Thang máy đi lên trên, đến phòng của Lê Hân.
Tống Khinh Ca đi ra khỏi thang máy, bước sau lưng Lê Hân, lướt qua Cố Phong Thành.
Khi người cô vừa qua cửa thang máy, đột nhiên tay bị kéo lại, trong phút chốc cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt ở trên người ai đó, tim nhảy loạn mất một nhịp, quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn đứng trong thang máy, sắc mặt lạnh hơn trước, giọng trầm thấp khàn khàn: " điện thoại di động của cô."
Cô giật mình, nhận lấy: " Cảm ơn anh." Điện thoại di động, là điện thoại Plus anh mua đền cho cô.
Trong nháy mắt, cô nhìn vào trong đáy mắt sâu thẳm của anh, muốn hỏi thăm anh mộtchút, nhưng chẳng biết phải nói thế nào, cùng lúc đó cửa thang máy đóng lại.
Nhìn dáng vẻ anh, vẫn còn chút mệt mỏi, rõ ràng chưa hồi phục tại sao lại xuất viện?
.. còn nữa, điện thoại di động của cô rơi từ lúc nào vậy?
Lúc ngồi ăn cơm, cô còn nhận mấy cuộc điện thoại mà. Có khi nào lúc ăn cơm xong, rời đi không cẩn thận bị trẹo chân nên rơi? Nhịp tim Tống Khinh Ca đập thịch thịch thịch, chẳng lẽ, lúc ăn cơm anh luôn nhìn về phía cô sao?
Người đàn ông kiêu ngạo này, đi theo vào thang máy để đưa điện thoại di dộng cho cô, làm việc tốt mà, sắc mặt có cần phải dọa người thế kia không?
Ngón tay cô vuốt ve điện thoại di động, dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, bất giác cô mỉm cười.
--
Lê Hân vô cùng lịch sự, trong công việc lại vô cùng rõ ràng, dứt khoát. Đến xế chiều các phương án đầu tư đã được thông qua. Hai bên đã hoàn thành bước đầu tiên trong việc đầu tư.
Theo ý của Lê Hân, anh muốn xác định vị trí cụ thể, sau đó mới lên kế hoạch xây dựng khu biệt thự, trên phương diện này, cần nghiên cứu sau đó đi thực nghiệm rồi mới có thể ra phương án hợp lý nhất. Anh hi vọng, trước tết âm lịch có thể bắt tay làm dự án này.
Đối với Tống Khinh Ca, đây quả là một tin tốt. Thế nhưng, cô có chút nghi ngờ: " Lê tổng, mảnh đất này thực thích hợp xây khu biệt thự?"
" Trước mắt không thích hợp." Lê Hân nói, " nhưng tôi đã xem qua bản quy hoạch của thành phố Z năm năm tới, sang năm nhà tang lễ sẽ rời đi."
Tống Khinh Ca trong lòng vô cùng sùng bái, quả thực là một người có kinh nghiệm trên thương trường, trước khi đến thành phố Z chắc anh đã tìm hiểu các thông tin rồi.
Cô rất mừng bởi vì trong thời buổi này tìm được nhà đầu tư đã khó, mà tìm được một nhà đầu tư có nhiệt huyết với dự án như vậy lại càng khó hơn.
Cô cùng Lê Hân hẹn một tháng sau sẽ bàn bạc lại chi tiết về dự án này, sau đó Tống Khinh Ca và An Ny chào tạm biệt, ra về.
Trong lúc đợi thang máy, cô lấy điện thoại di động ra, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc: " Tôi ở quán rượu bên đường chờ cô.", nhìn dãy số, cô không cảm thấy xa lạ gì, là.. Cố Phong Thành.
Người cô có chút bay bổng, vào trong thang máy, An Ny nói những gì, hỏi những gì cô đều không nghe thấy: " Tống tổng? Tống tổng?"
" Gì vậy?" Cô lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
" Mặc áo khoác ngoài vào đi, bên ngoài tuyết vẫn rơi." An Ny cầm áo khoác đưa cho cô.
Cô khoác áo lên người, rất nhanh thang máy đã đến lầu một, đi ra ngoài, Tống Khinh Ca nói: " An Ny, tôi có chút việc, cô đi về trước đi."
" Vâng." An Ny nói xong, siết chặt áo khoác trên người, không quên nói một câu: " Tống tổng, hôm nay là ngày đông chí, ngày lạnh nhất trong năm, buổi tối nhớ ăn canh ấm."
Tống Khinh Ca đứng đó, ánh mắt quét một vòng quanh hành lang, nhưng chẳng thấy bóng dáng cao lớn kia đâu, cô thất vọng, cúi đầu, xem lại tin nhắn.
Môi cô hơi nhếch lên, có một sự bất đắc dĩ trào dâng, vừa rồi cô chưa nhìn kỹ, bây giờ đọc lại mới thấy, tin nhắn ấy anh gửi đến cách đây tiếng.
Người đàn ông nào sẽ ngốc nghếch như thế, sẽ ngồi chờ cô tiếng? Đặc biệt, với thân phận của anh, thời gian là vàng bạc, lãng phí một phút đồng hồ thôi không chừng cũng kiếm ít đi mấy vạn đô la.
Cực kỳ mất mát.
Tống Khinh Ca đưa tay vào túi áo, cô nghĩ đến lời An Ny nói hôm nay là ngày đông chí, vì vậy liền gọi điện thoại: " Thím Cẩm, trong nhà còn thịt dê không?.. Được rồi, thím nấu mộtnồi canh thịt dê nhé.. vẫn quy định cũ, mời tất cả mọi người trong nhà lên ăn.."
Cô chưa nói xong câu thì trong tầm mắt liền nhìn thấy một cái bóng cao lớn, kiêu ngạo quen thuộc đang đứng ở gần đó, hai tay đút vào trong túi áo, nhìn bộ dạng có lẽ đã chờ cô lâu rồi. Lời nói của cô vì thế mà bị ngưng lại, nhịp tim tăng tốc.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, lại bao trùm nhiều thâm ý, nhất thời khiến cho Tống Khinh Ca có chút hoảng hốt, ngay cả thím Cẩm trong điện thoại nói cái gì cô nghe cũng không rõ.
Cho đến khi thím Cẩm thúc giục mấy câu, cô mới nói: " thím nói gì?"
" Canh tôi đã nấu xong rồi, chờ cô về sẽ kêu mọi người lên cùng ăn." Thím Cẩm hỏi: " Đại tiểu thư, chừng nào thì cô về nhà?"
Cô nhìn Cố Phong Thành, có chút do dự: " Tôi.."
" Đại tiểu thư, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, cô đừng tự lái xe, để tôi nói Lão Chung đến đón cô." Thím Cẩm nói.
" Thím Cẩm." Cô hơi rũ mi mắt xuống, nói: " Xin lỗi, tôi có hẹn, mọi người cứ ăn trước, không cần đợi tôi."
Cúp điện thoại, cô đi về phía anh.