quá đáng lắm đó, mời mình một bữa cơm còn phải bắt mình diễn vai trà xanh."

"Cậu là bạn mình, giúp mình một chút không được sao? Hơn nữa ngày mai cậu phải đi rồi, nếu tôi nhờ người phụ nữ lai lịch không rõ ràng nào đó, sau này có trăm cái miệng mình cũng không biện minh được cho hành động ngày hôm nay "

"Hừ! Nói tóm lại cũng là do mình đã có chồng nên cậu mới nhờ mình chứ gì? Mà cậu chắc là ổn không vậy? Cô vợ bé nhỏ của cậu hình như chẳng có chút phản ứng nào.

Hoặc là...!cái trò ấu trĩ này đã khiến cho cô ấy càng thêm quyết tâm rời bỏ cậu." Cô ta dựa người vào ghế, nhìn Tần Minh Hạo với vẻ mặt khinh thường, đã lớn như vậy rồi mà vẫn cứ thích làm mấy trò xàm xí.

"Mình cũng không biết, mình chỉ muốn cô ấy để mắt đến mình một chút." Sắc mặt Tần Minh Hạo dần trở nên u ám, nụ cười lịch sự trên môi cũng biến mất.

Cô ta nheo mắt lại nhìn anh rồi bật cười: "Thôi đi! Đừng làm ra vẻ bi thương như vậy, mình nhìn không nổi đâu."

...

Sau khi bữa ăn tối kết thúc.

Cô ta đã đứng trước cửa nhà vệ sinh để chờ Linh Vi.

Khi Linh Vi bước ra, cô ta liền chặn lại: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Linh Vi nhìn thấy cô ta liền không có thiện cảm nên chẳng muốn để tâm: "Chúng ta có gì để nói sao?"

"Đương nhiên." Cô ta mỉm cười, nằng nặc muốn nói chuyện cùng cô nên cuối cùng cô cũng không trốn đi đâu được.

"Thật ra tôi tên là Lư Ngọc Quyên, là bạn đại học của Tần Minh Hạo, hơn hết..." Cô ta dơ bàn tay trái lên đung đưa và nói nói: "Tôi có chồng rồi, chồng của tôi là người ngoại quốc, tuần trước tôi về đây để thăm ba mẹ, sẵn tiện xem đất nước có gì thay đổi, ngày mai tôi lại phải cùng cùng trở về Mỹ.

Hôm nay chúng tôi cũng chỉ là bạn bè đi ăn bình thường thôi, tại cậu ấy cứ bảo tôi phải diễn vai trà xanh để cho cô xem nên tôi mới phải làm vậy."

Linh Vi khó hiểu nghiêng đầu nhìn Lư Ngọc Quyên.

"Ha ha ha! Chắc cô cũng biết mà, cậu ấy là người rất ấu trĩ, cậu ấy cũng chỉ muốn cô nhìn về phía cậu ấy một cái, tha thứ cho cậu ấy.

Lúc trước tôi và Tần Minh Hạo chơi cũng khá thân, nên tôi nhìn ra được, đối với cô...!cậu ấy vô cùng thật lòng.

Hơn nữa, không phải trong lòng cô vẫn còn yêu cậu ấy sao? Cô vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cưới đó nhỉ?"

Nhẫn cưới?

Đúng vậy, Linh Vi luôn đeo chiếc nhẫn cưới này, từ ba năm trước đến bây giờ cũng chưa từng tháo ra, lâu dần cô cho rằng sự hiện diện của chiếc nhẫn này là đương nhiên nên sau khi rời đi cũng chưa có ý định tháo.

"Bây giờ tôi sẽ tháo nó ra ngay." Linh Vi đưa tay định tháo chiếc nhẫn ra, nhưng lời nói Lư Ngọc Quyên đã khiến cô khựng lại: "Cô có tháo ra cũng vô dụng, tình cảm của cô đâu nằm trong chiếc nhẫn mà là tim.

Trong tim cô còn cậu ấy thì có dù có không nhìn thấy, có không chạm tới cô cũng sẽ yêu cậu ấy mà thôi.

Hai người yêu nhau, tại sao phải khổ sở chia cắt? Vã lại...!cái này tôi cũng không muốn nói đâu nhưng...!cô có cảm thấy cuộc sống của cô gần đây khá suôn sẻ không, cô có cảm giác như...!khó khăn đều tự nhiên được giải quyết."

Giống như việc cô làm đổ thức ăn lên người vị phu nhân kia, cô vẫn luôn không hiểu vì sao người đó lại không truy cứu nữa?

"Ý cô là...!anh ấy giúp tôi?" Linh Vi cau mày: "Tại sao anh ấy làm vậy? Anh ấy cho rằng không có anh ấy tôi sẽ sống không được sao?"

"Không, cô sai rồi Linh Vi, mà là Tần Minh Hạo không thể bỏ mặc cô mới đúng, cậu ấy yêu cô nên luôn muốn bảo vệ cho cô, lo lắng cho cô.

Tuy cậu ấy có lúc trẻ con và làm những trò không cần thiết, nhưng tất cả cũng là vì hướng về cô.

Thật ra tôi không đành lòng nhìn bạn của tôi cứ chìm đắm trong rượu chè, thuốc lá và công việc mà bỏ rơi bản thân vì cô nên mới nói với cô những lời này.

Quyết định...!vẫn nằm ở cô.

Vậy thôi, tạm biệt, tôi mong lần sau về nước cô và Tần Minh Hạo đã là cặp vợ chồng ngọt ngọt, mãi mãi khong chia lìa."

Lư Ngọc Quyên nói xong những điều cần nói liền quay lưng bỏ đi một cách thong dong.

Còn lòng Linh Vi thì nặng trĩu, cô không biết từ lúc nào mà cô đã dựa dẫm vào người đàn ông này như vậy.

Cứ như không có anh dát đường thì cô sẽ bị nghiền nát bởi thế giới này một lần nữa.

...

"Cậu đi đâu mà lâu vậy?" Tần Minh Hạo không biết Lư Ngọc Quyên đi tìm Linh Vi nên có hơi cau có khi bắt anh phải chờ đợi.

"Cậu không muốn đưa mình về thì nói thẳng một tiếng đi!"

"Không phải thế, chỉ là cậu làm gì mà lâu vậy? Mình cứ tưởng cậu ngất trong nhà vệ sinh luôn rồi."

"Chuyện của phụ nữ cậu làm sao mà biết được, cứ vào nhà vệ sinh là chỉ đi vệ sinh thôi sao? Còn phải dặm lại phấn, tô son môi.

Đâu như đàn ông mấy cậu vừa vào là đi ra liền."

"Xì! Linh Vi của mình không cần làm mấy thứ đó, thậm chí không cần trang điểm vẫn xinh một cách tự nhiên."

"Thôi đi nha! Bớt nhắc vợ cậu trước mặt mình, có ai đi ngoại tình mà nhắc đến vợ hoài như cậu không?"

"Cậu còn chưa thoát vai à? Không lẽ định bỏ chồng theo mình?"

"Câm cái miệng thúi của cậu lại đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio