Ngày lễ giáng sinh, trên đường người người qua lại, các cặp đôi hạnh phúc đi bên nhau, bài hát giáng sinh được vang lên ở các cửa hiệu ven đường, không gian của những phòng ăn lãng mạn, khắp nơi đều ngập tràn không khí giáng sinh.
Trong một tiệm cơm tây, Tống Khinh Ca lững thững bước đến: “ Xin lỗi, bây giờ mình mới làm xong việc.” Cô cởi áo khoác ngoài, treo lên trên ghế, bên trong mặc một bộ đồ màu đen chức nghiệp.
Âu Dương Nghiễm quan sát cô: “ Cậu mặc như vậy đến ăn cơm với mình sao?”
Tống Khinh Ca nhìn anh, cười cười, giả bộ nghe lời anh nói: “ Vậy mình lập tức đi thay bộ khác, cậu chờ mình.”
“ Không cần.” Âu Dương Nghiễm hơi nhăn mày, ấn cô ngồi xuống.
“ Cậu bận gì vậy? Ngày lễ vẫn đi họp sao?” Âu Dương Nghiễm không hài lòng nói, hôm qua anh đã gọi điện hẹn trước với cô rồi.
“ Mình đi tìm đầu tư.” Tống Khinh Ca xoa xoa gáy: “ Âu Dương, cậu ở bên Mĩ quá lâu, chẳng lẽ quên lễ giáng sinh ở nước ta không phải là ngày nghỉ sao?”
“ Oh.” Âu Dương hỏi: “ Có thuận lợi không?”
“ Cũng được.” Tống Khinh Ca nói, trước mắt trừ tập đoàn đa liên kết xác định đã đầu tư, những chỗ khác chưa có tin tức gì. Chẳng qua, cô không muốn để cho Âu Dương phải lo lắng, cho nên mới nói dối như vậy.
“ Khinh Ca.” Âu Dương Nghiễm nói: “ Đón năm mới xong, mình sẽ bắt tay vào công việc.” Anh trở về nước một thời gian, vẫn đang đắn đo trong việc chọn công việc, anh vốn học chuyên sâu về tài chính, sau khi về nước cũng có mấy công ty muốn mời anh về làm, nhưng cha mẹ anh đều là giáo viên trung học, họ đều hi vọng anh chọn ngành giáo dục, không có cách nào khác, anh chỉ có thể thoả hiệp.
Tống Khinh Ca cười dịu dàng, rót rượu, nâng chén hướng về phía anh: “ Chúc mừng cậu.”
Hai người cạn ly, không khí rất tốt, trò chuyện rất vui vẻ.
--
Đại Boss đưa mẹ Sang đi tham gia buổi tiệc những người bạn, không có hứng thú nên ngồi ở một góc phòng tiệc, thỉnh thoảng nhàm chán nhìn điện thoại di động. Trên màn hình là số điện thoại của Tống Khinh Ca, anh muốn gọi cho cô nhưng rồi lại xoá bỏ. Đột nhiên, điện thoại nhảy ra một tin Wechat.
Là Cao Tử Thuỵ gửi đến: [Hôm nay ở thành phố Z trời xanh mây trắng, vô tình gặp được một đôi tình nhân vô cùng hạnh phúc.]
Hừ, Đại Boss cười nhạt, cái tên này, ngày ngày kiếm cớ nịnh nọt anh, thấy người sang bắt quàng làm họ, ý đồ không có gì khác là muốn không phải đi châu phi, hiện tại lại gửi tin nhắn khiêu khích thế này, định doạ ai đây?
Rất nhanh, Cao Tử Thuỵ lại gửi thêm một tin nhắn: [Đôi tình nhân kia, cậu cũng quen.]
Nhàm chán!
Đại Boss không muốn để ý đến anh ta, đang định đóng Wechat lại, kết quả anh ta gửi đến một bức ảnh, đáng chết, mạng lúc này lại cực nhanh, chớp mắt hình ảnh đã hiện ra.
Sau đó .. sắc mặt Đại Boss … không tả thì hơn.
Trong hình, nhân vật chính là Tống Khinh Ca và Âu Dương Nghiễm. Nhìn bối cảnh, là mộtgóc lãng mạn của một nhà hàng cơm tây. Hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau cười. Ánh mắt kia thật đúng là yêu nhau tha thiết, “vô cùng hạnh phúc.”
Cao Tử Thuỵ sợ chưa đủ loạn còn gửi thêm một tin nhắn: [Có phải rất giống một cặp vợ chồng không?]
Đại Boss mím môi, giận đến tái tê cõi lòng, tắt nguồn điện thoại, quẳng xuống bàn.
Sau đó, suy nghĩ một chút, bật điện thoại, nhắn tin “cảm ơn” kẻ nào đó giúp mình phát điên: [Lăn đi châu phi đi.]
--
Cao Tử Thuỵ cầm điện thoại di động, nghĩ đến khuôn mặt Đại Boss hiện tại có thể vặn ra nước, trong lòng cảm thấy thích thú. Sau đó, anh ta lại tiếp tục xấu xa đổi góc, chụp thêm Tống Khinh Ca và Âu Dương Nghiễm mấy bức ảnh nữa, vào phần mềm chỉnh sửa một tí, sau đó gửi qua cho Cố Phong Thành: [Ngọt ngào quá đi mất, tôi nhìn mà muốn tiểu đường. Thật muốn có người yêu.]
Giờ phút này, sau khi làm điều ác được như ý, Cao Tử Thuỵ trong lòng vui mừng khôn xiết . Nhưng anh không ngờ, Âu Dương Nghiễm nhìn thấy mình liền gọi: “ Tử Thuỵ.”
Tống Khinh Ca từ “hôm đó” không muốn gặp mặt Cao Tử Thuỵ ở bất cứ chỗ nào, càng không nghĩ đến Âu Dương Nghiễm lại gọi Cao Tử Thuỵ qua bên này, mời anh ta ăn cơm. Suy nghĩ lại chuyện ở khách sạn Ôn Tuyền khiến cho cô lúng túng, ngượng ngùng.
May sao, Cao Tử Thuỵ chỉ nhìn cô cười hì hì, thông minh không gợi lại chuyện đó, chỉ cùng Âu Dương Nghiễm tán gẫu. Thế nhưng, khi Âu Dương Nghiễm đi vệ sinh thì anh ta lại làm như vô tình nhưng thực chất là cố ý nói: “ Đại Boss của tôi sang Úc xem mặt bạn gái.”
Tống Khinh Ca không cẩn thận làm đổ ly rượu, rượu đỏ tràn đầy ra bàn.
“ Tống tiểu thư, cô giúp tôi phân xử một chút.” Cao Tử Thuỵ ấm ức nói: “ Đại Boss cũng thật là, lấy việc công để trả thù cá nhân, muốn đưa tôi đến châu phi công tác.” Anh ta cố ý nói: “ Châu phi chỗ đó rất khó ở? Hàng năm nhiệt độ .. Nghe nói bị muỗi đốt cũng bị bệnh nan y. Đại Boss rõ ràng là muốn mượn con muỗi để giết người.”
Tống Khinh Ca mí mắt cụp xuống, nhớ đến tối đó ở khách sạn anh ta cố ý nói: “ Hai người tiếp tục” vì vậy nhàn nhạt nói: “ Cao tiên sinh có thể vì sự nghiệp của ngành y mà sang châu phi, hết lòng cống hiến, thật cao cả.”
Ách! Cao Tử Thuỵ giật mình, sao giọng điệu người này lại giống Đại Boss thế? Cô có ý gì? Nhẫn tâm để một chàng trai tốt bụng, đáng yêu thế này sang đó ngắm muỗi sao?
Hừ! Hai người cùng một phe ra sức hãm hại người tốt.
Không được!
Vì vậy, Cao Tử Thuỵ mặt dày nói: “ Tống tiểu thư, có phải cô thích Đại Boss không?”
Tống Khinh Ca sửng sốt mấy giây, sắc mặt hồng hồng, lập tức phủ nhận: “ Không thích.”
“ Thật sự là không thích?” Cao Tử Thuỵ nhíu mi hỏi: “ Cô cứ nói thật đi, yên tâm, tôi giữ bí mật tốt lắm.”
Nhìn thấy Âu Dương Nghiễm đang bước lại gần, Tống Khinh Ca lập tức nói: “ Không thích mà.” Nói xong, cúi đầu ăn canh, che dấu cảm xúc thật.
Cao Tử Thuỵ hơi nhếch miệng, đem đoạn đối thoại vừa rồi ghi âm lại, gửi qua cho Đại Boss.
--
Đại Boss nghe xong, chẳng qua chỉ làm vỡ mấy cái ly thôi.
--
Ngày tháng , ngày cuối cùng của năm, hội liên hiệp công thương thành phố Z tổ chức dạ tiệc.
Tống Khinh Ca mặc một chiếc váy đuôi cá, cổ chữ V màu đen, tóc uốn xoăn thành những lọn nhỏ, chỉ đeo một đôi hoa tai kim cương, thân hình cô vốn gầy, mặc váy bó sát người, đi giày cao gót vào, làm cho dáng người càng thêm đẹp.
“ Mặc như vậy có khoa trương quá không?” Cô nhìn mình trong gương, rất ít khi cô mặc trang phục như vậy: “ Chỉ là một buổi tiệc quan hệ hữu nghị, ăn mặc thế này sợ hơi kỳ quái?”
“ Không đâu.” An Ny giúp cô chỉnh lại váy: “ Năm ngoái tôi theo đổng sự Tống đi dự tiệc, nhìn thấy nhiều người còn ăn mặc khoa trương hơn. Tống tổng, cô yên tâm, trong dạ tiệc, lễ phục là tự chọn, phải thật xinh đẹp nổi bật thì mới được chọn ngồi ở bàn chủ.
Ngồi bàn chủ, là lãnh đạo thành phố Z và những người đứng đầu các tập đoàn lớn. Nếu như cô có thể ngồi ở bàn đó, có thể làm quen với không ít những người trong giới chính trị, giới kinh doanh, các nhân vật có danh tiếng. Muốn tìm nhà đầu tư, đây chính là con đường ngắn nhất.
Ngồi bàn chủ, đối với Tống Khinh Ca đó là mục tiêu sống còn.
Buổi tiệc quả thực rất long trọng, trang trí, bày biện nguy nga, thảm đỏ trải rộng, cuối sảnh còn có bảng lớn ký tên, xung quanh có rất nhiều ký giả.
Khi Tống Khinh Ca bước xuống xe, tất cả các ký giả lao tới, cô mặc dạ phục, khoác mộtchiếc áo lông chồn màu trắng ở bên ngoài, chân đi giày cao gót, tự tin sải bước trên thảm đỏ. Mỹ lệ động lòng người. Không biết người nào kêu lên: “ Tống tiểu thư!”
Tống Khinh Ca dịu dàng quay đầu lại.
Ánh sáng từ máy ảnh nháy lia lịa về phía cô.
Cô có chút hồi hộp, khéo léo mỉm cười, sau đó bước đến bảng lớn ký tên. Một nhân viên đưa cho cô một cái bút, cô tao nhã ký tên mình lên, sau đó, người nhân viên dẫn cô đi vào bên trong sảnh lớn dự tiệc.
Vào bên trong, An Ny lập tức cởi áo khoác ngoài của cô ra, vóc người cô lập tức nổi bật, ai đi qua cũng ngắm nhìn.
Buổi tối nay, cô thật sự tỏa sáng, cô sải bước đi về phía phòng tiệc, rất nhiều người để ý, gặp rất nhiều người trước đây đã từng từ chối giúp đỡ công ty, họ cũng chủ động đến chào hỏi cô.
Ở cửa của phòng tiệc, cô gặp La Quốc Dân, bố của La Thế Sâm.
Đính hôn với La Thế Sâm hai năm, nhưng số lần cô gặp La Quốc Dân vô cùng ít ỏi, chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong ấn tượng của cô, ông ta rất nghiêm túc, tự phụ, bất kể là ở công ty hay ở nhà đều rất gia trưởng. Thậm chí, không cho phép bất cứ người nào thách thức quyền uy với ông ta. Khi Tống thị gặp khó khăn, cô từng đến xin ông ta giúp đỡ, thế nhưng ông ta lại đóng cửa, không tiếp.
" La tổng, chào chú." Cô lễ phép chào hỏi, không tự ti không kiêu ngạo. Bởi vì, thứ nhất, cô và La Thế Sâm đã hủy hôn, thứ hai cô và ông ta cũng chẳng phải quá thân quen, cho nên không dùng từ " Bác trai" để gọi.
La Quốc Dân nhìn cô, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, vẻ mặt ông không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
Cô cầm ly rượu bước vào trong phòng tiệc.
Mấy tháng nay đi xã giao nhiều cũng khiến cho cô có nhiều kinh nghiệm trong việc giao tiếp, ứng xử. Trong giao tiếp nụ cười rất quan trọng, mà nụ cười của cô lại vô cùng đẹp.
Hơn mười phút, Tống Khinh Ca gặp được rất nhiều nhân vật lão làng trong giới thương nhân. Cô cũng thuận lợi gửi danh thiếp của mình cho mọi người, thỉnh thoảng nói vài câu chào hỏi, một vài chuyện phiếm, lựa lời nhắc qua đến vấn đề đầu tư, cho nên không bị trực tiếp từ chối.
Khi cô cùng một vị tổng giám đốc nói chuyện xong, cô vô tình phát hiện La Quốc Dân đang chăm chú nhìn mình, cô mỉm cười, xoay người, lại tiếp tục cùng những người khác nói chuyện.
Hôm nay gặt hái được rất nhiều, trong túi xách của cô, đã có không ít danh thiếp.
Cô đã rất tiết chế, lúc nói chuyện chỉ cùng mọi người chạm ly, sau đó uống một hớp rượu. Nhưng cộng lại, cùng thành uống mấy ly. Chân đi giày cao gót, bên chân trái lại hơi đau, vì vậy cô thừa dịp mọi người không chú ý liền đi ra ngoài hóng gió một chút.
Cô đi ra ngoài ban công của tầng lầu tổ chức phòng tiệc, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành, thì cảm thấy eo bị một người ở phía sau ôm lấy. Trong nháy mắt, cô hoảng hốt, giãy giụa.
Cô vừa định kêu lên thì: " Là tôi." Là giọng đàn ông từ tính hấp dẫn vang lên.
Tống Khinh Ca trong nháy mắt ổn định lại, nhận ra là người nào rồi, nhưng trái tim vẫn loạn nhịp.
Trên ban công, ánh đèn mờ ảo, cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt anh sâu thẳm, xen lẫn nhớ nhung là những tia lửa giận. Đầu óc cô bị mê hoặc, cố gắng muốn dời ánh mắt đi chỗ khác. Đột nhiên, anh đưa tay nâng cằm cô.
Cô ngẩn người, không có cách nào lùi bước.
Đại Boss hơi giận, trên người cô có rất nhiều mùi nước hoa cứ vờn quanh anh. Ánh mắt anh tối lại, nhìn cô chằm chằm.
Cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, muốn tránh sang một bên. Thế nhưng anh lại nhanh chóng cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại. Ngay sau đó, thừa dịp cô định kêu lên liền xâm nhập vào trong miệng cô.
" Anh .. buông ra ..." Cô giãy giụa.
Anh giữ lấy gáy cô, hôn càng lúc càng sâu.
Từ dịu dàng đến bá đạo, từ bá đạo đến mạnh bạo, càng hôn càng mê man, càng hôn càng triền miên.
Khi nụ hôn kết thúc, Tống Khinh Ca có chút hoảng hốt, nửa người tựa vào ngực anh, hơi thở dồn dập, mặt nóng bừng.
" Anh .."
" Em .."
Hai người cùng lên tiếng.
Mấy giây sau, Đại Boss giả bộ bình tĩnh: " Em nói trước đi."
Tống Khinh Ca mím môi: " Anh .. về từ bao giờ?"
Đại Boss nhìn cô, cưng chiều đem những sợi tóc đang xõa trên trán cô gài vào sau tai, không trả lời.
" Không phải anh nói ngày mai mới về sao?" Cô hỏi.
Nhìn cô, bộ dạng xinh đẹp đến chói mắt, Đại Boss mất tập trung, không trả lời câu hỏi, ngược lại, anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: " Em đối với tôi, có cảm giác gì?"
Tống Khinh Ca đột nhiên ngẩn người, ngây ngốc nhìn anh.
Câu hỏi quá rõ ràng, Đại Boss cũng chẳng vòng vèo, càu mày hỏi: " Khó trả lời vậy sao?"
Tống Khinh Ca lấy lại tinh thần, mí mắt cụp xuống, che dấu cảm xúc trong đáy mắt, đáy lòng cuộn lên từng cơn sóng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành trả lời qua loa: " Anh là .. một người tốt."
Sắc mặt Đại Boss trầm xuống: " Em biết tôi hỏi em không phải là vấn đề này."
Anh có chút phiền não, anh ở Úc hơn một tuần, ăn không ngon, ngủ không yên. Trong đầu đều là hình ảnh cô. Biết buổi tối đó cô cùng La Thế Sâm ở bên nhau, anh muốn nổi điên.
Thấy ảnh cô cùng Âu Dương Nhiễm, anh muốn đánh người.
Nghe cô nói không thích anh, anh muốn giết người.
Biết được cô sẽ tới tham gia dạ tiệc, anh liền vội vàng đến. Thế nhưng, nhìn thấy cô ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, giống như là bướm hồ điệp. Đi tới đâu cũng có những ánh mắt liếc nhìn, mà cô lại tươi cười, nâng ly với tất cả. Dù biết cô chỉ là giao tiếp chào hỏi bình thường nhưng rơi vào mắt của Đại Boss thì lại giống như là cô đang đi quyến rũ đàn ông vậy, làm anh ghen đến phát điên.
Anh bị cô hành hạ sắp phát điên thật rồi, thế nhưng nhìn dáng vẻ cô chỉ như gió thoảng mây trôi, anh cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: " Điều tôi muốn hỏi chính là, em đối với tôi, cảm giác của một người phụ nữ đối với một người đàn ông, đó là cảm giác gì?"
Ánh mắt anh khiến cho cô không thể tránh né, trong lòng cô hỗn loạn, cô không nghĩ tới anh lại hỏi trực tiếp cô như thế.
Sự trầm mặc của cô khiến cho Đại Boss dần dần mất đi sự nhẫn nại, trên thương trường anh là người đa mưu lắm kế, trong chuyện tình cảm anh luôn luôn đề ra quy tắc với chính mình, lần đầu tiên có cảm giác đối với một người phụ nữ, nhưng không ngờ nói đến thế rồi mà cô không thèm đáp lại.
Không nói đồng nghĩa với phủ nhận.
Đại Boss nổi giận đùng đùng, mím môi, không dịu dàng nâng cằm cô lên, ánh mắt kia, đủ để giết người. Một lúc sau, giọng anh giễu cợt: " Em ăn mặc như thế này, ngâm mình trong đám đàn ông, vị hôn phu của em có biết không?"
Anh thô bạo hôn lên môi cô, nhưng nhanh chóng rời ra: " Em dụ dỗ tôi, cùng tôi vui vẻ, thanh mai trúc mã của em Âu Dương Nhiễm có biết không?"
" Ăn mặc thế này bị nhiều người đàn ông trêu ghẹo, không bằng bán cho tôi." Anh khinh thường nhìn cô, tay vuốt ve vai cô: " Bao nhiêu tiền? Em ra giá đi."
Từng câu giễu cợt của anh, như từng mũi dao găm, đâm thẳng vào tim Tống Khinh Ca, khiến cô vô cùng đau khổ, cô hít sâu một hơi, nghĩ gì cũng không nói ra.
Sự trầm mặc của cô khiến cho Đại Boss đớn đau không kém, anh buông tay, cười lạnh: " Tống Khinh Ca, sự kiên nhẫn của tôi đối với em, đến đây chấm dứt."
Nói xong, sắc mặt anh lạnh đến dọa người, sải bước rời đi.
Tống Khinh Ca cảm giác người như bị rút đi gân cốt, vô lực tựa lên vách tường. Siết chặt hai tay, cắn chặt răng, mắt mở to, cố gắng đè nén đau đớn và hốt hoảng, không để cho mình khóc.
Đột nhiên, truyền tới tiếng bước chân, cô vội trốn vào sau tấm rèm ở ban công.
" Nè, sao không thấy con ranh Tống gia đâu? Mới vừa rồi còn nhìn thấy ở bên này mà."
Tiếng cười nhạo của một người phụ nữ: " Tám phần là câu đáp được người nào đó, tìm chỗ làm chuyện xấu rồi."
Tống Khinh Ca buồn bã, cắn môi.
" Không thể nào."
" Sao lại không? Cô không thấy hôm nay cô ta ăn mặc thế nào à? Thấy đàn ông thì cười đến run rẩy cả người." Người phụ nữ trong miệng toàn là khinh thường, cười giễu cợt: " gái điếm."
" Tống thị thiếu nhiều nợ như vậy, một tiểu thư làm sao mà xoay sở được."
" Xí! Tống thị có ngày hôm nay, cũng là đáng đời. Chẳng lẽ cô không biết, Tống thị làm sao mà phát triển? Hiện tại Tống Nhã Như già rồi, không ai muốn nữa, vì vậy để cho cháu gái ra ngoài làm gái điếm .."
" Đừng nói nữa, nhỡ ai nghe thấy đấy."
" Sợ cái gì, tôi mà gặp con ranh kia, tôi cũng dám nói như vậy."
Tống Khinh Ca bước ra từ sau rèm, đứng trước mặt người phụ nữ mập ú, ánh mắt sắc lạnh: " Tôi ở đây, muốn nói gì thì nói đi."
Người phụ nữ mập ú sắc mặt có chút ngượng ngùng, nhưng vì ở trước mặt bạn, cố gắng giữ mặt mũi, cứng rắn nói: " Tống thị là do dì mày bồi ngủ mà có, dì mày là gái điếm già, mày chính là gái điếm trẻ."
Bốp!
" Mày đánh tao?" Người phụ nữ mập ú bị đánh, tức giận gào: " Mày dám đánh?"
" Cô đáng bị đánh." Tống Khinh Ca lạnh lùng nói: " Cô có thể mắng tôi, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm dì tôi."
Người phụ nữ mập già mồm nói: " Dì mày là gái điếm."
Bốp!
Tống Khinh Ca không chút khách khí tặng cho cô ta thêm một bạt tai.
Người phụ nữ mập ú bị đánh, trợn tròn mắt, sửng sốt một chút, cô ta so với Khinh Ca thấp hơn một cái đầu, sau khi lấy lại tinh thần, liền nhảy dựng lên, vung tay định đánh lại.
Khinh Ca nắm lấy tay cô ta, cảnh cáo: " Cẩn thận cái mồm của cô, nếu không, cô nói mộtcâu, tôi tát một cái."
Dứt lời, hung hăng hất tay cô ta ra, xoay người bước đi.
Bởi vì, ban công cách phòng tiệc một bức tường, người phụ nữ mập ú muốn om sòm cũng không dám quá mức phách lối, cô ta cắn răng nghiến lợi: " Gái điếm, xem tao xử mày thế nào."
--
Phòng rửa tay.
Nhìn mình trong gương, Tống Khinh Ca lấy hộp phấn trang điểm lại, tô lại chút son môi, vuốt lại mái tóc, sau cùng là sửa lại váy áo cho chỉnh tề. Mỉm cười với chính mình, cô không thể vì những lời nói đó mà bận lòng được.
Khi chuẩn bị rời đi, thì lại gặp ngay Đổng Tùng San. Cô ta búi tóc cao, lộ ra cái cổ xinh đẹp, mặc một bộ váy màu đỏ trễ ngực, váy cực thiếu vải, chỉ đủ che chắn cái mông cô ta, thấy Tống Khinh Ca cô ta tười cười: " Oa, Tống tiểu thư, thật là khéo."
Tống Khinh Ca không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng Đổng Tùng San lại lôi cô đến trước gương, cố tình bắt chuyện: " Tôi vừa mới tới đã thấy nhiều người nói, Tống tiểu thư tối nay rất xinh đẹp, chúng ta so sánh một chút nha, đúng là cô đẹp thật nhưng tôi đẹp hơn mộtchút."
" Nhàm chán." Tống Khinh Ca đẩy cô ta ra, xoay người định rời đi.
Đổng Tùng San kiêu ngạo nói: " Tống tiểu thư, cô dám cùng tôi so không?" Đối với Tống Khinh Ca, cô ta hận đến cực điểm.
Khinh Ca dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, cằm khẽ dương lên: " Không phải là không dám so, mà là không thèm so."
" Cô." Đổng Tùng San nổi giận đùng đùng.
Tống Khinh Ca nhếch môi cười một tiếng, sau đó xoay người bước đi.
Đổng Tùng San tức giận tới mức giậm chân.
--
Người phục vụ đưa cho Tống Khinh Ca một ly rượu, trên môi luôn giữ nụ cười nghề nghiệp, cô trở vào bên trong phòng tiệc. Rất nhiều người bước đến phía cô chào hỏi.
" Tống tiểu thư, tôi đối với thực phẩm dành cho trẻ em của Tống thị rất có hứng thú." Là giọng của một người đàn ông trung niên, ông ta đeo kính đang chủ động bước về phía cô.
" Thật sao?" Sau khi trao đổi danh thiếp xong, Tống Khinh Ca dịu dàng cười nói.
" Tống tiểu thư lúc nào thì rảnh? Chúng ta hẹn chỗ nào đó ngồi nói chuyện một chút?" Người đàn ông trung niên phát ra lời mời.
" Bất cứ lúc nào." Khinh Ca cười, hướng về ông ta nâng ly.
Ly rượu đụng nhau, phát ra âm thanh nhỏ, cô mới vừa uống một ngụm, liền thấy Cố Phong Thành đang đi về phía mình, sắc mặt không được tốt, tự nhiên cô cảm thấy căng thẳng.
Khi thấy anh chỉ còn cách mình hai, ba bước, cô liền cảm thấy có áp lực, cô nghĩ đến mộtchữ - trốn.
Nhưng cô chưa kịp động đậy thì lại nghe thấy:
" Chú Lưu." Đại Boss hướng về phía người đàn ông trung niên, hơi nâng ly lên, đối với Tống Khinh Ca thì làm như không thấy.
" Phong Thành." Người đàn ông trung niên cười ha ha, vỗ vỗ vai Đại Boss, sau đó bắt tay anh: " Đến từ lúc nào, sao không nhìn thấy cháu?"
" Cháu đến một lúc rồi." Đại Boss nói: " Chú Lưu, lần trước chú nói muốn làm ứng dụng cho điện thoại di dộng phải không? Hiện tại cháu có thời gian."
" Chúng ta qua bên kia nói chuyện." Người đàn ông trung niên mừng rỡ nói: " Tống tiểu thư, hẹn hôm khác nói chuyện nhé." Dứt lời, liền lôi kéo Đại Boss đi.
Tống Khinh Ca sững sờ đứng yên tại chỗ.
Cửa lớn của phòng tiệc đột nhiên ồn ào hẳn lên, thì ra là người lãnh đạo thành phố Z tới, mọi người tự giác đứng gọn lại, nhường lại đường lớn của phòng tiệc cho vị lãnh đạo bước vào.
Đổng Tùng San tối nay là MC của bữa tiệc, cô ta đứng trên sân khấu, cố gắng khoe khoang tất cả đường cong trên cơ thể, khác hẳn với hình tượng đoan trang thường xuất hiện trên ti vi. Khi cô ta tuyên bố người phụ nữ ưu nhã, xinh đẹp nhất của buổi tiệc, liếc nhìn thẻ tên, khuôn mặt có chút biến đổi, nhưng bản lĩnh nghề nghiệp có thừa, dễ dàng vẽ ra một nụ cười: " Chúc mừng tiểu thư Tống Khinh Ca trở thành người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp nhất đêm nay."
Ánh mắt của mọi người lập tức kiếm tìm, rất nhanh, Tống Khinh Ca từ đám đông bước ra, dáng người thanh cao, ưu nhã bước lên.
Đột nhiên, cô trượt chân nhưng rất nhanh tay bám vào bên cạnh bàn, không bị ngã xuống. Cô đứng ngay ngắn lại, điều chỉnh nhịp thở sau đó tiếp tục bước về phía trước. Nhưng vừa bước được hai bước, cảm giác váy có chút khác thường, cô vội vàng đưa tay chặn ở trước ngực, sau đó quay đầu lại, hóa ra người phụ nữ mập ú lúc gặp ở ban công đang dẵm lên váy cô, cô cười nhạt, khéo léo nhấc làn váy ra, sau đó tự tin bước lên bục.
Cô đứng cạnh Đổng Tùng San, vui vẻ, thoải mái nói vài câu cảm ơn. Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Ở bàn chủ, lãnh đạo thành phố và năm người đứng đầu của tập đoàn lớn đã ngồi xuống, chỉ còn lại một vị trí, cô dịu dàng bước đến.
Cô không ngờ Đại Boss đang ngồi cạnh vị trí trống kia. Nhưng làm gì có đường lui, vì vậy cô nhắm mắt bước tới.
Càng không ngờ rằng, khi cô vừa tới nơi, thì Đại Boss đứng lên, ga lăng kéo ghế cho cô, nhìn thái độ vô cùng ôn nhu khiến cho cô có chút mê muội.
Đâu đó trong ánh mắt cô hiện lên vài tia do dự, ở bên cạnh anh, chỉ sợ lại mất hết bình tĩnh. Nhưng xung quanh mọi người đang chăm chú nhìn, vì thế cô liếm môi khách khí nói: " Cảm ơn." Sau đó, nâng nhẹ làn váy ngồi xuống. Nhưng người chưa đụng vào ghế thì ghế sau lưng đột nhiên lùi lại, cô bối rối ngồi trên nền đất.
Thật không thể nào tưởng tượng được!
Nhiều tiếng cảm thán vang lên, tiếp đó những người xung quanh bắt đầu xì xào, bàn tán.
Tống Khinh Ca không ngờ gặp phải sự cố này, mặc dù trên nền có thảm nhưng ngã không hề nhẹ, xương cũng đau khiến cho cô bực bội ngẩng đầu nhìn anh, mặt Đại Boss không có cảm xúc, lạnh lùng ngồi xuống vị trí.
Anh ta là cố ý! Tống Khinh Ca trong mắt mờ mịt sương mù, người đàn ông này thật là quá đáng, trước mặt bao nhiêu người mà làm ra cái chuyện này. Thật là ấu trĩ đến mức hoang đường.
" Phong Thành." Một vị ngồi cạnh chủ tịch hiệp hội công thương hỏi: " Chuyện gì vậy?". Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn, làm chuyện như vậy quá ấu trĩ.
" Tôi không cẩn thận." Đại Boss nhàn nhạt nói, thuận tay bưng cái ly uống một ngụm nước.
Một người đàn ông tao nhã, lịch sự đưa tay đỡ cô đứng dậy: " Tống tiểu thư, cô có sao không?"
" Tôi không sao." Tống Khinh Ca vịn vào tay anh ta, đứng lên, cảm giác xương vẫn còn rất đau. Anh ta dịu dàng đỡ cô ngồi xuống ghế. Cô vô cùng cảm kích nhìn anh ta, cười yếu ớt.
Người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô. Cô nhận lấy, nhìn lên là tổng giám đốc tập đoàn Đông Chu, Tôn Thần: " Tôn tiên sinh, cảm ơn ngài."
" Đừng khách sáo." Tôn Thần nói.
Cái người không có chút phong độ nào, Đại Boss của chúng ta, nhìn một màn này, trong lòng ghen tuông ào ạt kéo đến.