Editor: Miliion Roses
Trong phòng ăn, chỉ có một đôi nam nữ đang đút cho nhau ăn. Khi Tống Khinh Ca đẩy cửa vào, hai người vô cùng kinh ngạc, tách nhau ra. Người đàn ông thấy cô cứ nhìn mình, không vui nói: " Cô là ai?"
Tống Khinh Ca không trả lời, ánh mắt quét quanh căn phòng. Trừ đôi tình nhân ra, không có một ai khác. Ánh mắt của cô từ tha thiết chờ đợi chuyển sang lạnh nhạt như nước.
“ Cô bị làm sao thế?" Người đàn ông không khách khí nói: " Đi vào mà cũng không biết gõ cửa à?"
Tống Khinh Ca ỉu xìu: " Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."
Dứt lời cô thẫn thờ khép cửa phòng lại, vừa xoay người thì nhìn thấy Ô Tĩnh, bờ môi gợn lên nụ cười tự giễu, từ từ bước xuống lầu.
Ô Tĩnh đứng sau lưng, đưa tay muốn đỡ nhưng Tống Khinh Ca chỉ nhìn anh một cái, lạnh lùng đẩy anh ra. Bụng cô quá lớn, xuống lầu cơ bản không thấy được bậc thang, chỉ có thể bám vào tay vịn, từng bước cẩn thận bước xuống.
“ Khinh Ca?" Ô Tĩnh mơ hồ đoán được có thể cô đã biết điều gì. Anh vội vàng bước theo cô, đỡ lấy khuỷu tay cô.
Tống Khinh Ca dừng bước, nghiêng đầu nhìn Ô Tĩnh: " Anh ấy đã trở lại?"
Ô Tĩnh hơi giật mình, vẻ mặt có chút lúng túng: " Em nói sao?"
Thấy anh cố tình giả bộ như không biết, Tống Khinh Ca không hỏi nữa, từ từ đi xuống lầu.
Vừa mới đi vào đại sảnh thì Sang Đình Nghi chạy lại: " Chị dâu, chị vừa đi đâu vậy?" Sắc mặt cô ửng đỏ, có chút gấp gáp: " Em vừa trở lại bàn, không thấy chị đâu, lại tưởng.. "
Tống Khinh Ca nhìn sắc mặt lo lắng của Đình Nghi, quay đầu lại nhìn Ô Tĩnh. Bờ môi lại thoáng lên nụ cười tự giễu. Cô không lên tiếng, thẫn thờ bước đến ghế ngồi.
Sang Đình Nghi đi sau lưng cô, vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: " May mà chị không sao, nếu không em không biết nói với anh hai thế nào..”
Lần này, cô ngồi vị trí khác, quay lưng về cửa sổ lầu . Ở vị trí này, đứng trên lầu không nhìn thấy được.
--
“ Cậu muốn làm gì chứ?" Tử Thuỵ nhìn Đại Boss cười nhạt: " Thành phố Z mặc dù lớn nhưng cậu tưởng có thể lẩn tránh mãi sao? Thay vì để người khác nhìn thấy cậu, rồi nói với cô ấy chẳng bằng cậu về gặp cô ấy."
Vừa rồi, hai người đang ngồi trong phòng ăn. Khi Tống Khinh Ca ngẩng đầu lên, nhìn khung cửa sổ chỗ anh ngồi thì anh liền kéo Tử Thuỵ đi ra. Đối với hành động tránh né của Đại Boss, Cao Tử Thuỵ tương đối bức xúc: " Phong Thành, không ngờ cậu lại là đồ nhát gan!”
Sắc mặt Đại Boss trầm xuống, không lên tiếng.
“ Rốt cuộc cậu tính toán tránh cô ấy đến khi nào?" Cao Tử Thuỵ hỏi: " Khinh Ca sắp sinh rồi, cậu cứ như vậy, xứng làm một người chồng sao."
“ Cậu cho rằng tôi muốn vậy?" Đại Boss cười tự giễu: " Tử Thuỵ, nỗi thống khổ của tôi.. so với cô ấy không hề ít hơn." Nếu không phải vì an toàn của cô, nếu như không phải sợ cô bị tổn thương.. anh …
Cao Tử Thuỵ cau mày: " Phong Thành, yêu nhau dày vò như thế còn hơn là giết nhau, cậu thấy như vậy thú vị lắm hả?" Anh tức giận: " Nhìn bộ dạng các người, đau khổ muốn chết mà vẫn kiên quyết không gặp nhau. Tôi tự nhiên mắc chứng sợ hãi hôn nhân. May mà tôi chưa có bạn gái, nên cũng không có ý định kết hôn!”
Đại Boss cười lạnh, không lên tiếng. Hiện tại, nhìn xuống dưới lầu không thấy được mặt cô nữa. Để lại cho anh chỉ là bóng lưng mà thôi.
--
Tranh chấp giữa Tống thị và La thị cuối cùng cũng được toà tuyên án.
Đoạn ghi âm kia, mặc dù không tuân theo luật hôn nhân, không thể lấy ra làm bằng chứng kết tội Tống Nhã Như bội ước nhưng thẩm phán lại khẳng định Tống Nhã Như làm như vậy là dùng thủ đoạn để lừa gạt La thị ký hiệp nghị, cho nên kết luận rằng, Tống thị cố gài bẫy để lừa gạt. Còn phía bên La thị, chẳng qua chỉ là chưa đưa tiền đúng hạn, cũng không gây bất cứ tổn thất gì về kinh tế cho đối phương. Cho nên, toà an phán xét hiệp nghị kia không có giá trị, Tống thị phải trả tất cả chi phí phục vụ vụ kiện này.
Đối mặt với kết quả này khiến cho Tống Nhã Như vô cùng thất vọng. Vừa không nhận được một xu bồi thường nào lại còn làm hỏng danh tiếng của Tống thị, đã vậy lại còn bị mất đối tác làm ăn. Tất cả dồn lại khiến bà vô cùng bực tức, hướng về Ô Tĩnh trách: " Chuyện gì xảy ra thể hả? Trình độ chuyên nghiệp là như thế này sao? Vụ kiện đơn giản như vậy mà cũng để thua, cậu không biết thế nào là bào chữa hả?"
Sắc mặt Ô Tĩnh khẽ biến thành lãnh: " Đổng sự Tống, trước đó tôi đã khuyên bà nên giải quyết riêng, nhưng bà nhất quyết không chịu." Đối với kết quả này, anh đã sớm dự liệu được, cũng từng nói với bà. Nhưng bà cố chấp, cứ nằng nặc đòi đưa lên tòa.
Sắc mặt Tống Nhã Như tái xanh: " Sao tôi lại phải giải quyết riêng? Rõ ràng là trình độ chuyên môn của cậu quá kém, năng lực có vấn đề. Nếu không tại sao có thể thua kiện được." Bà giận khó kiềm chế: " Tôi muốn kháng án."
" Đổng sự Tống." Ô Tĩnh nhắc nhở: " Kháng án thì phần thắng cũng không cao." Bởi vì, đoạn ghi âm đó đã được đưa lên internet, bị dân mạng bàn tán xôn xao. Cho nên, khi đưa ra tòa liền bị kết thành tội Tống thị gài bẫy. Muốn xóa đi vết nhơ này, không hề dễ dàng.
" Đây là thái độ của luật sư đối với đương sự à? Đây gọi là trình độ tiêu chuẩn sao?" Bà mỉa mai: " Tôi vô cùng bất ngờ, hóa ra danh tiếng trước đó về luật sư Ô chỉ là hữu danh vô thực."
" Nếu như bà nghi ngờ về trình độ chuyên môn của tôi." Ô Tĩnh lạnh nhạt nói: " Mời bà thuê luật sư khác."
" Thua kiện, chẳng lẽ vài lời tôi cũng không được nói ra sao?" Thái độ của anh, khiến cho Tống Nhã Như giận không hề ít: " Hừ, tôi không tin ở thành phố Z chỉ có mỗi cậu là luật sư!" Bà khẳng định: " Không có cậu, tôi vẫn thắng được kiện."
Ô Tĩnh nghe xong, liền đưa tập hồ sơ cho bà, nói: " Đổng sự Tống, đây là hồ sơ gốc, tôi gửi lại cho bà. Nếu như tìm được luật sư khác, nói người đó đến gặp tôi, tôi sẽ bàn giao lại cụ thể nội dung, để tiện cho việc hầu tòa sắp tới."
" Cậu.." Tống Nhã Như giận không hề ít, một tay giằng lấy tập hồ sơ.
Nhìn bóng lưng Tống Nhã Như rời đi, Ô Tĩnh nhíu nhíu mày, nghĩ đến Khinh Ca trong lòng lại có chút áy náy.
--
Vụ sữa bột không khác gì một cơn trấn động khiến cho Tống Nhã Như liêu xiêu, mặc dù vận dụng tất cả các mối quan hệ xã hội nhưng sản phẩm sữa bột của Tống thị vẫn bị đồng loạt hạ giá ở các siêu thị và tiệm thuốc. Những siêu thị và tiệm thuốc cũng bị ảnh hưởng không hề ít. Bất cứ lúc nào cũng có khách hàng đến phàn nàn thậm chí là làm loạn. Vì sợ ảnh hưởng đến các siêu thị, tiệm thuốc, Lê Hân và Tôn Thần đồng loạt yêu cầu đóng cửa các gian hàng bày bán sữa lại.
Trong lúc nhất thời, Tống thị lại rơi vào nguy cơ phá sản.
" Khinh Ca." Tống Nhã Như đi đến phòng làm việc của cô, khoảng thời gian này bà phải suy nghĩ quá nhiều việc, nhìn già đi rất nhiều: " Con đi tìm Tôn Thần, nghĩ biện pháp để sản phẩm của chúng ta lại được bày bán lại."
Tống Khinh Ca tựa người vào ghế, cô đã mang thai đến tháng thứ , bụng cũng khá cồng kềnh, đi lại cũng cảm thấy lười biếng. Giống như những người phụ nữ có thai khác, chân tay đã bắt đầu bị phù, gần đây mặt cũng hơi phù lên, thần sắc không được tốt.
" Con sẽ thử nói chuyện với anh ấy." Cô nói, cho dù không muốn làm phiền Tôn Thần nhưng cô không thể mặc kệ được. Huống chi, vụ sữa bột là bị người khác vu khống.
" Khinh Ca, không phải là thử." Tống Nhã Như bất an: " Mà nhất định phải được." Bà đi qua đi lại trong phòng làm việc: " Con gọi điện thoại ngay cho Tôn Thần đi."
Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho Tôn Thần, sau đó nói: " Điện thoại di động của anh ấy tắt máy."
Tống Nhã Như nhíu mày: " Gọi đến số máy bàn của tập đoàn."
Tống Khinh Ca lại gọi điện đến máy bàn của tập đoàn, thư ký nghe máy nói rằng Tôn Thần đang đi công tác, không ở thành phố Z.
Tống Nhã Như nhăn mặt, suy nghĩ một chút rồi nói: " Phong Thành đã về chưa?"
Tống Khinh Ca lắc đầu. Cái tên này, mỗi khi nhắc đến lại làm lòng cô rớm máu. Mấy ngày nay, cô vẫn nhớ đến bóng dáng ấy, rõ ràng là anh vậy mà..
" Tháng trước dì làm đơn vay tiền ngân hàng nhưng vẫn chưa được duyệt." Tống Nhã Như vô cùng bế tắc: " Nếu như liên lạc được với nó, con nhớ nói nó nói giúp một câu.."
" Ngân hàng đó và Phong Thành có quan hệ gì?" Tống Khinh Ca hỏi.
Tống Nhã Như cau mày: " ZK là cổ đông lớn nhất của ngân hàng đó. Khinh Ca, sao tài sản của Phong Thành mà con nắm lơ mơ thế hả?"
Tống Khinh Ca cười lạnh, ngay cả tin tức của anh cô còn không biết, nói gì đến tài sản.
" Khinh Ca, đừng có chỉ biết yêu đương. Phải nắm cho chắc vào. Không đến lúc xảy ra chuyện gì, lại không biết làm thế nào."
Có thể xảy ra chuyện gì được? Ly hôn sao? Tống Khinh Ca chán nản, cúi đầu không nói gì.
Nhìn bộ dạng ảm đạm của cô, Tống Nhã Như suy nghĩ một chút cũng cảm thấy chua xót, sợ cháu gái khổ tâm, liền trực tiếp nói: " Dì không muốn con kích động, nhưng Phong Thành đã đi nửa năm rồi, có nhiều chuyện con cũng nên nghĩ thông đi."
--
Xế chiều, Tống Khinh Ca nhận được điện thoại của Tôn Thần: " Khinh Ca, nghe nói em tìm anh?"
Tống Khinh Ca cảm thấy nói chuyện kia qua điện thoại không tiện vì vậy muốn hẹn đến tập đoàn anh để nói chuyện. Nhưng Tôn Thần lại muốn hẹn cô đi ăn cơm.
Khinh Ca đến trước, cô mặc một chiếc váy bầu màu be bước vào trong nhà hàng. Gần đến ngày sinh, khí sắc không được tốt, cô ngồi đợi ở bàn ăn một lát thì anh đến.
Tay cô vịn vào eo, đứng lên: " Tôn tổng, chào anh."
Tôn Thần đeo kính, vẫn nho nhã lịch sự như ngày nào. Anh nhìn Khinh Ca nói: " Em sắp sinh?" Trên báo và internet có chụp vài bức hình của cô, nên hôm nay gặp cô, anh cũng không quá ngạc nhiên.
" Còn tuần nữa." Tống Khinh Ca đỡ lưng ngồi xuống.
Nhìn động tác của cô có chút chậm chạp, Tôn Thần mỉm cười: " Nếu biết em đi lại khó khăn, anh đã không hẹn em đi ăn cơm."
" Em không sao." Tống Khinh Ca cười yếu ớt: " Em nhìn như vậy nhưng vẫn đi lại được."
Tôn Thần chỉnh mắt kính: " Em tìm anh, chắc là có chuyện?" Vốn muốn ôn lại chuyện cũ nhưng nhìn dáng vẻ cô, biết cô có nhiều bất tiện nên không muốn làm trễ thời gian của cô.
Anh trực tiếp nói như vậy, khiến cho Tống Khinh Ca ngượng ngùng: " Là về chuyện sản phẩm sữa của Tống thị." Bên Tống thị đã hỏi rất nhiều lần, lúc nào thì có thể bày bán trở lại nhưng phía bên kia không trả lời. Hôm qua, còn gọi điện từ chối, tạm thời không nhập hàng của Tống thị nữa.
Tôn Thần nhàn nhạt nói: " Chuyện sữa bột anh đã nghe qua, hiện tại dư luận đang dậy sóng, không thích hợp để bày bán." Những tiệm thuốc báo cáo lên, nói rằng khách hàng mua sữa bột của Tống thị vô cùng quá khích, đến tiệm thuốc phá phách, gây ảnh hưởng không hề nhỏ đến việc bán hàng.
" Sản phẩm của bên em chất lượng tuyệt đối không có vấn đề." Tống Khinh Ca giải thích: " Đạt tiêu chuẩn kiểm nghiệm quốc gia."
" Em cũng biết, sản phẩm của chúng ta như thế nào, không phải do chúng ta định đoạt mà phải dựa vào ý kiến của khách hàng." Tôn Thần nói: " Nếu cứ bày bán trong thời gian này, chỉ khiến cho khách hàng tẩy chay."
Lời anh nói cũng có lý, Tống Khinh Ca hiểu ra, khẽ thở dài.
" Khinh Ca." Tôn Thần nói: " Đợi một thời gian nữa sẽ bàn đến chuyện này."
Tôn Thần vốn đang đi công tác ở nước ngoài, bởi vì muốn gặp Khinh Ca nên trở lại. Nhưng hiệp nghị với đối tác bên kia đang gặp vấn đề, người phụ trách gọi điện thoại cho anh bảo anh phải về tập đoàn ngay để đề ra phương án.
Nhìn anh vội vàng, Tống Khinh Ca từ chối lời đề nghị anh đưa cô về: " Em có thể tự về." Cô không muốn làm phiền anh: " Em sẽ gọi điện thoại cho lái xe đến đón."
Sau khi Tôn Thần về, Tống Khinh Ca đứng lên. Không biết tại sao bụng mơ hồ cảm giác không thoải mái. Vì vậy, lại ngồi xuống ghế nghỉ một lát. Một lúc sau, mới đứng dậy đi.
Vừa mới ra khỏi nhà hàng, cô vô tình nhìn thấy cách đó không xa một bóng lưng cao lớn quen thuộc, bóng lưng ấy mấy tháng nay chỉ xuất hiện trong mộng. Nay lại nghiễm nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô giật mình, muốn bước theo nhưng chân như bị đổ chì, không nhúc nhích được.
Thậm chí, cô có chút luống cuống, hô hấp cũng vì thế mà dồn dập.
Nhưng đang đuổi theo bóng lưng ấy, là một dáng vẻ yểu điệu. Thậm chí, tay người đó còn kéo lấy cánh tay anh. Trong nháy mắt, cô như hóa đá.
Dáng vẻ yểu điệu kia, cô biết. Là Cốc Tâm Lôi. Hai người đang sải bước khỏi nhà hàng, leo lên một chiếc xe việt dã. Cô đuổi theo vài bước thì chiếc xe đã vụt đi.
Vừa rồi, cô không nhìn nhầm. Là anh, thật sự là anh. Anh đã trở về thành phố Z.
Tống Khinh Ca cười khổ, anh đã về thành phố Z, nhưng lại tránh mặt cô..
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, họ tay trong tay bước đi.. Nghĩ đến họ cười nói vui vẻ.. Nghĩ đến họ ngang nhiên hẹn hò..
Trong nháy mắt, ngực cô nặng trĩu, khó có thể hô hấp. Đáy lòng như bị hàng ngàn mũi tên cắm vào, đau muốn ngã quỵ. Cô thật sự muốn hỏi anh, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, mà anh lại đối xử với cô như vậy?
Anh không yêu cô, sao lại cùng cô kết hôn?
Kết hôn rồi lại muốn chạy trốn khỏi cô? Khi trở lại thì tránh mặt cô?
Rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ những ngọt ngào trước kia đều là giả dối sao?
Không, cô không tin, cô không tin anh hư tình giả ý.
Tròng mắt cô ẩm ướt, nỗi đau đã phong tỏa khắp người. Tay cô khẽ run rẩy, lấy điện thoại ra gọi cho anh. Nhưng điện thoại vẫn như cũng truyền đến giọng nói lạnh như băng, thuê báo quý khách gọi đến không liên lạc được.
Nhìn chiếc xe biến mất ở góc đường, nước mắt cô lã chã rơi xuống. Khi Tâm tình cô sắp mất khống chế thì nhìn thấy cách đó không xa, Sang Lan Cầm.
" Mẹ." Cho dù giờ phút này cô vô cùng hốt hoảng, nhưng vẫn cố gắng gọi một tiếng.
Ánh mắt Sang Lan Cầm lạnh như băng nhìn cô, trên môi là tia cười nhạo: " Tôi không phải mẹ cô, không có con gái lớn như thế này."
Tống Khinh Ca cố kìm nước mắt, từ ngày hôn lễ, Sang Lan Cầm không đến, còn có những vết máu ở lưng Đại Boss, cô đã đoán ra Sang Lan Cầm không thích cô. Nhưng không ngờ, bà lại nói trực tiếp như vậy: " Con gả cho Phong Thành, là con dâu của mẹ, đương nhiên phải gọi mẹ rồi."
" Người con dâu như cô, tôi không thừa nhận." Sang Lan Cầm cười lạnh: " Cô nhìn lại cô đi, cả người phù lên, xấu xí, có điểm nào xứng làm con dâu của tôi?"
Thái độ của bà trước đó so với bây giờ khác nhau đến ngỡ ngàng. Tống Khinh Ca đặt tay ở bụng, tỉnh táo nhìn bà: " Bất kể mẹ có thừa nhận hay không, thì Phong Thành cũng đã đăng ký kết hôn với con."
" Giấy đăng ký kết hôn là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là một trang giấy mà thôi." Sang Lan Cầm nhìn cô giọng khinh miệt: " Vừa rồi cô cũng thấy đấy, Phong Thành và Tâm Lôi hiện tại đang ở cùng với nhau, danh xưng Cố phu nhân của cô chẳng qua cũng chỉ là một cái hư danh."
Nghĩ đến bóng dáng hai người rời đi, môi Tống Khinh Ca khẽ run run.
" Đợi cô sinh đứa bé ra, Phong Thành sẽ cùng cô ly hôn." Sắc mặt Sang Lan Cầm lạnh như băng, giọng mang đầy giễu cợt: " Xem ra Hư danh này cô không giữ được bao lâu nữa rồi." Nói xong, xoay người muốn đi.
" Tại sao?" Tống Khinh Ca sắp không đứng vững. Cô hàng ngày nhớ mong anh, nhưng anh lại bỏ mặc cô. Thật vất vả mới biết anh ở thành phố Z, thì mẹ anh lại mang đến cho cô một "tin tốt".
Sang Lan Cầm dừng bước, quay đầu lại nhìn cô cười nhạo: " Phong Thành không thích cô, nếu như cô không dùng đứa bé trong bụng để chói buộc, thì làm sao Phong Thành lại cưới cô?"
Tống Khinh Ca cảm giác trái tim như muốn vỡ thành trăm mảnh. Đau khó mà hô hấp. Đúng vậy, bọn họ kết hôn vì có con trước.
" Thật ra thì, đứa bé trong bụng cô là ngoài ý muốn của Phong Thành." Sang Lan Cầm nói: " Nếu không, tại sao nó lại chẳng quan tâm gì đến cô?"
Tống Khinh Ca cảm giác đáy lòng dần dần tê dại.
" À, quên nói cho cô biết." Sang Lan Cầm cười nói: " Tâm Lôi cũng đang mang thai, hai nhà chúng tôi cũng đang bàn đến chuyện hôn sự.. Nếu như ban đầu, không phải vì cô thì Phong Thành và Tâm Lôi đã sớm kết hôn, không phải chờ đến bây giờ.. Nhà chúng tôi, đối với Tâm Lôi cũng cảm thấy áy náy."
" Cô yên tâm. Tâm Lôi nói sẽ coi con cô như con đẻ, sẽ chăm sóc chu đáo." Sang Lan Cầm cười lạnh: " Chẳng qua, từ nhỏ Tâm Lôi đã kiêu ngạo không biết sẽ "chu đáo" thế nào với con của cô." Bà nói tiếp: " Cũng đúng, khác máu thì tanh nòng.. Sao có thể chu đáo.."
Tống Khinh Ca lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, tâm tình kích động. Cô phải vịn tay vào bờ tường mới không ngã xuống.