Khế Tử

quyển 1 chương 37: câu giảo*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Câu Giảo: Là một thần sát trong Tứ trụ. Theo tử vi, người phạm Câu sát ý nghĩa bị liên lụy, phạm Giảo sát ý nghĩa bị trói buộc. Cách tính Câu hay Giảo là theo tuổi, tóm lại là một sao xấu.

Sau khi Doanh Phong trở lại ký túc xá, không ngoài dự đoán không thấy bóng dáng Lăng Tiêu, thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, người này vẫn không có dấu hiệu trở về.

Anh vào ban ngày vừa mới nắm giữ bước đầu phương thức khống chế tinh thần đối phương, thật giống như đã phát hiện một phiến đại lục mới đáng tìm tòi, bức thiết muốn biết chính mình đến tột cùng có được bao nhiêu quyền lợi, có phải cũng đủ trên phiến đại lục này muốn làm gì thì làm hay không.

Doanh Phong nhắm mắt lại, nhớ tới lời Dao Đài nói với Bình Tông buổi sáng hôm đó, dựa theo phương thức cô miêu tả, đem ý thức của mình vô hạn tản mát ra.

Ý niệm anh phát ra tựa như kéo dài trường nhìn của đôi mắt, nhanh chóng, dày đặc, không hề có góc chết, lùng sục khắp mỗi góc trong học viện, rất nhanh Lăng Tiêu hiện ra trước mắt, hướng anh gầm gừ, hướng anh thét gào, bạo lực cắt đứt quang tuyến đó. Cậu cự tuyệt anh xâm lấn, triệu hồi ra mấy hình ảnh của mình, hướng tinh thần thể của Doanh Phong phát khởi tiến công.

Doanh Phong không tránh không né, tùy ý nắm đấm từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.

"Đều là ảo giác.”

Âm chưa dứt, ảo ảnh xoạt xoạt xoạt xoạt, một người tiếp một người tiêu thất.

"Không đáng nhắc tới." Anh lạnh lùng đánh giá.

Theo con đường phía trước, anh tiếp tục xâm nhập, lại thấy được những Lăng Tiêu biểu tình không đồng nhất, có ánh mắt quật cường dõi theo anh, có không chút che giấu nói ra hận ý của mình, có sắc mặt tái nhợt, có lập cập phát run. Anh xem nhẹ tất cả, tin chắc chúng chính là hư ảnh huyễn hóa ra, mỗi khi anh tiến qua một cái trong đó, liền có một bóng dáng vì không được nhìn đến mà diệt vong.

Doanh Phong xuyên qua đám người do hình ảnh Lăng Tiêu tạo thành, cho đến khi toàn bộ ảo ảnh đều hôi phi yên diệt, ở trước mặt anh, chỉ còn lại một Lăng Tiêu cuối cùng.

Lăng Tiêu cuối cùng đó đang khóc, nước mắt chảy xuôi trên gương mặt cậu, cước bộ Doanh Phong tiến bước chậm lại.

“Xin anh, đừng qua đây,” người đối diện nói như vậy.

Doanh Phong nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, "Ngươi cũng không phải Lăng Tiêu chân chính, Lăng Tiêu chân chính sẽ không nói ra lời như vậy."

Người đó sau khi nghe, biểu tình trên mặt từ bi ai chuyển sang tuyệt vọng, cũng xoạt một tiếng biến mất trước mắt Doanh Phong, Doanh Phong ngồi trên ghế phút chốc mở mắt ra, anh đã thấy.

Lăng Tiêu nằm trên một bệ đá thật to, xung quanh sắc trời đã tối, Doanh Phong đánh giá bốn phía, nhận ra đây là sân thượng dãy phòng học, mà vị trí của Lăng Tiêu, chính là nơi ngày đó cậu ấy nghe được mình và Trục Nguyệt đối thoại.

Doanh Phong cảm giác được phương vị Lăng Tiêu rồi, liền lặng yên không một tiếng động rút ý niệm về, tất cả những chuyện này đều thần không biết quỷ không hay phát sinh, thân là đối tượng bị quan sát Lăng Tiêu cũng không sinh ra cảm giác gì.

Mãi đến khi tới giờ đóng cổng, cánh cửa ký túc xá mới không tình nguyện bị đẩy ra, Lăng Tiêu là hi vọng tận khả năng chống chịu tới khi Doanh Phong ngủ mới trở về, nhưng không ngờ đối phương thanh tỉnh đang ngồi một mình trên salon, không chỉ không giống trước đó một ngày hoàn toàn xem nhẹ cậu, ngược lại từ một khắc khi cậu vào cửa tầm mắt liền dán chặt vào cậu.

Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này so với bị xem nhẹ còn hỏng bét hơn, huống chi trong mắt Doanh Phong toát ra là bất mãn rõ rệt, tựa như nam nhân bắt quả tang khế tử về muộn.

"Đi đâu?" Anh hỏi.

Lăng Tiêu không dự đoán được anh ta sẽ can thiệp hành động của chính mình, nhưng vấn đề này cậu cũng không muốn trả lời, xem thường ngó đầu sang một bên.

"Đi đâu?" Doanh Phong lại hỏi một lần.

Lăng Tiêu trong lòng đột nhiên dấy lên ngọn lửa vô danh, cậu cũng không biết Doanh Phong từ sớm đã dò ra hướng đi của mình, nhưng cậu biết ban ngày Doanh Phong từng hai lần không chút nào nương tay đối với cậu thi hành mệnh lệnh, muốn biết mình ở nơi nào với anh ta mà nói tuyệt đối là một chuyện dễ dàng, mà anh ta lại cố tình dùng giọng điệu như vậy, thân phận như vậy, nếu nói là hỏi, không bằng nói là thẩm vấn.

Cậu quay đầu đối người nam nhân ngồi ngay ngắn trên ghế salon trừng mắt, giọng nói cũng mang một cỗ mùi thuốc súng nồng đậm, “Anh không phải nhìn tới được sao?”

Này vài âm vừa xuất ra, Lăng Tiêu đột nhiên phịch một tiếng quỵ xuống đất, hai tay chống trên đất kịch liệt run rẩy, hô hấp dồn dập, đồng tử co chặt, mồ hôi lạnh trên trán cơ hồ là lập tức theo gương mặt và cằm chảy xuôi, từng giọt lớn nhỏ trên sàn nhà bóng loáng.

Lưng Lăng Tiêu càng hạ càng thấp, sợ hãi khôn cùng khiến mỗi một tấc cơ thể cậu đều căng cứng, đồng thời lại không thể khống chế run rẩy không ngừng. Cậu liều mạng giương đầu, ngay cả lông mi cũng bị mồ hôi thấm ướt, xuyên thấu qua làn hơi nước cậu nỗ lực muốn thấy rõ người đối diện, không thể tin được hắn cư nhiên làm như vậy.

Doanh Phong vừa khiến Lăng Tiêu kinh sợ, giờ phút này chứng kiến đôi mắt nhỏ của đối phương không cam lòng lại tràn ngập sợ hãi, rốt cục hiểu được ý nghĩa của tuyệt đối chi phối từ sinh lý đến tâm lý theo lời Dao Đài là gì, chẳng qua là một ý niệm trong đầu, lại có thể đem đối phương hoàn toàn lật đổ, ngay cả khế tử mạnh nhất cũng không thể chống cự lực lượng của khế chủ.

"Đi đâu?" Anh lần thứ ba hỏi ra miệng.

Môi Lăng Tiêu giật giật, lại không phát ra thanh âm nào, Doanh Phong hơi rút lực lượng về một chút.

“Sân, sân thượng…” Lăng Tiêu lúc này mới yếu ớt nói ra.

Cậu mới vừa nói xong, cảm giác uy hiếp mãnh liệt đè ép trên đỉnh đầu liền tiêu trừ, tựa như người từ trong cực độ khẩn trương đột nhiên được xoa dịu, xương cốt toàn thân như rời ra, tứ chi không còn nửa điểm khí lực, nếu không phải dùng hết tôn nghiêm cuối cùng chống đỡ, cả người cơ hồ ngã gục xuống đất.

“Sau này không được trở về muộn như vậy,” anh buông lời.

Lăng Tiêu giãy dụa ngẩng đầu, nhưng kết quả tốt nhất cũng chỉ là ngước lên được mắt, sợ hãi đã rút đi, lửa giận lần thứ hai xông tới.

“Anh còn có năng lực gì, cứ lôi ra sử dụng một lần,” cậu cắn răng nói hết, “Nhưng đừng hòng tôi sẽ nghe lời anh."

Yêu cầu này chính là hợp sở ý Doanh Phong, anh cũng muốn biết mình có thể điều khiển đối phương đến loại trình độ nào, anh hơi nhắm hai mắt, tâm tư vừa chuyển, chỉ thấy trạng thái Lăng Tiêu trên mặt đất nhanh chóng nổi lên biến hóa.

Cậu vẫn duy trì tư thế khuất nhục vừa rồi, hô hấp dồn dập chậm rãi hòa hoãn, rồi lại một lần so với một lần sâu hơn, một lần so với một lần nặng thêm, trên gương mặt mới vừa rồi còn tái nhợt không huyết sắc, phiếm khởi một trận ửng đỏ.

Đồng tử cậu ban đầu buộc chặt chậm rãi nở rộng, cho đến khi mất đi tiêu cự, sàn nhà trước mắt trở nên mơ hồ một mảnh, thanh âm mồ hôi tích lạc lại trở nên vô cùng rõ rệt.

Tê dại từ đầu ngón tay truyền đến lan tràn sang cả trái tim, giống như có ngàn vạn con kiến đang bò trong huyết quản, cơn run rẩy truyền đến từ bụng dưới, tựa như trong cơ thể nhen lên một ngọn lửa vĩnh viễn không tắt.

Cậu biết đây cũng là kiệt tác của Doanh Phong, nhưng lại không thể không cắn chặt răng, giãy dụa không phát ra bất kỳ thanh âm gì, bàn tay mới vừa rồi còn dán trên mặt đất giờ gắt gao nắm chặt thành đấm, móng tay đâm thật sâu vào thịt, dùng đau đớn chống cự dục vọng.

Doanh Phong thấy cậu liều chết chống đỡ, lại đem hiệu quả thúc giục tăng gấp đôi, rốt cục thành công từ khóe miệng cậu bức ra một tiếng rên rỉ. Này thanh âm rên rỉ đến từ chính miệng Lăng Tiêu không chịu khuất phục, cực độ thỏa mãn cảm giác thành tựu của Doanh Phong, từ khi ký khế ước tới nay anh lần đầu tiên có điểm vừa lòng quan hệ giữa họ.

Doanh Phong cảm thấy mỹ mãn thu lại khống chế tinh thần, tự mình đi ngủ, lưu lại Lăng Tiêu cơ hồ ngồi phịch tại chỗ, mồ hôi rơi trên sàn tụ lại thành một vũng nước.

Đợi cho Lăng Tiêu rốt cục giãy dụa đứng lên đã là không biết bao lâu sau, hai chân cậu mềm nhũn vô lực, là kinh sợ mà cũng là hậu di chứng của kích dục, mới vừa đứng lên liền lảo đảo một bước suýt nữa ngã sấp xuống, không thể không vịn tường mới có thể miễn cưỡng đi được.

Cậu cứ thế từng bước một chống đỡ đến phòng tắm, phân không rõ là nước ấm hay là nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, thân ảnh Bình Tông và Lam Thịnh lại lần nữa hiện lên trước mắt cậu, trong đó nhiều nhất chính là một màn khi Lam Thịnh trên sân thượng nhảy xuống, khi chân cậu ấy một bước giẫm vào khoảng không thì, đối tượng nhảy xuống rốt cục biến thành chính cậu.

Thầy hướng dẫn quét mắt qua đội ngũ một lần, phát hiện không chỉ có Doanh Phong, ngay cả Lăng Tiêu cũng có mặt. Gần đây thiếu niên cử hành nghi thức trưởng thành dần dần nhiều lên, tuyệt đại đa số tân hôn phối ngẫu đều lựa chọn nghỉ phép, giống như hai người này đều đi học là vô cùng hiếm.

“Hạng mục huấn luyện đầu tiên hôm nay là luyện tập sức bền, hai người một tổ, tập ba mươi phút.”

Đình Lôi quay người lại, liền thấy được Lăng Tiêu.

“Tớ với cậu một tổ.” Cậu trực tiếp quyết định giùm đối phương.

"Ách, " Đình Lôi đối trải nghiệm hôm qua hãy còn mới mẻ, cậu không tự nhiên len lén nhìn Doanh Phong ở xa xa, phát hiện cậu ta đang sắc mặt không tốt nhìn qua bên này, "Doanh Phong cậu ta không có ý kiến sao?"

"Mặc kệ hắn.”

Lăng Tiêu kiên trì, Đình Lôi cũng chỉ đành thuận theo ý cậu.

Cậu khom người về trước, Lăng Tiêu giúp cậu ép chân.

“Tớ thấy thần sắc cậu có điểm kém, có phải không nghỉ ngơi tốt hay không?" Cậu nhịn hai ngày, vì e ngại thể diện Lăng Tiêu nên không nói gì, hôm nay rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng.

“Cũng tạm.” Lăng Tiêu khinh miêu đạm tả.

“Nếu như thấy mệt, cứ dứt khoát xin nghỉ là được.” lớp học cũng không phải chỉ có hai người bọn họ hoàn thành nghi thức trưởng thành, những đôi khác đều nghỉ, chỉ có cậu là còn kiên trì lên lớp.

"Thật sự không có việc gì, cậu đừng lo nghĩ vớ vẩn.”

"Còn nói không có việc gì, cậu xem cậu kìa, một chút khí lực cũng không có, giống như chưa ăn cơm á, thôi để tớ tới ép chân cho cậu đi.”

Đình Lôi không nói hai lời trao đổi phân công, "Hôm qua ở nhà ăn tớ thấy Doanh Phong và Trục Nguyệt cùng ăn cơm.”

“Đâu có liên quan gì tới tớ.”

"Hai người các cậu cũng đã ký khế ước rồi, dù lúc trước quan hệ không tốt cũng phải cố thử ở chung nha, người bình thường nghe nói như thế, chẳng phải sẽ rất tức giận sao? Nếu bạn bè bình thường cùng nhau ăn cơm thì không tính, nhưng Trục Nguyệt tên đó lúc trước theo đuổi Doanh Phong đến lợi hại, hiện tại hết đất diễn còn không chịu bỏ qua, cậu phải cẩn thận tên đó về sau trăm phương ngàn kế nhằm vào cậu a."

"Trước kia sao tớ không biết cậu nhiều chuyện như vầy chứ,” Lăng Tiêu không lĩnh tình cắt đứt cậu, “Tớ đã nói, không muốn nghe chuyện của hắn, hắn ăn cơm với ai cũng không liên quan tớ.”

Đình Lôi biết có nói với cậu nữa cũng vô dụng, hai người thấy đã giãn cơ xong, liền đổi tư thế, đưa lưng về nhau cõng đối phương, Đình Lôi vô cùng nhẹ nhàng cõng Lăng Tiêu lên.

"Lăng Tiêu, tớ cảm thấy cậu nhẹ đi á, có phải chưa ăn cơm không a?”

"Vô nghĩa thật nhiều."

“Cậu có làm được không đó? Hay là thôi cậu vẫn nên đừng có cõng tớ, tớ sợ đè cậu bẹp luôn quá.”

Lăng Tiêu không phục dùng sức một cái cõng Đình Lôi lên, ngay khi cậu cúi người thì trước mắt đột nhiên tối sầm, chỉ trong một thoáng hoảng hốt như vậy, cả người cậu đã ngã xuống đất, Đình Lôi cũng nện cái rầm lên người cậu.

"Ôi, " đối phương vừa lớn tiếng kêu, đem mọi tầm mắt người xung quanh đều tập trung lại đây, "Thấy chưa, tớ đã nói cậu đừng có cậy mạnh rồi mà?"

Lăng Tiêu cũng bị cậu ta đập vào không nhẹ, "Kêu cái gì, mau đứng lên!"

Đình Lôi cũng giãy dụa, "Tớ đau thắt lưng a, cậu cho là tớ không muốn đứng lên sao a.”

Ngay khi cậu ta đang lẩm bẩm, một người dùng một bàn tay nắm đai lưng cậu, đem Đình Lôi thể trạng cường tráng từ mặt đất xách lên, sau đó lại quăng xa ra ngoài, hại cậu trượt dài trên đất mấy mét mới dừng lại.

Sức nặng trên người tiêu thất, Lăng Tiêu lấy tay khẽ chống, mạnh mẽ nhảy lên.

Doanh Phong đang đứng trước mặt cậu.

"Thật khó coi.” Doanh Phong trầm mặt.

Lăng Tiêu ngoài ý muốn ngã sấp đã đủ mất mặt, lại thấy bằng hữu bị hắn đối đãi như vậy, nổi trận lôi đình, "Xen vào việc của người khác!"

Doanh Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu một cái, “Theo tôi trở về."

"Dựa vào cái gì? Bây giờ đang đi học!”

Doanh Phong không để ý tới cậu, xoay người muốn đi, Lăng Tiêu không muốn nghe lời hắn, nhưng cước bộ lại không chịu khống chế, cứ như vậy dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn trừng trừng của mọi người rời khỏi sân thể dục, ngay cả thầy hướng dẫn cũng do dự giữa nên ngăn hay là không ngăn —— không ngăn thì, hai người đều là học sinh của mình, bây giờ còn đang trong giờ học; ngăn thì, hai người bọn họ lại là một đôi, có một số việc chỉ có thể đóng cửa lại giải quyết.

Chờ hai người kia rời khỏi, đám bạn bè mới tiến lên ba chân bốn cẳng nâng Đình Lôi té trên mặt đất dậy, cậu vốn đã trẹo thắt lưng, bị Doanh Phong ném như thế bị thương càng nghiêm trọng, ngay cả đứng cũng không thẳng.

"Doanh Phong cậu ta bệnh thần kinh a?" Đình Lôi ôi ôi kêu, "Chúng tớ chỉ là đang huấn luyện mà thôi."

“Tớ thấy cậu sờ chân Lăng Tiêu,” đồng học Giáp mặt không chút thay đổi nói.

“Đó là ép chân!”

“Cậu còn sờ thắt lưng cậu ấy!” đồng học Ất bổ thêm một đao.

“Đó là cõng! Ai tớ nói cả đám các cậu đều làm sao vậy, bình thường loại động tác này chẳng phải mọi người thường làm sao?"

"Đó là trước đây, bây giờ người ta đã ký khế ước rồi, ai bảo cậu chen ngang một chân.”

“Tớ cũng không muốn a, là Lăng Tiêu tự tới tìm tớ mà, tớ cũng rất oan có được không? Không nói chuyện này nữa, mau đỡ tớ đi phòng y tế."

Dao Đài nhìn thấy Đình Lôi bộ dạng buồn cười như vậy tới cửa, tự nhiên khó tránh hỏi chuyện một phen, nghe mấy bạn nhỏ học chung miêu tả xong, khinh thường hừ một tiếng.

“Đáng đời, bọn họ ký khế ước mới hai ngày, cậu trước mặt Doanh Phong làm trò động thủ động cước, không phải là tìm chết sao?"

Đình Lôi không hiểu nổi, “Chúng em là hảo cơ hữu tình cảm thuần khiết, huống chi tụi em chỉ đang làm luyện tập duỗi cơ bình thường.”

"Vậy cũng không được, cậu cho là chỉ có khế tử mới có kỳ rối loạn? Khế chủ trong đoạn thời gian này cảm xúc cũng rất không ổn định, cậu ta hiện tại đang ở vào lúc kiến lập quyền sở hữu, ngay lúc này cậu lại nhảy ra cùng Lăng Tiêu kết giao thân thiết, cậu ta còn chưa đập cậu đã thực khách khí rồi."

Nói đến đây cô cũng dừng một chút, tựa hồ có dự cảm bất hảo gì đó. Nhưng cô lại rất nhanh phủ định chính mình, Doanh Phong dù kém cỏi thế nào hẳn cũng sẽ không đem tức giận phát tiết trên người Lăng Tiêu đi, hi vọng là cô đa tâm thôi.

"Không phải chứ, khế chủ nào cũng bị thần kinh như vậy?”

"Đây không phải là bị thần kinh, là bản năng sinh lý của chúng ta, dù là qua đi đoạn thời kì này, loại ham muốn chiếm giữ này cũng chỉ nhạt đi, chứ không biến mất, huống chi Doanh Phong vốn là loại tính cách dục vọng khống chế rất mạnh.” Dao Đài trên tay dùng lực, khớp thắt lưng Đình Lôi về lại chỗ cũ, nhưng là đau đến oa oa kêu to, “Nếu không tin, các cậu có thể đùa giỡn tiến sĩ một chút ngay trước mặt tôi, xem tôi có tha cho các cậu không.”

Ba người không hẹn mà cùng lắc đầu như trống bỏi.

Đình Lôi thử thăm dò hỏi, "Thế Doanh Phong tức giận, có phải nghĩa là cậu ta đối với Lăng Tiêu vẫn là có cảm tình hay không?"

Dao Đài tức giận nói, “Một con chó nhặt được cục xương, liếm vài cái đã tự cho rằng cục xương đó là của mình, điều này có thể gọi là có cảm tình sao? Hai người đó tính tình đều cứng rắn như nhau, nếu không ai chịu nhường bước trước, quan hệ của bọn họ vĩnh viễn đều không thể cải thiện.”

Đình Lôi bọn họ nhất thời đối tương lai Lăng Tiêu tràn ngập lo lắng.

"Bác sĩ Dao cô nói như vậy, chẳng phải là khế tử ngay cả kết giao bạn bè cũng không được?"

"Đương nhiên có thể lui tới, Lăng Tiêu hiện tại đúng là lúc cần được khích lệ, là bạn của cậu ấy, các em chỉ có thể cố hết sức mình trợ giúp. Nhưng nhất định phải chú ý, mười ngày, không, trong vòng một tháng, tận lực tránh tiếp xúc trên thân thể, nhất là ở trước mặt Doanh Phong, lần này là trẹo thắt lưng, lần sau tôi cũng không dám cam đoan sẽ thế nào."

Mọi người nghe đến đó, đều lòng còn sợ hãi gật gật đầu.

"Tiêu rồi," Đình Lôi cũng đột nhiên có dự cảm bất tường, "Doanh Phong vừa rồi nổi giận đùng đùng đem Lăng Tiêu gọi về, nếu tình huống thực sự nghiêm trọng giống bác sĩ Dao nói, cậu ta chắc không phải khống chế không nổi tâm tình của mình, bạo hành gia đình với Lăng Tiêu chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio