Editor: Miliion Roses
Chu Hi nghe xong, không hiểu gì liền cười nói:" Mẹ, mẹ nói qua nói lại làm con sắp hôn mê rồi."
Cốc Nhược Thu khẽ thở dài một tiếng, không nói gì nữa nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Tống Khinh Ca. Chu Hi có chút nghi ngờ những cũng không hỏi gì thêm.
--
Cách vách bên này, ở một gian phòng Vip khác Cốc Vĩnh Thuần đang ngồi nhìn Tống Khinh Ca trên sân khấu. Ông vừa đến nhà hát Ngân Hà được mấy phút. Vì không muốn xuất hiện ở lầu dưới nên đi lên lầu trên vào gian phòng Vip ngồi xem. Trên sân khấu, Tống Khinh Ca đang tập trung chơi đàn, dáng vẻ kia lại làm cho ông nhớ đến người đó.
Lúc còn trẻ, khi ông luyện bút lông, người đó thường nằm soài ra bàn đọc sách, ánh mắt trong sáng, vui vẻ nói:" Anh ba, em cũng muốn viết."
Bởi vì người đó cứ líu ríu ở một bên gây ồn, ông liền đưa bút lông cho người đó, để người đó tự viết. Nhưng một lát sau, tác phẩm của người đó chỉ là những nét chữ xiêu vẹo. Người đó ỉu xìu mím môi trả lại bút lông cho ông.
Nhìn bộ dạng đó, ông lại mềm lòng:" Để anh dạy em nhé."
Mới rồi còn là vẻ mặt ỉu xìu nhưng khi nghe ông nói vậy, người đó ngẩng đầu nhìn ông, lại cười tươi như hoa.
Ông dịu dàng chỉ bảo người đó cách cầm bút. Thấy tay người đó cứ run run, ông liền đứng ra phía sau, một tay vịn ở bàn đọc sách, một tay nắm lấy tay người đó, sau đó tỉ mỉ dạy người đó từng nét chữ. Khi ấy, ánh mắt người đó vô cùng tập trung, giống hệt với Tống Khinh Ca lúc này.
Quá trưa, ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve sầu râm ran, những cây liễu phía xa xa đung đưa theo gió. Ông vẫn nắm tay người đó, cẩn thận viết từng nét chữ. Ở khoảng cách gần thế này, ông có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người người đó. Để cho ông thất thần, cứ thế ngắm nhìn đôi mắt người đó đang chăm chú từng nét chữ. Cho đến khi người đó ngẩng đầu nhìn ông, trên mặt đã ửng đỏ:" Anh ba, anh đứng gần như vậy làm em nóng quá."
Ách! Lúc này ông mới phát hiện, lồng ngực của mình đang áp lên lưng người đó.
Cuộc đời phù du. Ánh mắt Cốc Vĩnh Thuần mông lung, trầm tư suy nghĩ, men theo những hình ảnh trong ký ức trở về lại một trời hoa bướm ngày xưa.
--
Vừa lớn tiếng với con gái, Hà Thư Vân tâm tình không được tốt. Trên đường đi đến nhà hát lại bị kẹt xe nên càng khiến cho bà bực bội. Khi bà vào đến nhà hát, gặp mấy vị phu nhân trong đại viện cũng đến đó xem thì đành nhoẻn miệng cười nhạt, lên tiếng chào hỏi mấy câu rồi vội vàng tiến vào hàng ghế Vip ngồi, trong lúc vô tình nhìn thấy Sang Lan Cầm ở cách đó không xa.
Sang Lan Cầm đến sớm hơn, khi nhìn thấy Hà Thư Vân thì khẽ mỉm cười nhưng Hà Thư Vân tâm tình vốn không tốt, căn bản không muốn nói chuyện. Đối với chuyện này, Sang Lan Cầm cũng không thèm để ý, nhàn nhạt hừ một tiếng.
Hà Thư Vân không hề có một chút hứng thú nào ngồi nghe hòa nhạc. Nhưng khi nhìn thấy Tống Khinh Ca ở trên màn hình sân khấu lớn thì vô cùng chấn động. Bà và Tống Khinh Ca đã từng gặp nhau ở bệnh viện, bà cũng mơ hồ cảm thấy cô và người đó giống nhau, nhưng lúc đó bà cũng không quá để ý. Nhưng lúc này, lại phát hiện không phải là có chút giống mà là quá giống. Không hiểu tại sao lúc này tim bà đập thình thịch, hoảng sợ không thôi.
Lúc sau, sau khi mải miết suy nghĩ gì đó bà thở phào nhẹ nhõm. May mà Cốc Vĩnh Thuần không đến.
Hôm nay, những lời Cốc Tâm Lôi nói như chọi trúng vào vết thương lòng của bà. Đúng vậy, đã năm. Người ngoài nhìn vào vô cùng ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của vợ chồng bà nhưng chỉ có bà biết, qua nhiều năm như vậy, bà chưa bao giờ chân chính ở trong tim ông.
Cho dù trong nhà không còn bất cứ đồ dùng gì của người đó, cho dù Cốc Vĩnh Thuần không bao giờ ở trước mặt bà nhắc đến người đó nhưng hết lần này đến lần khác bà cảm nhận được ông vẫn luôn nhớ đến người đó. Ông không muốn đụng vào bà, cũng bởi vì người đó.
--
Sang Lan Cầm lạnh nhạt nhìn Tống Khinh Ca trên sân khấu, bà không thể không thừa nhận người phụ nữ kia dáng dấp quá đẹp, từng cử chỉ đều vô cùng ưu nhã, cao quý. Khó trách con trai bà lại nhớ mãi không quên. Nhưng phía sau cô ta rốt cuộc có ai chống lưng? điều này khiến Sang Lan Cầm không thể lý giải được.
--
Không biết có phải vì sự có mặt của Đại Boss hay không mà Tống Khinh Ca vốn vô cùng hồi hộp nhưng khi bước lên sân khấu thì cảm thấy tự tin lên rất nhiều. Khi cùng Adele hòa tấu, mặc dù cô có chút áp lực nhưng đến bản độc tấu của mình thì cô đã quen với sân khấu và biểu diễn tự nhiên hơn rất nhiều.
Khúc nhạc mà Tống Khinh Ca đàn là một bản nhạc xưa nổi tiếng. Giai điệu bản nhạc nhẹ nhàng, dễ đi vào lòng người.
Khi cô trình diễn xong, liền đứng dậy mỉm cười cúi chào khán giả. Phía dưới vang lên những tràng pháo tay ròn rã.
Cô xoay người chuẩn bị đi vào bên trong sân khấu thì thấy Đại Boss đang đứng ở gần tấm rèm. Anh nhìn cô, tựa như đã đứng đó chờ cô từ rất lâu rồi. Có lẽ vì bài trình diễn vô cùng hoàn hảo, tâm tình cô không tệ cho nên nhìn anh khẽ mỉm cười.
Nhìn thấy cô cười đi về phía mình, Đại Boss cũng mỉm cười, trong mắt toàn tia vui vẻ.
Adele lại lên sân khấu, tiếp tục trình diễn.
" Anh.. sao anh vẫn còn ở đây?" Tống Khinh Ca hỏi anh.
Đại Boss nhìn cô, mím môi nói:" Anh đợi em."
Nhìn cô xinh đẹp, yêu kiều, Đại Boss cảm thấy cổ họng căng thẳng, đang muốn dắt tay cô đi thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói:" Tống tiểu thư."
Tống Khinh Ca ngẩng đầu, tươi cười ôm lấy đối phương.
Hoàng Thư Duệ ôm lấy cô, mừng rỡ nói:" Tống tiểu thư, bài biểu diễn quá đặc sắc!"
" Oh, Tống tiểu thư." Jim cười nói:" Quá hoàn mỹ, tối nay cô thật xinh đẹp."
Tống Khinh Ca lịch sự ôm lấy Jim, nói lời cảm ơn. Nhưng Jim có vẻ hơi nhiệt tình, không chỉ ôm cô mà còn nhấc cô lên xoay mấy vòng. Khi Jim đặt cô xuống thì cô chóng mặt, loạng choạng, cả người lùi về phía sau vài bước. Nhưng ngay lập tức cảm thấy có một điểm tựa ở phía sau, cô quay đầu lại thì thấy Đại Boss dang tay đỡ lấy cô.
Đại Boss thuận tay ôm lấy cô, dịu dàng hỏi:" Không sao chứ?" Vừa rồi, thấy Jim ôm cô, anh cau mày trong lòng ê ẩm, hận không thể tiến đến kéo tên Jim kia ra.
Tống Khinh Ca lắc đầu, trước mặt Hoàng Thư Duệ và Jim bị anh ôm thế này, khiến cho sắc mặt cô hơi ửng đỏ, đang muốn đẩy anh ra thì lại bị anh ôm chặt hơn.
Ánh mắt Hoàng Thư Duệ quét lên hai người đối diện:" Tống tiểu thư, vị này là.."
Tống Khinh Ca không biết nên trả lời thế nào chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh dõng dạc nói:" Tôi là chồng cô ấy." Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh. Người nào đó không hề ngượng ngùng, đã thế còn ôm lấy vai cô.
Hoàng Thư Duệ vô cùng kinh ngạc:" Tống tiểu thư, cô đã kết hôn rồi sao?"
Jim dương mi, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen:" Không phải, anh ấy là chồng.."
" Chúng tôi kết hôn được năm rồi." Đại Boss lập tức nói.
" Vậy sao?" Hoàng Thư Duệ cười nói:" Trước đó tôi không thấy Tống tiểu thư nhắc đến." Bà quan sát hai người, đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi:" Tống tiểu thư, sau khi buổi diễn kết thúc sẽ có một lễ chúc mừng, Adele hi vọng cô sẽ đến tham dự."
--
Trên sân khấu, Adele vẫn tiếp tục biểu diễn. Cốc Nhược Thu hoàn toàn không có tâm trạng xem tiếp:" Tiểu Hi, cùng mẹ vào bên trong hậu trường, gặp cô gái vừa trình diễn kia."
Chu Hi nhìn bà, kinh ngạc hỏi:" Mẹ, hiện tại vẫn đang trình diễn, phía sau sân khấu có nhiều người qua người lại, mẹ muốn đến đó làm gì?"
" Nếu mẹ thật muốn gặp cô ấy, ngày mai con sẽ hẹn cô ấy đến gặp chúng ta, được không ạ?"
" Được." Cốc Nhược Thu đành phải thôi.
--
Đêm đông, bên ngoài trời rất lạnh. Sau khi hút xong mấy điếu thuốc Chu Nhuận Trạch và Khang Cảnh Dật từ ban công trở lại. Đang chuẩn bị đẩy cửa vào phòng thì thấy cửa cách vách mở ra. Nhìn người vừa bước ra, Chu Nhuận Trạch vô cùng ngạc nhiên:" Anh ba." Bên cạnh Cốc Vĩnh Thuần chỉ có Giang Thần.
Cốc Vĩnh Thuần không nghĩ đến sẽ gặp em rể ở đây, vì vậy hơi giật mình khẽ gật đầu.
Trong phòng, Cốc Nhược Thu nghe thấy tiếng nói thì đi ra, thấy anh trai lại nghĩ đến cô gái vừa đánh đàn trong lòng hoảng hốt:" Anh ba?"
Cốc Vĩnh Thuần nói vài câu sau đó liền dẫn Giang Thần rời đi.
Cốc Nhược Thu nhìn bóng lưng anh trai rời đi thì khẽ cau mày.
Ở bên ngoài hành lang quá lạnh, Chu Nhuận Trạch ôm lấy vai vợ, đưa bà vào trong phòng.