Editor: Miliion Roses
Tháng ở thành phố Z, ban đêm đã ấm hơn nhưng vẫn còn khí lạnh.
Nghĩ đến hôn lễ ngày mai, Tống Khinh Ca mất ngủ. Giống như khi còn bé, trước ngày đi du xuân, kiểu gì đêm đó cũng ngủ không yên.
Cô nằm ở trên giường, ngắm nhìn căn phòng mình đã từng ở năm. Trừ những đồ dùng cá nhân đã chuyển đến biệt thự Cố gia còn lại những đồ vật khác vẫn ở nguyên vị trí. Ngày mai, cô sẽ không còn ở đây nữa, tự nhiên có cảm giác nao nao.
Lúc gần tối, Đại Boss đưa cô về. Vì không nỡ rời nhau nên hai người ôm hôn, trò chuyện một lát. Cô nghĩ đến sau này sẽ ở cùng một nhà với anh, mỗi ngày đều được nhìn anh, cảm thấy niềm hạnh phúc này quá chân thật, có thể chạm tay vào.
Đột nhiên, cô rất nhớ anh, muốn gọi điện thoại, muốn nghe giọng nói của anh,. Nhìn đồng hồ, lúc này đã quá muộn, sợ anh đã đi ngủ, vì vậy liền gửi cho anh tin nhắn: [Hi, Cố tiên sinh.]
Gửi tin nhắn xong, cô nằm ở trên giường, tay để ở bụng, bụng cô hơi hơi nhô lên rồi, ngoảnh đi ngoảnh lại bạn nhỏ Cố đã được hơn tháng. Anh nói rằng, đợi hôn lễ xong anh sẽ đưa cô đi kiểm tra thai.. Cô gần đây rất hay vào ứng dụng trên điện thoại, xem thông tin về quá trình mang thai. Trên đó nói, sau khi thai nhi được tháng tuổi, chân tay đã hình thành, chờ đến tháng sẽ có hiện tượng máy thai. Sắp được tháng rồi, cô rất tò mò không biết máy thai cảm giác như thế nào.
Mặc dù Đại Boss không nói ra miệng nhưng cô có thể cảm nhận được anh đối với bạn nhỏ Cố rất mong đợi, rốt cuộc là một bé gái hay là một bé trai đây?
Hôn lễ xong, cô sẽ bắt tay vào trang trí phòng của con, mặc dù ý Đại Boss là trang trí một phòng dành cho con trai, một phòng dành cho con gái nhưng cô tính toán lại rồi, cô sẽ dùng màu sắc ấm áp, bố trí một căn phòng mà thích hợp với cả bé gái và bé trai. Chờ khi con ra đời, căn cứ vào giới tính sẽ mua thêm những vật dụng cần thiết khác.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy hạnh phúc.
Cô mơ màng về tương lai hạnh phúc được khoảng nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy tin nhắn gửi về, chú rể này, đi ngủ sớm quá đi.
Nhưng cô một chút cũng không buồn ngủ, làm gì bây giờ?
Lúc này, bạn thân mới đặc biệt có giá trị.
Tống Khinh Ca gửi tin nhắn cho Hứa Uyển: [ Mình mất ngủ.]
Rất nhanh đã thấy Hứa Uyển nhắn lại: [ Không ngủ được thì đếm cừu.]
Tống Khinh Ca cười, nhắn lại: [ Trả lời nhanh như vậy, cậu cũng chưa ngủ à?]
Hứa Uyển đang nằm lỳ trên ở giường, nhắn tin lại: [ Mình đang nghe em chồng cậu truyền thụ kinh nghiệm yêu đương.]
Tống Khinh Ca cười cười không nghĩ đến Hứa Uyển và Sang Đình Nghi lại hợp cạ như vậy: [Các cậu ở cùng một phòng à?] Cô nhớ, đối với những vị khách độc thân đều sắp xếp ở phòng đơn mà.
Hứa Uyển nhanh chóng nhắn lại: [Đúng vậy, phải kiếm một bạn giường thì mới ngủ ngon được. Ha haa.] Sau đó, lại nhắn thêm một tin nhắn nữa: [ Còn cậu, tối nay cố gắng hưởng thụ nốt cuộc sống độc thân đi, ngày mai sẽ phải chia sẻ mọi thứ, giường ngủ, phòng tắm.. ]
Nhìn tin nhắn bạn thân gửi đến, Tống Khinh Ca thật sự mong đợi cuộc sống hôn nhân: [ Chia sẻ cũng là một loại hạnh phúc.. Những người đang cô đơn cũng phải mau mau tìm đối tượng thôi.]
Hứa Uyển trêu đùa lại: [Nghe nói, khuyết điểm của đàn ông đều bộc phát sau khi cưới, Khinh Ca cậu chuẩn bị tâm lý đi.]
Cố tiên sinh của cô sau khi cưới sẽ có khuyết điểm gì đây? Tống Khinh Ca lắc đầu, anh quá hoàn mỹ rồi: [Mình thấy Âu Dương rất được đó.]
Hứa Uyển giật mình, mượn lời Âu Dương nhắn lại: [ Quá quen, không tiện xuống tay.]
[ Cậu biết câu "Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt" không? Tiểu Uyển cô nương, cậu đừng quên cậu đã qua tuổi dậy thì, cho nên gặp được đối tượng thích hợp phải mau mau thu vào túi.] Nếu như Hứa Uyển có thể đến với Âu Dương, vậy thì quá tốt rồi.
Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Quen biết thì có lợi thế hơn.
Hứa Uyển nói đùa: [ Tống Khinh Ca, cậu định đổi sang nghề mai mối sao?]
[ Âu Dương vẫn còn độc thân, cậu phải nắm lấy cơ hội.]
Hứa Uyển không muốn nói đến Âu Dương nữa, vì vậy gửi tin nhắn: [ Cô dâu của tôi ơi, mau đi ngủ đi. Ngày mai vành mắt thâm đen coi chừng chú rể nhìn thấy sẽ chạy mất đó.]
Đúng vậy, cô không thể thức đêm, bởi vì.. còn bạn nhỏ Cố nữa. Vì vậy, cô nhắn tin lại: [Mình đi đếm cừu đây.] Nhắn tin xong, cô yên lặng nằm trên giường, tắt đèn trong đầu lại nghĩ đến anh. Cô nhắm mắt, không lâu sau cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.
--
Nói chuyện với Tống Khinh Ca, nhắc đến Âu Dương Nghiễm khiến cho Hứa Uyển không nhịn được nghĩ về anh. Trong trí nhớ cô, chàng thiếu niên tuấn tú ngày nào giờ đây đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, trững trạc. Anh đã từng chiếm giữ trái tim cô nhiều năm, tình cảm ngây thơ đó sớm đã ở sâu trong đáy lòng. Hôm nay, anh đột ngột xuất hiện lại khiến cho trái tim cô lỗi nhịp.
Khi còn bé, nhìn thấy anh thì vô cùng tự ti không dám lại gần.
Hôm nay, gặp lại anh mặc dù có chút lúng túng nhưng cô sẽ không nhút nhát như ngày bé nữa.
Cô đột nhiên nhớ đến Lê Hân. Đối với Lê Hân, cô có một cảm giác khó nói lên lời, thích sao? Yêu sao? Cô cũng không biết nữa, lúc thì muốn tránh, lúc lại muốn nhìn thấy anh.
--
Trời còn chưa sáng chuông đồng hồ báo thức đã vang lên, Tống Khinh Ca liền tỉnh dậy. Cô lấy điện thoại di động, vẫn không có tin nhắn của anh nhắn lại, vì vậy cô lại gửi thêm cho anh một tin nhắn: [ Buổi sáng tốt lành.] Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô bước xuống lầu thì thấy những người giúp việc của Tống gia hôm nay ai nấy đều vui vẻ, nhìn thấy cô thì tươi cười nói chúc mừng.
Thím Cẩm chuẩn bị xong bữa sáng thì bắt đầu nói về hôn lễ năm xưa của bà. Ngày đó, trong hôn lễ vì bận tiếp đãi khách khứa mà không có thời gian uống miếng nước, đến tối bụng đói, kêu ùng ục, kết quả phát hiện trong nhà chẳng còn cái gì ăn. Vì vậy, dặn dò cô: " Cô ăn nhiều một chút."
Vừa ăn xong bữa sáng, nhân viên của công ty tổ chức hôn lễ đã đến.
Tống Khinh Ca ngồi đó, để cho họ giúp mình làm tóc, hóa trang, mặc váy cưới.. Được một lúc thì Hứa Uyển, Sang Đình Nghi đến. Không lâu sau, An Ny đưa thêm mấy người chị em trợ lý đến, khiến cho biệt thự Tống gia vô cùng huyên náo.
Nghe mấy cô bàn bạc với nhau phải gây khó dễ cho chú rể như thế nào, trêu ghẹo mấy anh phù rể ra sao, Tống Khinh Ca đang ngồi trang điểm. Cô khẽ mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời rất đẹp, phía xa xa còn có mây ngũ sắc, tin tưởng rằng hôn lễ sẽ càng thêm tuyệt vời.
Điện thoại di động của cô nằm yên tĩnh trên bàn trang điểm, không có ai gọi đến, cũng không có tin nhắn. Đại Boss cũng thật kỳ lạ, không thèm gọi điện cũng không thèm nhắn tin, sao chẳng giống như bình thường..
Cô dâu hôm nay vô cùng xinh đẹp, tóc búi cao để lộ ra cái trán thông minh, Mặc một chiếc váy cưới để lộ ra bờ vai trần, cả người nhìn vô cùng cao quý ưu nhã, xinh đẹp.
Hứa Uyển mặc trang phục của phù dâu, đứng sau lưng Khinh Ca: " Cô dâu, hôm nay cậu thật xinh đẹp."
" Đâu chỉ có xinh đẹp." Sang Đình Nghi đứng bên cạnh than thở: " Đơn giản là chói lọi, chị dâu em sợ lát nữa anh em đến, sẽ không muốn cử hành hôn lễ nữa." Cô cười ha haa: " Mà muốn đi động phòng luôn!"
Mọi người ở xung quanh cười vang.
Đối với cô em chồng lanh lợi này, Tống Khinh Ca chỉ biết cười trừ.
em
Nhìn thời gian, đoán chừng nhà trai sắp đến, Hứa Uyển thúc giục Sang Đình Nghi: " Em Gọi điện cho Hứa Khiêm, hỏi xem xe hoa bao giờ thì đến?"
Nói đến Hứa Khiêm, Sang Đình Nghi làm bộ thờ ơ: " Sao em phải gọi điện cho anh ấy? Chị gọi không được sao?"
Hứa Uyển đẩy đẩy cô: " Em không gọi?"
Đình Nghi hừ một tiếng, lấy điện thoại di động ra: " Tiền bối.." Sau khi cúp điện thoại liền nói: " Xe hoa khoảng phút nữa sẽ đến."
Một lát sau, Sang Đình Nghi đứng ở ban công kêu lên: " Xe hoa đến rồi kìa." Mấy cô gái ở trong phòng vội vàng nhao ra xem.
Tống Khinh Ca không nhịn được muốn ra xem nhưng bị Hứa Uyển ngăn lại, trêu đùa nói: " Nào có cô dâu nào lại khẩn trương như vậy, phải rụt rè một chút."
Sang Đình Nghi hướng về An Ny và mấy người trợ lý: " Các cô nương, nhất định phải gác cửa cẩn thận, đối đáp không hay thì không trả lời, bao lì xì ít tiền thì tuyệt đối không mở cửa!" Cô nàng này, hưng phấn giống như là uống thuốc kích thích vậy.
Nghe tiếng bước chân truyền đến, mấy cô gái lập tức đóng cửa lại, đứng ở bên trong nghe ngóng.
Tống Khinh Ca ngồi ở trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng nói của Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy. Cô lắng nghe, trong những tiếng ồn ào không nghe ra được giọng nói của Đại Boss, cô có chút khẩn trương, khẽ kéo tay Hứa Uyển.
" Đình Nghi có chừng mực." Hứa Uyển an ủi bạn, giúp cô chỉnh lại váy cưới: " Cậu Đừng hồi hộp quá, cậu chỉ cần xinh đẹp ngồi ở đây là được rồi."
Tống Khinh Ca khẩn trương không phải vì sợ Đình Nghi quá ồn ào mà bởi vì không nghe thấy tiếng của Đại Boss. Nghĩ đến tối qua và sáng nay cô nhắn tin mà anh không nhắn lại, điều này khiến cho cô cảm thấy bất an. Cô đột nhiên sợ hãi, sợ sau khi mở cửa ra, Cố Phong Thành không có ở ngoài đó.
Sợ rằng hôn lễ chỉ có mình cô, chú rể không đến.
" Tiểu Uyển." Cô bất an, thấp giọng: " Vừa nãy cậu đứng ở ban công có nhìn thấy Phong Thành không?"
Nhìn bộ dạng khẩn trương của bạn, Hứa Uyển trêu: " Khinh Ca, cậu kiềm chế một chút có được không, không phải mới có một đêm không gặp sao, sao mà khẩn trương đến vậy?"
Tống Khinh Ca cau mày, nhìn cô khẽ cáu.
Hứa Uyển cười, an ủi: " Mình thấy, chồng cậu a, mặc lễ phục màu đen, trong tay cầm một bó hoa, phong độ ngời ngời, đẹp trai tuyệt đối!"
Tống Khinh Ca lúc này mới thở phào.
Lúc này, lại nghe thấy tiếng hát của Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy ở ngoài cửa, giọng hát của hai người này vô cùng hài hước khiến cho Tống Khinh Ca không nhịn được cười, tâm trạng cũng phấn trấn hẳn lên.
Không lâu sau, cửa mở ra, Đại Boss bước đến, Tống Khinh Ca nhìn thấy anh thì có chút ngượng ngùng, khẽ mỉm cười.
Nhân lúc mọi người đang náo loạn, Đại Boss cúi người đưa bó hoa trong tay cho cô.
" Hôn một cái, hôn một cái.." Có người nói.
Tống Khinh Ca xấu hổ không dứt, chỉ cảm thấy anh đến gần, hôn phớt lên má trái của cô.
Khi anh giúp cô mang giày thì cô thấy tay anh khẽ run run, anh cũng giống cô, rất hồi hộp sao? Hồi hộp tới mức không nói một lời nào?
Khi Đại Boss bế cô xuống lầu, cô vòng tay ôm cổ anh, ngước mắt thẹn thùng nhìn anh. Gần nhau như vậy, cô phát hiện trong mắt anh có những tia đỏ, hôm qua anh ngủ không ngon sao? Cô chưa kịp nghĩ thêm gì thì đã được đặt vào trong xe hoa.
Tiếng ồn ào bị ngăn cách, xe từ từ lái ra khỏi biệt thự Tống gia.
Tống Khinh Ca ngồi bên cạnh, không thể không thừa nhận người đàn ông của cô hôm nay nhìn rất mê người. Từ lúc nhìn thấy anh, anh không hề nói một lời, không biết có phải vì anh quá hồi hộp hay không mà sắc mặt anh có chút căng thẳng. Thậm chí có chút lạnh, môi mỏng mím chặt tựa như không có chút nào vui mừng. Cô đưa tay, nắm lấy bàn tay anh. Giật mình vì Bàn tay của anh lạnh như băng, không ấm áp khô ráo như thường ngày.
Dần dần, cô phát hiện sắc mặt anh luôn căng thẳng, không phải là hồi hộp, giống như là.. tức giận, cô lo lắng: " Phong Thành?"
Anh ngồi ở bên cô, mắt nhìn thẳng phía trước, Sắc mặt như cũ, giống như không nghe thấy lời cô nói.
" Phong Thành." Cô gọi anh, giọng nói có chút lớn hơn.
Đại Boss nghiêng đầu, nhìn cô cười gượng gạo: " Sao vậy?"
Anh cười gượng gạo nhưng cũng làm cho Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm. Là do cô suy nghĩ nhiều quá, cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác hạnh phúc đến bên mình, cô thấp giọng dịu dàng nói: " Vừa rồi em không nghe thấy tiếng anh ở ngoài cửa, em còn tưởng rằng anh không đến, em lo lắng chú rể định bỏ trốn."
Đại Boss hơi ngẩn ra, cầm tay cô, giọng khàn khàn: " Sao có thể?"
Tống Khinh Ca khẽ cười, nói đùa: " Nếu anh dám trốn, em nhất định sẽ bắt anh trở lại."
Đại Boss ôm lấy cô, tim nhói đau từng cơn: " Ngốc này!"
Tống Khinh Ca đến sát bên tai anh, nói nhỏ: " Em biết anh sẽ không trốn." Vừa rồi, cô thật vô cùng sợ, sợ anh sẽ không đến.
Sắc mặt Đại Boss không được tự nhiên.
" Em gửi tin nhắn cho anh, sao anh không nhắn lại?" Cô hỏi, anh không nhắn tin lại, hại cô suy nghĩ vẩn vơ.
" Anh bận." Anh đáp cho qua chuyện. Tối hôm qua, phải bới tung hoa hồng ở phòng khách lên mới tìm thấy điện thoại. Lúc nhận được tin nhắn của cô, anh và Sang Lan Cầm.