Editor: Million Roses
Những chuyện phát sinh trên web, Tống Khinh Ca vẫn không hề hay biết, bởi vì cả buổi chiều cô ở bệnh viện chăm sóc Tống Nhã Như.
Ô Tĩnh nhớ tới lời dặn dò của Đại Boss, liền gọi cho Tống Khinh Ca: " Tống tiểu thư, tôi là Ô Tĩnh. Tôi thấy Cố tổng nói, cô cần gặp tôi, nhờ tư vấn vài vấn đề?"
Tống Khinh Ca vừa giúp Tống Nhã Như uống nước xong thì nhận được điện thoại: " Vâng."
“ Cô muốn hỏi về Phương diện nào?" Ô Tĩnh hỏi.
“ Tranh chấp hợp đồng ạ." Tống Khinh Ca nói.
“ Cụ thể thế nào, để gặp mặt rồi nói." Ô Tĩnh suy nghĩ một chút: " Tống tiểu thư, bao giờ cô rảnh thì tới văn phòng luật sư tìm tôi." Sau đó, anh đọc địa chỉ và tên văn phòng cho cô.
“ Sáng mai nhé." Tống Khinh Ca nói.
“ Được, không thành vấn đề." Ô Tĩnh đối với cô có chút tò mò, người phụ nữ lọt vào tầm mắt của Đại Boss, rốt cuộc là người thế nào?: " Khi đi nhớ mang theo hợp đồng."
--
“ Khinh Ca, ai gọi đến vậy?" Tống Nhã Như nằm trên giường bệnh, sắc mặt không được tốt.
“ Một người bạn giới thiệu cho con một vị luật sư." Tống Khinh Ca nói: " Nghe nói ngài ấy đối với những vụ tranh chấp hợp đồng rất có kinh nghiệm, con muốn ngài ấy cho một vài ý kiến về bản hợp đồng này."
“ Chẳng lẽ người đó so với luật sư của chúng ta chuyên nghiệp hơn?" Tống Nhã Như thở dài, dặn dò: " Khinh Ca, những chi tiết trong hợp đồng, không thể đưa ra cho người khác xem."
Sau đó, bà lại hỏi: " Người đó tên là gì?"
“ Ô Tĩnh ạ."
Tống Nhã Như hơi cau mày: " Ô Tĩnh? Có phải là luật sư danh tiếng Ô Tĩnh?"
“ Vâng." Khinh Ca nói với dì tên họ và tên văn phòng luật của Ô Tĩnh.
Đối với Ô Tĩnh, Tống Nhã Như không còn xa lạ gì, mặc dù tuổi cậu ta không lớn lắm nhưng trong giới luật sư đã sớm thành danh, rất am hiểu về các phương diện hợp đồng kinh tế, hơn nữa bà còn nghe nói, muốn gặp được Ô Tĩnh, trừ phi hẹn trước tháng còn không căn bản dùng cách nào đi nữa cũng không thể gặp được cậu ta: " Ai giúp con hẹn gặp cậu ta?”
“ Một người bạn dì ạ." Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói.
“ Là ai? Dì có biết người đó không?" Tống Nhã Như hỏi.
Tống Khinh Ca lắc đầu.
“ Lúc nào dẫn về giới thiệu với dì, thế là biết liền, có phải không?" Tống Nhã Như cười nói.
--
Lúc xế chiều, Hứa Hoa Mai lại tới thăm Tống Nhã Như, tiện thể còn mang cả canh đến.
“ Hoa Mai, cảm ơn chị." Tống Nhã Như nói lời cảm ơn.
Hứa Hoa Mai thở dài, nhìn bà: " Cảm ơn cái gì, hai chúng ta là bạn học cũ.." Bà nhìn sang Tống Khinh Ca: " Tôi vẫn luôn coi chị và Khinh Ca là người một nhà." Bà lại thở dài: " Nếu không có những chuyện phát sinh kia, hai nhà chúng ta đã sớm thành thông gia."
Tống Khinh Ca đứng bên cạnh, nghe thấy vậy rất lúng túng. Nhìn thấy Hứa Hoa Mai, cô liền nghĩ tới La Thế Sâm. Trong lòng lại lo sợ, bất an.
Khinh Ca." Hứa Hoa Mai nói: " Bác có yêu cầu hơi quá đáng, con có thể lên lầu thăm Thế Sâm không. Buổi trưa nó lại muốn bác tìm.."
Ách! Tống Khinh Ca lúng túng không thôi.
Đi thăm Thế Sâm một chút đi." Tống Nhã Như cũng thở dài: " Thế Sâm, thằng nhỏ này, rất đáng thương."
Thật ra thì, dì và Hứa Hoa Mai không nói, Tống Khinh Ca cũng có ý định lên gặp hắn.
Khi cô đến, La Thế Sâm đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt hắn buồn bực, khi nhìn thấy cô thì trong mắt không che dấu nổi tia vui mừng, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt ảm đạm. Sau đó, như cảm thấy có điều gì ngượng ngùng, hắn quay mặt đi, không dám nhìn cô.
Nửa tháng không gặp,La Thế Sâm dường như đã thay đổi, trước kia anh tuấn cỡ nào thì giờ phút này uể oải, tiều tụy cỡ đó.
Tống Khinh Ca đi tới, nhìn thấy trên giường có một tệp bệnh án: X hoàn toàn vỡ, XX gãy xương.. Lập tức, trong lòng cô dâng lên một nỗi thương cảm.
"Thế Sâm." Nhìn bộ dạng hắn như vậy, Tống Khinh Ca trong lòng khổ sở: " Anh có khỏe không?
La Thế Sâm quay đầu lại, thở dài, cười khổ: " Nhìn anh như vậy, chỗ nào có thể khỏe được."
Tống Khinh Ca nhất thời cứng họng.
La Thế Sâm từ trên giường bệnh ngồi dậy, nhìn cô: " Khinh Ca, anh xin lỗi."
Tống Khinh Ca lúng túng.
Hắn nhíu mày, bắt đầu sắm hối: " Đêm hôm đó, anh quá kích động, anh không nên đối xử như vậy với em, càng không nên cưỡng bách em."
"Chuyện đã qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa." Cô nói.
Hắn thoáng trầm mặc, thống khổ nói: " Anh đi thủ đô tìm em, bởi vì có người nói cho anh biết, em đang ở cùng một chỗ với một người đàn ông."
Tống Khinh Ca hơi giật mình.
"Lúc ấy anh bị đố kỵ và ghen tuông che kín mắt, anh biết em không phải loại người như vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm." La Thế Sâm tự trách nói: " Đều là lỗi của anh."
Nghe hắn nói như vậy, Tống Khinh Ca cảm thấy vô cùng lúng túng, bởi vì lúc ấy cô và Đại Boss ở cùng một chỗ thật, trong lúc nhất thời, cô không phản bác lại được.
"Khinh Ca, em tha thứ cho anh được không? La Thế Sâm cau mày: " Anh hiện tại bị thế này.. Coi như là bị trừng phạt, vô cùng thống khổ, sống không bằng chết."
“ Sao anh lại.. thành ra thế này?" Nghĩ đến việc hắn có thể bị đả thương ở đồn cảnh sát, Tống Khinh Ca mơ hồ có cảm giác bất an.
La Thế Sâm gục đầu, thở dài không nói gì.
“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tống Khinh Ca càng lúc càng cảm thấy bất an.
“ Anh .." La Thế Sâm thấp giọng: " Bị cảnh sát đánh.." Nói xong, có chút phẫn hận: " Bọn họ giống như là có thù oán với anh vậy, chỉ nhằm vào chỗ đó đánh, ra tay rất độc ác. Anh.." Hắn Nói chưa hết câu, liền khóc rống lên.
Nghe vậy, Tống Khinh Ca trong đầu trống rỗng, nghĩ tới Vương Trữ Thanh, lại nghĩ đến Đại Boss. Trời ạ, Đại Boss tại sao phải làm như vậy? La Thế Sâm đúng là có lỗi, nhưng tội không đến mức phải làm như thế.. Tại sao anh lại ra tay ác độc như vậy?
“ Khinh Ca.." La Thế Sâm kéo tay cô.
Tống Khinh Ca hơi giật mình, đẩy tay hắn ra, vô tình lại nhìn thấy cổ tay hắn quấn gạc trắng, Hứa Hoa Mai nói không sai, đây là vết cắt cổ tay lưu lại, hắn đúng là định tự sát..
“ Đây đều là trừng phạt đối với anh, ai bảo trước đó anh có lỗi với em, cùng những người phụ nữ kia.." La Thế Sâm thống khổ nói: " Anh thành ra nông nỗi này, coi như là chấm hết.."
Nghĩ đến việc Đại Boss chỉ điểm, Tống Khinh Ca lo sợ bất an: " Thế Sâm, anh đừng làm chuyện ngu ngốc. Anh phải sống, phải hi vọng, anh còn phải chăm sóc hai bác lúc về già, hai bác chỉ có anh là người con duy nhất.. Nếu như anh có chuyện gì, hai bác phải làm sao?"
“ Anh bây giờ so với phế nhân có gì khác nhau?" La Thế Sâm nện một quyền vào giường, vết thương trên cổ tay hắn âm thầm rỉ máu, thấm ra ngoài.
Tống Khinh Ca cứng họng, nhìn hắn khổ sở nhưng không biết nói gì để an ủi.
“ Anh thật là hối hận." La Thế Sâm thống khổ nói: " Đáng lẽ không nên tin người khác, để bị giật giây. Không nên vì một cuộc điện thoại mù quáng mà đi lên thủ đô tìm em, không nên đối với em như vậy.. Hiện tại, hối hận cũng vô ích rồi."
Hắn không ngừng tự trách khiến cho Tống Khinh Ca vô cùng ảm đạm, đột nhiên nghĩ tới điều gì: " Chuyện tôi ở thủ đô, ai nói cho anh biết?"
"Là một người đàn ông gọi điện thoại nói cho anh biết." La Thế Sâm nói: " Anh không biết hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn rất trầm thấp, số máy của hắn ở đuôi có rất nhiều số ."
Tống Khinh Ca trong lòng càng rối loạn, bởi vì số điện thoại của Đại Boss số cuối đều là số .
Cô không nhớ rõ sau đó La Thế Sâm còn nói những gì, trong đầu đều là câu hỏi tại sao. Tại sao Đại Boss phải làm như vậy, tại sao lại thông báo chuyện đó cho La Thế Sâm, tại sao phải gọi cảnh sát đến bắt hắn, sau đó lại đánh hắn, tại sao lại đăng những tấm hình hắn bị cảnh sát bắt đi lên web, tại sao..
Sau khi ghi hình xong chuyên mục phỏng vấn của kênh kinh tế, Đại Boss nhận được điện thoại của Tống Khinh Ca.
"Alô!" Anh có chút bất ngờ, bình thường hai người hay trò chuyện với nhau sau giờ cơm tối, hơn nữa còn là anh chủ động gọi cho cô. Bây giờ mới hơn giờ chiều, sao cô lại gọi điện thoại tới? Chẳng lẽ.. cô vừa xem video trực tuyến kia, nghe được lời thổ lộ của anh?
"Em đây." Giọng Tống Khinh Ca rất thấp, giờ phút này cô đứng ở ban công bệnh viện, có chút kích động, tâm tình nặng nề.
"Nghe thấy lời anh nói rồi hả?" Đại Boss cười, tỏ rõ suy nghĩ: " Khinh Ca, anh không muốn làm secret lover." Che che dấu dấu, cảm giác vô cùng khó chịu. Trên internet, quan hệ của cô và La Thế Sâm đã được làm rõ, anh nghĩ đã đến lúc anh và cô quang minh chính đại công khai rồi.
Giọng nói của anh trầm thấp, rất có từ tính nhưng giờ phút này lại khiến cho Tống Khinh Ca càng thêm bất an, tâm tình xuống thấp cực điểm, cô trực tiếp hỏi anh: " Ở thủ đô, anh cố tình để cho La Thế Sâm biết chúng ta ở cùng một chỗ, có phải không?"
Đại Boss nghe xong thì hơi giật mình: " Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?"
Tống Khinh Ca tiếp tục hỏi: " Có phải hay không?"
Đại Boss thản nhiên thừa nhận: " Phải." Đêm đó, điện thoại di động của cô là do anh bấm vào nút nghe, anh thừa nhận mình có mục đích để cho La Thế Sâm nghe thấy, biết khó mà lui.
Tống Khinh Ca vô cùng khó chịu, tiếp tục hỏi: " Hắn bị bắt, bị giam ở đồn cảnh sát, đều là chủ ý của anh và Vương Trữ Thanh?"
Đại Boss nghĩ cô hỏi điều này chính là muốn hỏi đến chuyện La Thế Sâm bị áp giải đi: " Hắn ta vô lễ với em như vậy, bị cảnh sát thẩm vấn.. cũng là bình thường.."
Tống Khinh Ca trong lòng khổ sở lan tràn, thấp giọng hỏi: " Những bức ảnh hắn bị giải đi, là anh đưa lên web có phải không?"
"Phải."
"Ngày đó, điện thoại di động của em không có G,cài đặt sang chế độ chỉ gọi đi không nhận cuộc gọi đến, là anh chỉnh có phải không?" Cô nhịn không được, muốn hỏi đến cùng.
"Ừ." Đại Boss ảm đạm, nghe giọng nói của cô, cảm thấy cảm xúc của cô không được tốt: " Anh muốn chúng ta có nhiều không gian riêng hơn.. Hơn nữa, anh cũng không muốn em nhìn thấy trên internet chuyện của hắn.."
Tống Khinh Ca đột nhiên cảm giác anh rất xa lạ, giống như bản thân mình từ trước tới giờ không hiểu gì về anh: " Em đã nói với anh, sang năm em sẽ hủy hôn với hắn, anh cần gì phải làm mấy chuyện thừa như vậy.."
Đại Boss á khẩu.
"Em và anh đã ở cùng một chỗ, hắn đối với em không là gì cả." Cô càng nói, trong lòng càng khó xử, cảm xúc đè nén buốt lạnh dọc theo người: " Dù cho hắn có làm điều xấu xa, thì anh cũng không nên đặt bẫy để hắn chui vào.