Tội: Tội trạng, sai lầm, Phược: Trói buộc
Tiểu hoàng tử cô độc rốt cục có bạn chơi, người này, hiểu hỉ nộ ai nhạc của cậu, hiểu mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười, chỉ cần cậu vừa động tâm tư, không cần bất cứ ngôn ngữ nào, đối phương liền chuẩn bị tốt tất cả, không còn gì khiến người ta cảm thấy vừa lòng hơn điều này.
Không giống với thị tòng vây quanh bên người, Lăng Dực là bằng hữu theo đúng nghĩa của cậu, cậu ấy sẽ không vì lấy lòng cậu mà tiểu tâm dực dực, họ có thể cùng nhau tán gẫu bất cứ chuyện gì, cùng cười nhạo sau lưng các đại thần nội các, thậm chí thay cậu thực hiện những mưu ma chước quỷ mà cậu không làm được.
Hoàng cung trên dưới đều vì sự hiện hữu của Lăng Dực mà cảm thấy đau đầu, cậu ta thân thủ mạnh mẽ như vậy, lại thích đùa dai, từ đại thần, cho tới thủ vệ, cơ hồ mỗi người đều qua tay cậu, nhưng vì có Nguyệt Ảnh, bọn họ chẳng thể làm gì cậu.
Nguyệt Ảnh thẳng đến năm mười bốn tuổi này mới lần đầu tiên được hưởng thụ niềm vui thời thơ ấu nên có, Lăng Dực là khế tử của cậu, là thế thân của cậu, là đôi chân của cậu, đem tuổi thơ mà cậu bỏ lỡ bồi thường gấp bội. Nguyệt Ảnh đã trở thành người ủng hộ lớn nhất cho kế hoạch cấy ghép, có cậu lên tiếng, kế hoạch này lại càng hừng hực khí thế triển khai.
Khế tử xuất hiện khiến cho toàn bộ Thiên Túc vì đó mà cuồng nhiệt, mọi người trả số tiền lớn chỉ vì lựa chọn được một khế tử ưu tú, dành riêng cho mình. Ban đầu cô tinh có trị số càng tốt, giá thị trường lại càng cao, thậm chí xuất hiện tình trạng tàng trữ và mua đi bán lại, cô tinh tiếp nối giác đấu tràng, trở thành một loại sản nghiệp mới.
Nhưng việc đời không bao giờ hoàn mỹ, Cô Tinh có được trí tuệ nhân loại và tình cảm, rất nhanh bộc lộ thiếu sót trên chiến trường.
Đại sảnh nghị viện Hoàng thất, đang cử hành một hồi hội nghị như vậy.
"Các ông có tin được không? Chiến sĩ Cô Tinh chúng ta phái đi căn bản không hoàn thành nhiệm vụ được quy định, bọn họ buông tha cho vợ con thủ lĩnh giặc, lý do không ngờ là lúc ấy mẫu thân dùng tính mạng bảo hộ đứa con nhỏ tuổi, rất đáng thương!"
Đại thần tức giận vung vẩy nắm tay, "Chúng ta cũng biết, loại hài tử mang theo cừu hận to lớn này, tương lai đều trở thành địch nhân đáng sợ cỡ nào, ngày hôm nay không trảm thảo trừ căn, tương lai bị trả thù chính là chúng ta!"
"Vì cái gì Cô Tinh lại hiểu được tình thương của mẹ? Bọn họ căn bản là cả mẹ cũng không có! Chính là do cái kế hoạch cấy ghép gene chết tiệt, làm cho bọn họ có thứ lòng thương xót vô nghĩa, rồi đem thương xót đó chuyển dời lên địch nhân của chúng ta! Chúng ta không cần những kẻ nhu nhược hạ thủ lưu tình với địch nhân, chúng ta cần là chiến sĩ lãnh huyết, vô tình, sẽ hoàn mỹ chấp hành nhiệm vụ!”
"Nhưng các ông có biết chiến sĩ của chúng ta hiện tại đang làm cái gì không? Họ đang yêu đương!” Đại thần lấy ra máy truyền tin của mình, "Các ông từng thấy hai cái máy liên lạc nói chuyện yêu đương chưa? (Bác này đang ví cô tinh như một cái máy liên lạc, ý là một thứ máy móc.) Giống như hai người thật, bắt chước cũng rất ra hình ra dạng, thật nực cười!”
Hắn ném mạnh một cái, máy liên lạc đập lên sàn vỡ nát.
Phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, đúng là họ chưa từng dự liệu được sẽ phát sinh loại sự tình này, họ hi vọng Cô Tinh có tình cảm với bản thân họ, nhưng không hi vọng loại tình cảm này đặt trên những người không liên quan, nhất là địch nhân.
"Tôi có một ý tưởng.”
Mọi người tập thể đem lực chú ý chuyển đến nơi phát ra thanh âm, người nói chính là kẻ đã đưa ra kế hoạch cấy ghép gene Thiên Trục.
Thiên Trục đẩy kính mắt trên sống mũi, “Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, cũng là bởi vì Cô Tinh đồng thời với trí tuệ còn có tình cảm dư thừa, nếu chúng ta đem điều kiện xúc phát nghi thức trưởng thành sửa đổi, là có thể đem thứ tình cảm mà chúng ta không cần loại bỏ."
“Sửa đổi thế nào?” Đại thần truy vấn.
"Bọn họ không phải đang nói yêu đương sao? Vậy đem nghi thức trưởng thành sửa thành… Lúc sản sinh tình ái thì sẽ bị động xúc phát. Khi họ phát hiện, đối tượng mình yêu đương bị mình chính tay giết chết, thì có nhiều tình cảm hơn nữa cũng sẽ bị bào mòn hầu như không còn đi."
"Mãnh liệt phản đối!" Thái Đạc vỗ bàn đứng lên, "Anh nếu trao cho bọn họ tình cảm, lại dùng loại thủ đoạn cường ngạnh này gạt bỏ, loại thống trị bạo lực này, sớm hay muộn có một ngày sẽ kích khởi phản công.”
"Tại sao lại là anh nữa a, " Thiên Trục vô lực thở dài, "Phản đối trao cho tình cảm chính là anh, phản đối gạt bỏ tình cảm cũng là anh, vậy anh có ý kiến gì hay, khiến họ đối đãi với chúng ta như gió xuân ấm áp, đối đãi địch nhân lại như gió thu lạnh lẽo, anh nói ra nghe chút xem?”
"Không cần cãi nữa!" Đại thần vung tay, “Tôi cảm thấy chủ ý này không tồi, tôi không muốn nuôi một đám phế vật yếu đuối, nội các hiện tại bắt đầu bỏ phiếu!"
Bỏ phiếu bắt đầu thong thả tiến hành, các đại thần thấp giọng thảo luận, Thái Đạc trừng mắt nhìn Thiên Trục cùng là nghiên cứu viên viện khoa học Hoàng gia như mình, Thiên Trục không thèm để ý chút nào dời mắt sang hướng khác.
Qua suốt sáu tiếng ròng rã, đợt bỏ phiếu quyết định vận mệnh toàn bộ Cô Tinh tương lai mới tuyên cáo chấm dứt, phe đồng ý lấy điểm số chênh lệch nhỏ nhoi : mà dẫn đầu, sau khi biết được kết quả cuối cùng, trên mặt Thái Đạc đã tràn ngập thất vọng đối với quốc gia này, mà nhãn thần Thiên Trục nhìn về phía ông thì bao hàm vẻ trêu tức của kẻ thắng.
Từ nơi Nguyệt Ảnh lấy được quyền hạn sửa đổi trung khu hệ thống, nhóm nghiên cứu viên viện khoa học hoàng gia tăng ca để tiến hành sửa đổi chương trình chủ, Thái Đạc mười ngón tung bay trên bàn phím, ông không cứu được tương lai quốc gia này, chỉ có thể tận khả năng không cho uy hiếp lan đến toàn bộ tinh hệ.
Thái Đạc giấu diếm đem đoạn mã đã được che giấu trộm truyền vào máy chủ, làm xong tất cả, ông cả đêm mang theo gia quyến của mình ly khai Thiên Túc tinh.
"Chúng ta tại sao phải đi a?" Người nhà ông không hiểu hỏi.
"Người Thiên Túc đang đi trên con đường hủy diệt mình, họ căn bản không biết mình sáng tạo ra quái vật đáng sợ cỡ nào, rồi sẽ có một ngày, bọn họ bị chính thành quả trí tuệ của mình cắn trả, đến lúc đó, mọi người trên Thiên Túc đều sẽ không còn tồn tại."
"Chúng ta có thể đi đâu chứ?”
“Đi Hỏa Túc tinh! Chỉ có nơi đó là an toàn, các chiến sĩ Cô Tinh hôm nay, vĩnh viễn không đến được cự ly đó, đây là điều duy nhất ta có thể làm được."
Không có ai để ý Thái Đạc ly khai, bởi vì năng lực ông chẳng thua gì Thiên Trục, khiến đoạn số hiệu lực dẫn linh hồn bị hoàn mỹ ẩn tàng, hơn nữa trong một khoảng thời gian dài, cũng sẽ không phát sinh hiệu ứng, Thiên Túc vẫn đang tiến tới trên con đường làm bá chủ vũ trụ không ai cản nổi.
Ngày tháng trôi nhanh, đảo mắt hai năm lại qua, viện y học hoàng gia truyền đến tin dữ, tiểu hoàng tử Nguyệt Ảnh, người duy nhất có được huyết mạch hoàng thất, năm ấy mười sáu tuổi, thân mang bệnh nan y, danh y cả nước lần này đều thúc thủ vô sách.
Nguyệt Ảnh vừa mới hưởng thụ hai năm tốt đẹp, đã bị báo cho biết mệnh mình chẳng còn bao lâu, mặc cho Lăng Dực tìm cách gì, cũng không dỗ được cậu vui vẻ.
"Lăng Dực, ta thật sự sắp chết sao? Ta còn chưa có cử hành nghi thức trưởng thành. Nghe nói hoàng thất nam giới tới mười tám tuổi, sẽ đạt được huy chương tượng trưng cho thân phận người thừa kế, nhưng ta cả cái huy chương cũng chưa sờ qua."
Lăng Dực ngồi xổm xuống an ủi cậu, "Đừng lo lắng, điện hạ, người bên viện y học nhất định sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho ngài, ngài nhất định có thể có được huy chương thuộc về mình."
Đáng tiếc ngày đó vĩnh viễn không đến, qua quá trình thảo luận không ngủ không nghỉ của mọi người trong viện y học, cho ra biện pháp duy nhất, chính là trước tiên tạm thời đóng băng thân thể Nguyệt Ảnh, đợi cho y học phát triển hơn, có thể chữa khỏi bệnh cho cậu, thì lại thức tỉnh.
Lăng Dực mỗi ngày mỗi đêm làm bạn bên người Nguyệt Ảnh, cho đến ngày thực hiện kế hoạch kia. Ngày đó, Thương Vân cũng đến thăm, sau khi Nguyệt Ảnh cự tuyệt trở thành khế chủ của hắn, hắn đã tiếp nhận cấy ghép gene của một vị đại thần nội các, một lần nữa có được tình cảm nhân loại.
Còn về việc Thương Vân có còn là Thương Vân trước kia không, thì họ không thể nào biết.
Nguyệt Ảnh nhìn Thương Vân, tuy dung mạo của anh ta vĩnh viễn trẻ tuổi, nhưng trong cảm nhận của cậu, đối phương thủy chung là thị vệ của tiên hoàng của tiên hoàng của tiên hoàng…, cùng cậu cách rất nhiều đời, về phương diện cảm tình vẫn có ngăn cách.
"Thương Vân, ngươi sẽ thay ta thủ hộ tốt quốc gia này, đúng không?"
"Đương nhiên," Thương Vân cong gối quỳ xuống, "Tôi đã đáp ứng tổ tiên của điện hạ, sẽ vĩnh viễn thủ hộ quốc gia này, bảo hộ hậu nhân của ngài. Chờ điện hạ từ trong ngủ say tỉnh dậy, tôi sẽ tự mình đem huy chương tượng trưng cho địa vị hoàng thất dâng cho ngài, vì ngài cử hành nghi thức trưởng thành."
Nguyệt Ảnh vừa lòng gật nhẹ đầu, lại chuyển hướng Lăng Dực, "Ngươi thì sao? Ngươi cũng sẽ chờ ta tỉnh lại chứ?”
Lăng Dực bắt chước bộ dạng Thương Vân cũng quỳ xuống, "Tôi cũng thề sẽ vĩnh viễn trung thành với điện hạ, vĩnh không rời điện hạ, chỉ cần ngài cần, dù trả giá bằng tính mạng tôi cũng không tiếc."
Nguyệt Ảnh rốt cục yên tâm, cơn buồn ngủ nồng đậm ập đến, cậu cảm thấy mí mắt hơi nặng nề.
"A, có cảm giác phải ngủ thật lâu,” cậu chậm rãi khép mắt, "Hi vọng sau khi tỉnh lại, còn có thể gặp lại các ngươi."
Sau khi Nguyệt Ảnh ngủ say, Thiên Túc hoàng thất chính thức bỏ trống, kế hoạch trẻ con trong ống nghiệm lần lượt thất bại, người Thiên Túc thành công sáng tạo ra sinh vật trí tuệ bậc cao là người nhân tạo, lại ngay cả một trẻ con nhân loại bình thường cũng không tạo ra được.
Nội các chính thức chưởng quản đại quyền, một nhóm chiến sĩ Cô Tinh lãnh huyết vô tình được huấn luyện ra —— bọn họ có trí tuệ của nhân loại, tình cảm của máy móc, trong tinh hệ không ai địch nổi.
Kết thúc rồi lịch sử bị xâm lược, Thiên Túc bắt đầu tích cực khuếch trương, đất đai của họ ngày một tăng thêm, tiểu quốc xung quanh một tiếp một bị thôn tính, cư dân chủng tộc không muốn biến thành thuộc địa bắt đầu di chuyển, có vài dân tộc thậm chí ly khai hành tinh này.
Lăng Dực nhàm chán ngồi trên nhánh cây cao cao, khi thấy người xuất hiện phía dưới, cười nhảy xuống, muốn dọa cho anh giật mình.
Quân Lâm đã sớm biết hết, đưa tay tiếp được người đánh lén, vững vàng đặt trên mặt đất, Lăng Dực thuận thế ôm cổ đối phương, giống một loài thú ký sinh treo trên người đối phương không chịu xuống.
Lần đầu tiên khi hai người bọn họ nhìn thấy nhau, ‘chương trình’ lặng lẽ phát sinh biến đổi, khi thấy mặt thì sẽ tim đập rộn lên, phân ly thì thời khắc tương niệm, mặc kệ bọn họ có biết loại tình cảm phức tạp này đại biểu cho cái gì hay không, thì tình cảm chân thực đó vẫn lên men, sinh trưởng, càng lúc càng mạnh mẽ, đến khi chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần.
Quân Lâm đối với hành vi làm nũng không xương của Lăng Dực tập mãi thành quen, không biết có phải có liên quan tới việc khế chủ của cậu là Nguyệt Ảnh thể nhược nhiều bệnh hay không, cậu cứ luôn thích sắm vai một bộ mảnh mai vô lực, dù thực lực của cậu vượt xa cả một đám thiếu niên.
"Đứng thẳng," anh không chút khách khí nói, "Đừng có học khế chủ của em.”
Lăng Dực chỉ đành bất đắc dĩ thả tay, “Khế chủ của em còn chưa tỉnh, em thật nhàm chán a."
Quân Lâm ngồi xuống chiếc ghế dài trong hoa viên hoàng cung, không phải ai cũng có thể tự do xuất nhập nơi này, nghiêm khắc mà nói loại hành vi này của họ cũng thuộc loại yêu đương vụng trộm, nhưng ngoại trừ tiểu hoàng tử đã ngủ say, không ai có thể quản được Lăng Dực, nên lén lút thì cũng giống quang minh chính đại mà thôi.
Lăng Dực cũng ngồi xuống bên cạnh anh, lại không thể khống chế nhích sát lại dựa lên, “Này, anh có nghe nói chưa, chúng ta lại khai chiến với nước láng giềng đó. Em một mình trong hoàng cung thật buồn, quân đội lại không chịu thu em, nói em chưa có trưởng thành, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể trưởng thành a?”
"Không biết, đại khái là phải cử hành nghi thức nào đó đi," Quân Lâm đối với việc này cũng gần như chẳng biết gì, “Anh chỉ biết những người trong quân bộ cao hơn chúng ta, màu mắt cũng không giống với chúng ta.”
“Đúng đó,” anh vừa nói thế Lăng Dực mới chú ý, “Mắt họ đều là màu đen, mắt của chúng ta là màu xám, phải như thế nào mới có thể biến thành giống như họ đây?”
Quân Lâm lắc đầu, từ khi quy tắc nghi thức trưởng thành cải cách, người Thiên Túc tận sức giấu diếm chân tướng, những thiếu niên này đều không biết gì.
"Quên đi, mặc kệ họ,” Lăng Dực chăm chú quan sát gương mặt Quân Lâm, khuôn mặt này thật sự nhìn bao nhiêu cũng không đủ, làm cho người ta không tự giác muốn tiếp cận.
Quân Lâm cũng ôm suy nghĩ đồng dạng, hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rốt cục hơi thở giao triền, không thể tách rời.
Ôm hôn nhiệt tình khiến họ quên hết thảy chung quanh, lúc này, nơi này, chỉ có đối phương, là duy nhất trong tim.
Tình cảm nhân loại cơ sở nhất, cứ như vậy lặng yên dấy lên, mọc rễ nảy mầm, phá đất chui lên, trổ cành, nở rộ đón gió… hàm lượng testosterone, dopamine, adrenaline, các vật chất hoá học trong hai cơ thể đều cấp tốc kích thăng, thẳng đến khi đạt đến một giá trị mốc đã được thiết định sẵn.
Lăng Dực đang vong ngã hôn môi đột nhiên mở mắt ra, ánh đỏ lóe lên trong mắt, Quân Lâm nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau, trước ngực đã bị chủy thủ mới nhiều thêm trong tay đối phương rạch ra một đạo vết thương vừa sâu vừa dài.
Trước đó một giây còn hôn đến khó mà chia lìa, giờ Lăng Dực biểu tình chết lặng nhìn Quân Lâm trước mắt, vô tình giơ lên chủy thủ phiếm ngân quang...
Sáng sớm hôm sau, Thương Vân tuần tra hoàng cung nhìn thấy Quân Lâm đang một mình ngồi dưới đất ở hậu hoa viên, trên người anh vết thương chồng chất, chế phục rách rưới, thất thần nhìn về phía trước, một phần tình cảm thuộc về nhân loại trong mắt kia đã không cánh mà bay.
Thương Vân cúi đầu nhặt lên hai thanh chủy thủ tán lạc trên đất, đặt phần chuôi đối nhau, dùng sức khẽ đẩy, chủy thủ hợp hai làm một.
Đi đến trước mặt Quân Lâm, hắn đem chủy thủ mới sinh ra hai tay đưa qua, tựa như đang tiến hành trao huân chương trong nghi thức trưởng thành.
Quân Lâm ngước mắt lên, ánh mắt tối đen vào ban ngày phá lệ bắt mắt.
Anh tiếp nhận chủy thủ trong tay Thương Vân, đêm hôm trước, anh chính là dùng chuôi chủy thủ này, chính tay đâm xuyên qua trái tim Lăng Dực.
Khi anh thanh tỉnh khỏi cơn thất khống (mất khống chế), chỉ kịp bắt giữ một đường cong khi Lăng Dực hóa thành linh hồn bay xa.
Thương Vân đối anh chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn.
"Chúc mừng cậu, cậu đã chính thức trưởng thành, hoan nghênh gia nhập quân bộ."