Tần Mộc cả người run run, đầu ngón tay tái nhợt, đôi mắt trong suốt tràn ngập ý hận cùng đề phòng.
“Em làm sao vậy?” Thượng Quan Hạo ôm chặt thân thể nhỏ bé và yếu ớt của cô, cúi đầu nói: “Lạnh? Vậy lên xe.”
“Anh muốn làm gì?” Cô nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt oán hận tận xương.
“Thượng Quan Hạo, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh hông minh, thủ đoạn, anh đối phó với ta chưa đủ sao? Vì sao còn muốn lừa một đứa nhỏ! Anh đừng tưởng người có thể quang minh chính đại tiếp cận con, người đừng nằm mơ!”
Thượng Quan Hạo ôm chặt cô, ánh mắt ủ rũ, thâm thúy nhìn cô.
“Anh không có lý do gì đi lừa gạt bé, anh thương nó, nhưng vẫn hận nó, đối với nó là có mục đích... Em không cần thiết phải đoán xem anh muốn làm gì…” Anh dùng bàn tay đã băng bó nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Em có thể dùng mắt nhìn, sao không suy nghĩ một chút, anh rốt cuộc muốn làm cái gì.”
Tần Mộc né tránh bàn tay anh, con ngươi lóe lên một mảnh thê lương: “Tôi không có thời gian!”
“Anh đi xa một chút... Đừng để Tiểu Mặc biết anh tồn tại, càng khống muốn nó ỷ lại vào anh!” Hai hốc mắt cô đỏ ửng, giọng nói khàn khàn: “Không được tiếp xúc quá gần gũi...Nếu không tôi sẽ không để ý nói cho nó biết ngươi không bằng cầm thú.”
Cô nói lời này thật đáng sợ, Thượng Quan Hạo lẳng lặng đứng cạnh cô, thật lâu sau.
Cúi đầu, đặt trán lên trán cô, anh nói giọng khàn khàn: “Em sẽ không.”
Anh biết cô rất thương Tiểu Mặc, nó là trụ cột tinh thần duy nhất của cô, cô là người lương thiện, sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nó, bản thân cô cũng không.
Tay vỗ vỗ vào sau lưng cô, anh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nơi này rất lạnh, chúng ta lên xe.”
...
Tần Mộc không biết bằng cách nào trở lại nhà trọ.
Đêm nay, quá mức kinh sợ.
“Trở về lúc tắm rửa chú ý một chút, không cần dùng khăn nóng chườm mặt, tốt nhất vẫn là dùng khăn ẩm một chút...” Thượng Quan Hạo lẳng lặng nói xong, dừng một chút, “Nghe được không?”
“Anh hôm nay rốt cuộc tới làm gì? Gặp tôi là trùng hợp hay cố ý?” Cô có hàng lông mi dài như cánh bướm, buông xuống rồi lại nhẹ nhàng nâng lên, nét mặt mỏi mệt, lại thầm muốn hỏi cho rõ ràng.
Thượng Quan Hạo trầm mặc lái xe, ngón tay thon dài phủ lên tay lái.
Trong lòng cảm thấy hỏi chuyện này thực tốt, nhưng không nói ra miệng.
Anh chỉ hỏi rồi cô lại càng thêm kích động.
Suy nghĩ thật lâu sau, khuôn mặt tuấn tú của anh chợt sáng, nhưng vẫn thản nhiên mở miệng: “Cảnh sát phát hiện trong xe Cẩn Lan có máy theo dõi, nên đã đi theo... Ngươi biết chuyện này không?”
Chuyện này tựa hồ như điều cấm kỵ giữa bọn họ, chỉ sợ nhắc đến, sẽ mang một mảnh máu tươi đầm đìa.
Tần Mộc nét mặt thê lương, con ngươi hướng về màn đêm đen đặc lắc đầu: “Tôi không biết, tôi cũng không biết cái gì theo dõi... Loại chuyện này tôi không biết làm.”
Cô không phải Tần Cẩn Lan, không có ham muốn theo dõi nhất cử nhất động của người khác.
“Anh hỏi xong chưa? Tôi muốn xuống xe.” Cô cúi mặt, tay cầm lên tay vịn.
Thượng Quan Hạo quay qua nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, nắm chặt trong tay an ủi. Giọng khàn khàn: “Em lại muốn thế nào? Vẫn tiếp tục hận tôi vì tôi đã không tin em?”
Anh biết cô rất mẫn cảm, chỉ một chút chuyện đều có thể làm dấy lên cảm xúc.
“Tôi không hận.” Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói lạnh nhạt như nước. “Ta hận không nổi, anh đến bây giờ đều không tin tưởng tôi, tôi vì sao lúc này lại muốn phài cầu anh tin tưởng? Chính anh đã đi điều tra, lại đến kiểm tra xem tôi nói thật hay giả, tôi không sao cả.”
Cô nói xong lại muốn đi xuống xe, Thượng Quan Hạo gắt gao nắm lấy tay cô, đột nhiên hướng tới cửa xe, cơ thể to lớn trùm qua, nắm lấy cổ tay cô đang muốn mở cửa xe, kéo vào trong ngực, cúi đầu thở dốc.