Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

chương 139: em hối hận sao ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Miliion Roses

Đổng Tùng San hôm nay cũng đến đây để thử váy, đang đứng trước một hàng váy cưới, vênh váo hất hàm nói: " Chỉ có những cái xấu xí thế này thôi à? Đem mấy cái cô vừa ôm qua bên kia mang đến đây cho tôi thử."

" Mấy cái váy đó đã có người đặt rồi." Nhân viên nói.

" Đặt thì sao? Không phải còn chưa lấy đi sao?" Đổng Tùng San phách lối: " Tôi thử một chút cũng không được sao?"

" Đổng tiểu thư, xin lỗi." Nhân viên bị làm khó nói: " Váy đó đã có khách đặt rồi."

" Đừng có nhiều lời nữa. Mau mang đến cho tôi thử." Đổng Tùng San không vui nói: " Cô sợ tôi không mua nổi sao?"

" Không phải vậy.." Gặp phải khách hàng khó chịu như thế này, nhân viên rất bất đắc dĩ. Khi nhìn thấy Tống Khinh Ca từ phòng thử đồ ra ngoài, giống như tìm được cứu tinh: " Là vị tiểu thư kia đặt."

Đổng Tùng San ngạo nghễ xoay người, nhìn thấy Tống Khinh Ca thì khóe mắt lóe lóe hơi khinh thường nói: " Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Tống tiểu thư." Nói xong quẹt quẹt miệng: " Không phải Thế Sâm đã vứt bỏ cô sao? Nhanh như vậy đã tìm được người đàn ông khác? Bao giờ thì kết hôn thế?"

Đối với giọng điệu cố tình gây sự của Đổng Tùng San, Tống Khinh Ca luôn coi thường. Cô không để ý đến, rảo bước ra ngoài.

Đổng Tùng San cười lạnh, ngăn cô lại: " Tống tiểu thư, đừng vội đi.."

" Tránh ra!" Sắc mặt Tống Khinh Ca khẽ biến thành lãnh.

Đổng Tùng San mím môi, nhìn Khinh Ca, phát hiện ngón áp út có nhẫn, vì thế ngạo nghễ dương mi tự đắc: " Tống tiểu thư, nhẫn cô đeo sao mà xấu thế, loại này chắc không đến ngàn là mua được. Nhưng xem ra rất vừa vặn, đeo không sợ bị rơi." Sau đó, cố ý để lộ ra chiếc nhẫn kim cương to đùng: " Không giống của tôi, kim cương tới carat, đeo trên tay cảm giác thật nặng, làm việc gì cũng không dễ dàng." Nói xong, lại bổ sung: " Đây là nhẫn cưới hôm qua Thế Sâm cầu hôn tôi."

Nhìn bộ dạng cô ta đắc ý, Tống Khinh Ca im lặng, đẩy tay cô ta ra.

Đổng Tùng San không nhúc nhích, tay trái vuốt ve chiếc nhẫn kim cương: " Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Thế Sâm." Cô ta giống như gà chọi, hung hăng nói: " Oh, cô cũng chuẩn bị kết hôn nhỉ, xem ra tôi không thể mời cô làm phù dâu.. nhưng mà tôi sẽ gửi thiếp mời, đến lúc đó nhớ đưa chồng đến tham gia cùng nhé."

Giọng điệu giễu cợt tiếp tục độc thoại: " Bản thân tôi cũng muốn nhìn xem người đàn ông mua cho cô chiếc nhẫn giá không quá ngàn ấy rốt cuộc dáng dấp thế nào.. Tống tiểu thư, cô xác định cô không phải vì bị Thế Sâm vứt bỏ mà tùy tiện vớ bừa một người đàn ông để kết hôn đấy chứ? Thật ra thì, theo điều kiện của cô, cũng nên cẩn thận lựa chọn. Tuy không được gia thế hào môn như Thế Sâm thì ít nhất cũng phải mua cho cô một chiếc nhẫn có giá hơn một vạn.."

" Khinh Ca, mình về được chưa?" Đại Boss đột nhiên xuất hiện ở cửa, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, đĩnh đạc cao quý.

" Em đến đây." Tống Khinh Ca nói, cô đẩy Đổng Tùng San ra, đi về phía cửa. Đại Boss dắt tay cô, hai người cùng đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của họ, Đổng Tùng San kinh hãi đến ngây ngô, làm sao có thể? Tống Khinh Ca làm sao có thể cùng với Đại Boss? Chẳng lẽ cô bị hoa mắt? Cô hỏi nhân viên: " Mới vừa rồi là người nào vậy?"

" Cố Tổng." Nhân viên nói.

" Cố tổng nào?" Cô vẫn chưa tin được.

" Là chủ tịch tập đoàn ZK, Cố tổng." Nhân viên nói, vừa rồi khi nghe được mấy lời nói của Đổng Tùng San, cô liền bật cười, vốn ghét kiểu phách lối của Đổng Tùng San, lúc này lại thấy cô ta mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng rất là hả hê: " Ngài ấy chính là chồng của Tống tiểu thư, nghe nói bọn họ đã đăng ký, nửa tháng nữa sẽ tổ chức."

Nhân viên cố ý nói: " Cô không biết, Cố tổng rất chiều Tống tiểu thư, cố ý đặt bộ váy cưới từ Paris chuyển đến đây. Giá của bộ váy cưới đó thật là dọa người.. Còn có, chiếc nhẫn mà Tống tiểu thư đeo trên tay tôi đã từng xem trên tạp chí, là chiếc nhẫn bản giới hạn.."

" Hừ!." Đổng Tùng San nghiến răng nghiến lợi, đố kỵ đến lảo đảo. Chẳng qua, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình có viên kim cương to đùng thì lấy lại thăng bằng, giọng khiển trách nhân viên: " Cô còn đứng đó làm gì, còn không đưa tôi đi thử váy cưới?"

--

" Cô ta nói như vậy sao em không phải bác lại?" Đại Boss cau mày hỏi.

" Không phải anh đã giúp em phản bác rồi sao?" Tống Khinh Ca nghĩ đến sắc mặt Đổng Tùng San khi nhìn thấy Đại Boss, cảm thấy có chút buồn cười. Cô không muốn cùng bất cứ ai ganh đua so sánh, theo cô, chiếc nhẫn giá ngàn hay là nhẫn kim cương carat, cũng đều đeo ở trên tay. Áo cưới, hôn lễ hoành tráng cũng không quan trọng, quan trọng là.. người kết hôn cùng mình.

Đại Boss lắc lắc đầu.

Tống Khinh Ca cười cười, thật ra cô không phải là quá yếu đuối. Chẳng qua, cô cảm thấy không nhất thiết phải cùng Đổng Tùng San tranh cãi. Nhìn cô ta vênh váo nhưng cô hơi nghi ngờ, La Thế Sâm đồng ý cưới Đổng Tùng San thật sao?

" Em đang nghĩ gì vậy?" Lên xe, Đại Boss phát hiện cô đang nghĩ gì đó đến xuất thần.

" Cô ta và La Thế Sâm sắp kết hôn." Khinh Ca nói.

" Thế nào, em hối hận?" Nhìn sắc mặt cô không vui, Đại Boss sắc mặt không được tốt hỏi.

Tống Khinh Ca nhìn anh, bật cười, muốn trêu anh một chút: " Đúng vậy, em hối hận."

" Em đã là Cố phu nhân, hối hận cũng không kịp nữa rồi." Đại Boss không hề bị mắc lừa, lạnh nhạt nói. Sau đó, giúp cô cài giây an toàn, cẩn thận tránh dây vòng qua bụng cô, nhân cơ hội hôn trộm một cái.

Đại Boss còn việc phải xử lý, vì vậy lại đưa cô vào phòng làm việc.

Gặp nhân viên của ZK, ai nấy đều chào hỏi: " Cố tổng, Cố phu nhân."

Mới đầu cô còn ngượng ngùng, nhưng dần dần đã quen, mỉm cười với bọn họ.

Đại Boss đi họp, Tống Khinh Ca ngồi trong phòng làm việc chờ anh.

Nhìn trên bàn trà có một bản danh sách, cô thuận tay cầm lên xem.

Về chuyện khách mời, hai người thống nhất chỉ có người nhà và mời những bạn bè thân thiết. Khách khứa hai bên chưa đến người.

Tống Khinh Ca hơi bất ngờ, bởi vì trong danh sách không có tên Sang lão. Cô từng nghe Sang Lan Cầm nói, Sang lão không phản đối chuyện kết hôn của anh, nhưng Đại Boss dù sao cũng là cháu ngoại, nếu như ông không đến dự có thể thấy được ông đối với chuyện hôn nhân này có nhiều ghét bỏ.

Cô thở dài, đối với chuyện này lại không thể làm gì được.

Khi cô nhìn trong danh sách thấy tên của Lê Hân và Lộ Hiểu Hiểu thì liền nghĩ đến Hứa Uyển. Cô hơi lo ngại, hi vọng Hứa Uyển đã thực sự quên đi chuyện kia.

--

Bên phòng họp, đang mở hội nghị video. Đại Boss cùng quản lý bộ phận của tập đoàn ZK đang nghe Cao Tử Thụy báo cáo về việc khởi động hạng mục bên Châu Phi.

Hạng mục đã tiến hành được hai phần ba chặng đường, bên châu phi ánh nắng chói chang, Cao Tử Thụy mới qua đó không được lâu da đã có màu da rám nắng, cả người nhìn qua nam tính lên không ít.

Sau khi hội nghị video xong, Zazza ra sức thúc giục Cao Tử Thụy mới đi đến trạm viện trợ. Vết thương trên tay anh đã khép lại, đã có thể cắt chỉ.

Xe chạy trên đường lớn, bên ngoài ánh nắng chói chang. Vừa nghĩ đến sắp gặp Kiều Hải Thần, Cao Tử Thụy lại thấy buồn bực. Trong khoảng thời gian này, lòng anh khó chịu đến phát hoảng, cả người không chỗ nào tốt. Rõ ràng muốn ghét cô, nhưng lại không tự chủ được nhớ đến cô. Bóng dáng cô cứ ở trong đầu anh, đuổi không đi, đặc biệt là buổi tối..

Cao Tử Thụy tự dằn lòng mình phải ghét bỏ cô! Anh tự lừa mình rằng, anh chưa quên cô được là vì cô là mối tình đầu của mình. Hoặc có thể vì anh đã cùng cô.. nên mới khó quên như vậy.

Vì vậy, anh đã quyết định lần trở về nước này ngoài chuyện tham gia hôn lễ của Đại Boss, anh sẽ đi xem mắt. Nếu như không tìm được người nào thích hợp, sẽ đến quầy rượu hoặc quán bar. Câu đáp một người phụ nữ khác thì mới mong quên cô đi được.

Anh đang suy nghĩ mông lung thì xe đã đến trạm viện trợ. Cao Tử Thụy nhíu mi, nói với Zazza: " Trừ Kiều Hải Thần, gặp bác sĩ nào cũng được."

Zazza đi vào, Cao Tử Thụy đứng ở sân trạm viện trợ hút thuốc lá, không lâu sau Zazza đã đi ra: " Tử Thụy, vào phòng số ."

Cao Tử Thụy bất động tại chỗ, phòng số không phải là phòng của Kiều Hải Thần sao? Anh không nhịn được nói: " Không phải tôi nói là trừ Kiều Hải Thần ra sao?"

Zazza nhìn bộ dạng con rùa của anh, không mặn không nhạt nói: " Hôm nay, dù cậu có muốn bác sĩ Kiều cắt chỉ cho cũng không được."

Nghe vậy Cao Tử Thụy cẩn thận suy nghĩ, hôm nay là thứ , Kiều Hải Thần chủ nhật mới nghỉ phép mà? Thế nhưng, Zazza cứ đẩy anh vào phòng số . Quả thật, bên trong phòng không phải Kiều Hải Thần mà là một nữ bác sĩ tóc vàng.

Lúc cắt chỉ có chút đau, nhưng không đến nỗi không chịu được. Xong xuôi, nữ bác sĩ hỏi: " Vết thương này là do bác sĩ Kiều khâu à."

Nhắc tới Kiều Hải Thần, Cao Tử Thụy không vui không thèm lên tiếng. Zazza đứng bên cạnh nhanh nhảu: " Sao cô biết?"

Nữ bác sĩ nhìn anh, trong lời nói tràn đầy tán thưởng: " Trong trạm viện trợ này, cô ấy có kỹ thuật khâu tốt nhất, anh xem vết thương đi, một năm sau sẽ không còn thấy sẹo nữa."

Hừ, sẹo ở đó không có nhưng trong tim anh thì chằng chịt.

" Bác sĩ Kiều hôm nay không khám bệnh sao?" Zazza hỏi.

" À, nhà cô ấy có việc nên về đã nước rồi."

Cao Tử Thụy kinh ngạc, cô ấy về nước rồi ư? Trong lúc nhất thời, cõi lòng cảm thấy vô cùng vắng vẻ.

" Bao giờ thì cô ấy trở lại?" Zazza lại hỏi.

" Tôi không biết." Nữ bác sĩ ngước mắt, nhún vai nói: " Cũng có thể sẽ không trở lại. Thật ra thời hạn đi tình nguyện của cô ấy đã hết, bệnh viện bên đó thúc giục cô ấy về nhưng không hiểu sao cô ấy không muốn trở về, lại còn xin kéo dài thời hạn. Cô ấy đã đến đây một năm rưỡi rồi, thật không hiểu bên này so với ở bên Chicago, điều kiện thiếu thốn mà sao cô ấy lại không muốn về?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio