Ánh sáng đèn flash léo sáng liên tục, tiếng máy ảnh tanh tách vang lên xung quanh chiếc xe.
“Tin tức này là do ai đưa lên?”
“Tôi không biết, nghe nói là người Ngự gia!”
“Vậy đây là cái gì hả, họp báo tuyên bố trở về nước của mình cũng không đến, vừa về đến nơi liền tới nơi này để chiếm giữ cổ phần đầu tư?”
“Ai mà biết, có lẽ là ban phát tình thương đi, người có tiền không phải đều như vậy sao? Sau khi đi học ở nước ngoài trở về, để phô trương uy tín, kiểu gì cũng sẽ quyên góp tiền cho khu vực bị thiên tai, hay trại trẻ mồ côi, nhưng không thành lập một quỹ từ thiện, việc đầu tiên là làm một tấm gương sáng, làm hết sức lực, người như vậy tiếp nhận một công ty lớn thì còn nghe được...”
“Mọi người đừng nói nữa, anh ta xuống xe kìa...”
Cửa xe mở ra, Ngự Phong Trì mặc bộ âu phục phẳng phiu đi xuống xe, đôi mắt màu hổ phách toả sáng, nhìn bệnh viện trước mặt.
Hai tay đút vào túi quần, hai chân bước đi, ngay lập tức viện trưởng ở phía trước tiến lên tiếp đón hắn.
Hắn nở nụ cười, cùng viện trưởng chào hỏi vài câu, ngay lập tức đi vào trong.
Hắn nở nụ cười nhẹ, cùng viện trưởng hàn huyên hai câu, liền đi vào bên trong.
Hiện tại hôn lễ xôn xao náo động.
“Buông ra.” Thượng Quan Hạo hiện lên một chút đau nhức, lãnh đạm nói.
“Trừ khi mày nói cho tao biết cô ấy ở đâu, bằng không tao không ngại ở đây huyên náo một trận...” Ngự Phong Trì túm lấy áo hắn càng thêm chặt “Vì cái gì mấy ngày hôm trước tao gọi điện cho cô ấy lại bị cắt đứt? Vì sao hôn lễ các người cô ấy cũng không đến. Các người đem cô ấy đi nơi nào? Chơi đùa đến chết sao? Giở trò gì!”
Nói mấy câu, rốt cục tàn nhẫn đâm vào tâm Thượng Quan Hạo đau nhức.
Hắn tái nhợt, trong con mắt nhàn nhạt dấy lên sát khí âm lãnh, ánh mắt lạnh thấu xương.
Tần Cẩn Lan vội vàng bổ nhào qua, hổn hển mà đẩy ngón tay Ngự Phong Trì ra, hô lớn: “Anh buông ra! Anh muốn đi tìm cô ta có đúng hay không? Vậy anh đi tìm đi! Tôi nói cho anh cô ta ở đâu! Cô ta ở khu du lịch ven biển tỉnh M, đang nằm ở bệnh viện! Là vận khí cô ta không tốt nên bị bắt cóc, đã tỉnh lại còn luôn mồm mưu hại người khác muốn làm hỏng hôn lễ của chúng tôi, loại tiện nhân này, anh muốn thì tự mình đi tìm đi!”
Nghe nàng bị bắt cóc, nằm viện, lại nghe Tần Cẩn Lan mắng chửi một câu “Tiện nhân”, đôi mắt Ngự Phong Trì đỏ au giống như máu, một bàn tay vung đến trên mặt Tần Cẩn Lan!
“A...!” Tần Cẩn Lan sợ đến hét lên một tiếng.
Tay Thượng Quan Hạo giữa lưng chừng bắt được cổ tay hắn, hai người đàn ông sức lực ngang nhau đọ sức, khớp xương hắn bởi vì dùng sức mà trở nên trắng, nộ khí của Ngự Phong Trì càng lúc càng lớn.
“Ngày hôm nay là hôn lễ của Cẩn Lan, ai cũng đừng nghĩ chạm đến cô ấy dù chỉ một phân.” Thượng Quan Hạo từng chữ nghiến răng phun ra.
Tay Ngự Phong Trì, bởi vì cố sức mà run rẩy, nắm chặt, bị hắn kìm hãm không thể động đậy.
“Các người là đối đãi như thế này với cô ấy có đúng không?” Ngự Phong Trì nói, thù hận bắn ra, cười gằn lộ ra mùi vị âm u, hàm chứa trào phúng châm biếm “Tao thật sự nên mang cô ấy đi, để cô ấy rời khỏi kẻ cẩm thú như mày, để cô ấy không còn bị tổn thương! Thượng Quan Hạo, mày sẽ bị báo ứng!”
“Anh có biết rằng có loại sai lầm có thể tha thứ, nhưng cũng loại sai lầm mà cho dù có chết cũng không thể?” Ngự Phong Trì lạnh lùng nói, “Từ bốn năm trước anh đã luôn như thế, tôi cho rằng khi anh nhìn thấy đứa con may mắn không bị anh đá chết thì anh sẽ trở nên nhân từ hơn một chút, thật không ngờ rằng anh vẫn khốn nạn như vậy... Anh đã nhìn thấy những vết thương trên cơ thể cô ấy chưa? Tôi đoán là anh đã nhìn thấy rồi... Nó khủng khiếp đến mức nào? Đó là thứ nên có trên người một cô gái trẻ tuổi sao? Thượng Quan Hạo, rốt cuộc là cô ấy đã nợ anh cái gì...”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng thêm tái nhợt, trước khi sự đau đớn tra tấn đến mức làm anh ngất đi, đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn qua, môi mỏng khẽ mở: “Có liên quan tới cậu sao?”
Ngự Phong Trì cười lạnh một tiếng, dường như mang theo sự áy náy và bi thương sâu đậm, giọng nói trầm thấp từ lồng ngực phát ra, giọng nói khàn khàn: “Có liên quan.”