Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

chương 235: ép được hay không không phải cha nói mà được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà Thư Vân che miệng cô lại, nhìn cô lắc đầu một cái, ý bảo không được nói.

Một lúc lâu sau, Cốc Tâm Lôi mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng kéo Hà Thư Vân:" Mẹ, bà ta đã trở lại, cuộc hôn nhân của mẹ và ba có phải sẽ..”

Sắc mặt Hà Thư Vân khẽ biến thành lãnh, không lên tiếng.

Cốc Tâm Lôi càng lo lắng, hốt hoảng hỏi:" Mẹ.. Nếu hai người ly hôn, con phải làm thế nào? Con có bị tính là con riêng không?" Cô rất sợ Cốc Vĩnh Thuần, nhưng nếu như về ở với Hà Thư Vân, cô không có ánh hào quang của Cốc gia chiếu lên người nữa, như vậy..:" Con ở với mẹ hay là ở với ba?"

Giờ phút này, Hà Thư Vân đối với đứa con gái óc heo này vô cùng tuyệt vọng, bà thở dài:" Tâm Lôi, bất kể như thế nào, con cũng là con gái duy nhất của Cốc gia ".

“ Không được!” Cốc Tâm Lôi cực kỳ lo lắng:" Mẹ, ba đối với con thế nào, chắc mẹ hẳn đã biết..” Nói xong, giọng Cốc Tâm Lôi ngày một lớn:" Vừa rồi bà ta độc ác như vậy, mà con lại không phải là con bà ta, sao bà ta có thể đối tốt với con được, nói không chừng sẽ đuổi con đi..”

Hà Thư Vân trấn an:" Nói nhỏ lại ".

“ Mẹ, phải làm sao bây giờ?” Cốc Tâm Lôi lo lắng hỏi.

Hà Thư Vân vuốt tóc con gái, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:" Con yên tâm, mẹ sẽ mang con theo bên cạnh ".

Cốc Tâm Lôi nghe vậy càng nóng nảy hơn, đi theo Hà Thư Vân, sao có thể có cuộc sống như bây giờ:" Mẹ, mẹ và ba có thể không ly hôn không..”

“ Tâm Lôi..”

“ Người đàn bà kia không phải đã chết sao? Sao bà ta lại sống được đến bây giờ?" Cốc Tâm Lôi tức giận hỏi.

“ Ai biết được ". Hà Thư Vân thở dài một tiếng:" Tâm Lôi, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể chấp nhận ".

“ Tại sao chúng ta phải chấp nhận! Tại sao!” Cốc Tâm Lôi giận nói:" Không phải bà ta đã chết sao? Tại sao lại sống đến tận bây giờ?"

“ Nói linh tinh gì đó?" Hà Thư Vân mắng.

“ Sao bà ta không chết đi!” Cốc Tâm Lôi nguyền rủa:" Nếu như bà ta chết, sẽ không ảnh hưởng đến mẹ và ba..” Cô lôi kéo Hà Thư Vân, thấp giọng nói:" Mẹ, dứt khoát phải để bà ta..”

“ Tâm Lôi, lời như vậy không được nói lung tung ". Hà Thư Vân trách mắng, sau đó nói:" Đúng là bà ta làm ảnh hưởng đến mẹ con ta nhưng chuyện như thế, là trái với pháp luật, con ngàn vạn lần cũng không được làm, biết không?"

--

“ Phong Thành, bà nội Tâm Lôi qua đời, cháu hãy sắp xếp thời gian qua đó một chút ". Sang lão ngồi trên ghế sa lon, trong tay cầm gậy.

“ Cháu bận nhiều việc, không có thời gian ". Cố Phong Thành đang chuẩn bị ra cửa.

Sang lão chống gậy xuống nền nhà, tức giận nói:" Cháu như vậy là thái độ gì?"

Cố Phong Thành than nhỏ:" Ông ngoại, cháu không cưới Tâm Lôi ". Những lời này, anh đã nói đi nói lại quá nhiều lần mà ông ngoại cứ làm bộ nghe không hiểu.

“ Hỗn trướng!” Sang lão tức giận, chuyện thăng chức của con trai ông đang vô cùng cấp bách, vậy mà Cố Phong Thành lại đột ngột đòi hủy hôn, tin này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến cho ông đối phó không kịp.

Cố Phong Thành không để ý đến Sang lão, tiếp tục bước ra cửa.

Sang Lão càng giận hơn, cầm gậy ném, gậy rơi vào bắp chân anh, rất đau. Cố Phong Thành cau mày, nhặt gậy lên, bước đến đưa cho Sang lão, hời hợt nói:" Ông ngoại, bác sĩ nói, ông không nên tức giận, cẩn thận không tăng huyết áp ".

Sang lão nghe cháu trai giọng hời hợt, nổi trận lôi đình:" Mày là cố ý muốn làm tao tức chết?" Nói xong, cầm gậy hung hăng hướng về phía anh đánh.

Cố Phong Thành lùi về phía sau mấy bước tránh, lập lại một lần nữa:" Ông ngoai, cháu sẽ không cưới Cốc Tâm Lôi ".

“ Hỗn trướng! Tao đã cùng Cốc gia nói chuyện..”

“ Người Kết hôn là cháu ". Cố Phong Thành cắt đứt lời ông:" Ông ngoại, hôn sự của cháu không dám để ông phải bận lòng ".

“ Mày nói cái gì?" Nhìn Cố Phong Thành dứt khoát rời đi, Sang lão phẫn nộ quát:" Đứng lại!” Thấy anh không dừng bước, lại quát lớn:" Nếu bây giờ mày bước khỏi đây, thì vĩnh viễn đừng bao giờ về nữa ".

Bước chân Cố Phong Thành ngừng lại:" Ông ngoại, mấy ngày này cháu về biệt thự ở, sẽ không đến quấy rầy ông ". Lần này, anh lên thủ đô để thu mua công ty, nếu như không phải vì Sang Lan Cầm cứ thúc giục, anh cũng không có ý định đến đây.

Nhìn bóng dáng anh biết mất ở ngoài cửa, Sang lão vung gậy đập vỡ bình hoa trên bàn:" Đây là muốn tạo phản sao?"

Về sau, Sang lão gọi điện thoại cho Sang Lan Cầm, mắng một trận tơi tả.

Sang Lan Cầm nghe, một câu cũng không nói.

“ Lan Cầm, cô điếc sao?" Không thấy giọng của con gái, Sang lão mắng lớn.

“ Con đang nghe!” Sang Lan Cầm cau mày nói.

“ Bất kể cô dùng cách gì, nhất định phải ép được Phong Thành và Tâm Lôi kết hôn!” Sang lão cả giận nói.

“ Ép được hay không, không phải cha nói là được!” Sang Lan Cầm nói.

Bị sặc ngôn, Sang Lão không thể nào nuốt trôi, giận đến mức thở dốc.

“ Cha!” Sang Lan Cầm nghe thấy khác thường:" Cha giữ gìn sức khỏe, đừng can thiệp vào chuyện của Phong Thành nữa ". Chuyện này, bà đã tính toán rồi.

Sang lão nghe xong, điện thoại trong tay rơi xuống đất.

Lúc này, Sang Lan Cầm đang ở trong khách sạn của thành phố A. Trước mặt bà, là màn hình ti vi, phát hình Tống Nhã Như bị giam trong tù, nhìn Tống Nhã Như già nua, tiều tụy, trong lòng bà vô cùng hả hê.

Trước đó, Tống Nhã Như nói rằng rất nhanh có thể ra tù, nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng này thì có thể làm được gì?

--

Tống Khinh Ca tham gia buổi lễ âm nhạc xong, đã giờ, liền vội vàng về khách sạn. Cô đeo đàn vi ô lông lên vai, đứng đợi taxi. Nơi này rất vắng vẻ, lại không có đèn đường, khi taxi đến gần, cô đang chuẩn bị mở xe thì lờ mờ nhìn thấy ghế sau xe có người, cô cảm giác có gì đó không đúng, liền xoay người, nhưng không ngờ phía sau người đàn ông bước đến.

Cô hốt hoảng, ôm đàn vi ô lông lên trước ngực:" Các anh muốn làm gì?" Cách đó không xa, tiếng nhạc vẫn khá lớn, xung quanh ít người, giống như không ai chú ý đến tình cảnh này của cô.

“ Lên Xe!” Người đàn ông bước lại gần nói.

“ Tránh ra!” Tống Khinh Ca hốt hoảng nhìn hắn, trong lòng vô cùng hoảng sợ, dùng đàn vi ô lông làm vũ khí ngăn không cho đến gần, nhưng hai người đàn ông càng ép lại gần, khi bọn chúng đang định túm lấy cô thì cô cầm đàn vi ô lông hung hăng hướng về phía họ đập.

Thế nhưng, đàn vi ô lông khá cồng kềnh, nên mới chỉ vụt được hai cái, đã bị một người đàn ông đoạt đi mất, cô hốt hoảng chạy bừa, mới vừa chạy được mấy bước, bọn chúng đã theo kịp, cô chưa kịp kêu “ cứu tôi” thì đã bị một miếng vải ướt ập vào mũi, trong nháy mắt cô mất đi tri giác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio