Editor: Giả Bảo Ngọc
Đại Boss cho Ô Tĩnh một ánh mắt “Vậy thì làm sao”.
Ô Tĩnh nhìn anh, buồn cười: " Đại Boss, cậu âm thầm làm những chuyện này, cô ấy có biết không?"
Đại Boss nghĩ đến mấy ngày triền miên, ngọt ngào ở thủ đô, khóe môi hơi nhếch: " Cô ấy không cần biết." Anh dương mi: " Cô ấy chỉ cần cảm nhận là được rồi."
“ Đại Boss, không nghĩ cậu lại si tình như vậy." Ô Tĩnh giễu cợt.
“ Tôi tình nguyện!" Đại Boss dương mi tự đắc.
“ Xem ra, cậu rất yêu cô ấy." Ô Tĩnh cầm bản đính chính bỏ vào trong cặp công tác.
“ Nếu đã biết rồi, thì hãy làm cho sự tình lãng mạn hơn một chút." Đại Boss suy nghĩ gì đó, nói: " Trên web đồn đại nhiều như vậy, chắc cô ấy rất áp lực." Yêu cô, anh không muốn cô phải chịu thêm thương tổn. Mấy ngày nay, Cô không chịu nghe điện thoại, cũng không nhắn tin lại. Điều này khiến cho anh có cảm giác như mình bị vứt bỏ. Ai, từ thủ đô về đến thành phố Z, thái độ của cô đối với anh có thể nói là lạnh lẽo đến nhói lòng.
Anh thật sự muốn thoát khỏi tình cảnh secret lover.
“ Cậu đau lòng?" Ô Tĩnh cười.
Đại Boss mím môi, không phủ nhận.
“ Đại Boss, sao trước đây không nghe thấy cậu nói đến chuyện này?" Ô Tĩnh hỏi, anh từng nghe Cao Tử Thụy nói Đại Boss có phụ nữ, lúc đó anh còn tưởng Cao Tử Thụy nói giỡn, hóa ra lại là thật.
“ Hiện tại biết cũng chưa muộn." Đại Boss nói: " Đừng nói nhảm nữa, nếu muốn sớm được làm phù rể, thì hãy đem hiệu suất công việc nâng cao.."
“ Làm phù rể, có thể tiết kiệm được phong bì đúng không?" Ô Tĩnh giọng đùa giỡn.
Đại Boss dương mi tự đắc, cố ý nói: " Ban ngày mà cậu có thể mơ được sao.”
“ Cậu đừng có keo kiệt như thế!" Ô Tĩnh lắc đầu một cái, cố ý nói: " Bị đồn đại, bôi nhọ khắp các trang web, giải quyết thôi đã khó rồi, lại còn muốn an toàn bước ra quả thực rất nan giải. Tôi phải về nhà suy nghĩ đã. Đại Boss, nếu không giải quyết được thì sao?"
Hai tay Đại Boss chống lên bàn làm việc, ý vị thâm trường nhìn Ô Tĩnh: " Cậu có biết vì sao Cao Tử Thụy phải đi châu phi không?”
Ô Tĩnh lắc đầu. Thời điểm đó, anh đang đi công tác, không ở thành phố Z. Chỉ thấy Cao Tử Thụy gọi điện báo oán là Đại Boss lợi dụng việc công trả thù cá nhân. Cụ thể thế nào, anh cũng không rõ lắm.
“ Tử Thụy vô tình cắt ngang một buổi hẹn hò của tôi và cô ấy, cho nên để cho cậu ta đi châu phi “du lịch” một thời gian, coi như là trừng phạt." Đại Boss nhíu mi: " Ô Tĩnh, cậu nói xem nếu như có người nào đó làm ảnh hưởng đến việc tôi cưới vợ, nợ này.. tính thế nào đây?"
Ách! Trán Ô Tĩnh lấm tấm mồ hôi.
“ Đúng rồi." Đại Boss cố ý hỏi: " Muốn giải quyết chuyện trên web, khó lắm hả?"
“ Hơi hơi." Ô Tĩnh lập tức nói: " Nhưng Đại Boss, cậu yên tâm. Khó hơn nữa cũng không thành vấn đề. Hiệu suất làm việc của tôi, cậu cũng biết."
“ Vậy thì tôi đợi tin tức tốt của cậu." Đại Boss nhìn Ô Tĩnh cười.
“ Không thành vấn đề." Có Cao Tử Thụy là vết xe đổ, Ô Tĩnh nào dám cò kè vụ phong bì với Đại Boss.
--
Tống Khinh Ca lên mạng, nhìn thấy hình mình bị đăng lên, phía dưới comment, là những lời chửi rủa, bôi nhọ mình. Tâm tình đang xuống dốc giờ phút này rớt xuống đáy vực.
“ Khinh Ca, cậu phát tin đính chính đi." Hứa Uyển gọi điện thoại, thực ra những tấm hình đó cũng chỉ là quan hệ xã giao bình thường, nhưng bị dân mạng ác ý cường điệu lên thành ý khác.
“ Thanh giả tự thanh ." Tống Khinh Ca nói. Thành viên trên mạng nhiều không kể xiết, nếu như cô lên tiếng đính chính, có thể khiến bọn họ im miệng sao? Đoán chừng, cô nói một câu lập tức có hàng vạn câu đốp lại. Nói không chừng sẽ bị mắng chửi thảm hại hơn. Nhân nhượng cho khỏi bị làm phiền, cô không nói gì, những người đó nói mãi cũng chán, chửi mãi cũng cảm thấy không vui, cuối cùng sẽ tự ngậm miệng.
Hứa Uyển nóng nảy: " Tống Khinh Ca cậu có suy nghĩ thông xuốt không? Sao cậu còn chưa hiểu? La Thế Sâm đang dẫm lên cậu để lau sạch vết bẩn, cậu lại không thèm đính chính, tự mình biến mình thành người bị hại."
Ý của Tiểu Uyển, Tống Khinh Ca làm sao không hiểu: " Tiểu Uyển, những chuyện như vậy càng giải thích thì càng khiến người ta hiểu nhầm." Cô bất đắc dĩ nói: " Nếu như mình nói mình đã sớm tuyên bố hủy hôn với hắn, sẽ có người tin sao? Còn nếu mình phủ nhận những người đàn ông trong hình không có quan hệ thì cũng chẳng ai tin đâu." Huống chi, cô và Đại Boss đã yêu nhau, nếu hiện tại phủ nhận, sau này công khai chắc chắn sẽ bị nói là “ kẻ chuyên nói láo ”, sẽ lại mang tiếng xấu.
“ Vậy cậu cứ ngồi một chỗ chờ chết hả?" Hứa Uyển nói.
Tống Khinh Ca ảm đạm, cô thực sự không có cách nào, chỉ trơ mắt nhìn dân mạng rủa mắng mình.
“ Cậu tìm thành viên ngầm giúp đi." Hứa Uyển đề nghị: " Ít nhất, còn có người nói đỡ cho cậu."
“ Tiểu Uyển, tuy những tấm hình kia đang bị mọi người suy đoán, nhưng không có bằng chứng cụ thể. Mọi chuyện sẽ mau qua thôi." Giờ phút này, cô chỉ biết nghĩ như vậy, phần nào tự an ủi bản thân mình.
“ Chẳng lẽ cậu cam tâm tình nguyện gánh tiếng xấu?" Hứa Uyển không vui nói.
“ Không còn cách nào khác, mình không muốn cũng đành phải như vậy." Tống Khinh Ca nói.
Thật ra, bị chửi thành ra như vậy Tống Khinh Ca cảm thấy rất khó chịu nhưng điều khiến cô áy náy hơn là liên lụy đến Tôn Thần, Âu Dương, đặc biệt là Đại Boss. Bọn họ cũng bị dân mạng bới móc. Mặc dù vì thân phận của họ dân mạng kiêng không nhắc thẳng tên nhưng cứ nói qua nói lại, giọng điệu châm chọc thấy rõ. Để bọn họ vô cớ dính vào chuyện này, cô vô cùng áy náy.
Cô gọi điện thoại Tôn Thần, bày tỏ áy náy. Tôn Thần nghe xong, không hề chất vấn cô, ngược lại còn nói: " Nếu như cần tôi hỗ trợ điều gì, cứ việc nói." Anh ấy như vậy càng khiến cô cảm thấy mình có lỗi.
“ Khinh Ca, đừng coi tôi như người ngoài." Tôn Thần thở dài: " Nếu như có thể giúp em, tôi sẵn lòng."
Ách! Tống Khinh Ca vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Cô gọi điện thoại cho Âu Dương Nhiễm, nhưng người nghe điện là mẹ của Âu Dương: " Khinh Ca, Âu Dương bây giờ là công chức, không thể chịu được sức ép mà cháu gây ra. Nếu cháu thật lòng muốn tốt cho nó, thì đừng gọi điện thoại cho nó nữa, có được không?"
Trừ Hứa Uyển, Âu Dương là người bạn thân nhất của cô. Mẹ Âu Dương vốn rất quý cô nhưng bây giờ, trên web lan ra chuyện như vậy khó trách bà thay đổi thái độ. Nghe những lời bà nói, cô á khẩu không biết trả lời thế nào, đành ngượng ngùng cúp điện thoại.
Nếu nói trước đó cô có cảm giác nghi ngờ, không muốn đối mặt với Đại Boss. Thì bây giờ, cô lại có cảm giác sợ, cô sợ.. Cô sợ Đại Boss cũng sẽ có thái độ như mẹ của Âu Dương.
Trên mạng nói cuộc sống của cô vô cùng thác loạn, chắc anh đã xem qua rồi. Anh sẽ nghĩ thế nào? Sẽ không để ý đến cô nữa, cùng cô chia tay sao?
Suy nghĩ một lúc lâu sau, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Đại Boss.
“ Khinh Ca." Giọng Đại Boss trầm thấp vang lên.
Giờ phút này, bởi vì tâm tình không được tốt, khi nghe giọng nói từ tính của anh, cô do dự nói: " Xin lỗi, chuyện trên web gây phiền phức cho anh rồi.."
“ Nếu muốn nói xin lỗi, gặp mặt nói sẽ có thành ý hơn." Đại Boss nói, mấy ngày qua không gặp, anh rất nhớ cô. Thực sự cảm nhận được cái gì gọi là một ngày dài tựa một năm, mà đây là cuộc điện thoại đầu tiên cô gọi cho anh sau khi từ thủ đô về.
Mấy ngày không gặp anh, cho dù đối với anh có vài điều nghi hoặc nhưng cô không tự chủ được luôn nhớ đến anh. Giờ phút này, tâm tình thấp cực hạn, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
“ Anh tới đón em." Đại Boss nói: " Đến nhà anh."
Cô trầm mặc, anh đối với những gì dân mạng đang bàn tán không thèm để ý, điều này khiến cô có chút thoải mái: " Anh không sợ có người lại chụp hình đăng lên internet hay sao?" Hiện tại cô đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, bên ngoài Tống gia có rất nhiều ký giả túc trực, nếu lại bị họ chụp được ảnh cô cùng anh..
“ Em sợ sao?"
“ Sợ." Cô nói nhỏ, internet nguy hiểm cỡ nào cô đã lĩnh giáo rồi, trong lòng vô cùng run sợ. Không biết một giây kế tiếp sẽ bị bới ra những chuyện gì.
“ Sợ cái gì." Nghe giọng cô xuống thấp, Đại Boss nói: " Nếu trời sập xuống, còn có anh chống giúp em."
Trong nháy mắt, tròng mắt Tống Khinh Ca ngấn nước.
“ Khinh Ca.." Đại Boss nói: " Anh lại nhớ em rồi."
Trong lòng cô, trong phút chốc ấm áp lan tỏa. Cô cũng rất nhớ anh.
Thấy cô không nói gì, Đại Boss lo lắng: " Bạn trai là để dựa vào." Anh nhìn đồng hồ: " Anh đi đón em."
“ Anh đừng đi." Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: " Để em đến."
Ra đến cửa, có chút khó khăn vì nhiều ký giả đứng ở trước cổng. Cô nói thím Cẩm lấy xe của quản gia đưa cô đi, sau đó cô ngồi hàng ghế phía sau, cúi thấp đầu. Xe lái ra tới cổng lớn, thấy mớ ký giả xúm lại, bọn họ ở hai bên chen lấn nhưng khi nhìn trong xe không thấy cô thì từ từ tản ra.
Cô nói thím Cẩm lái xe thành một vòng lớn, xác định không có ai theo đuôi, cô xuống xe sau đó thuê xe đi tới nhà Đại Boss. Dọc đường đi, cô rất khẩn trương. Nghĩ đến lát nữa thôi sẽ được gặp anh, trong lòng cô có chút rối ren cùng mong đợi.
Khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy Đại Boss, Tống Khinh Ca cảm thấy vô cùng yếu đuổi, lệ trong mắt trực trào, chạy tới ôm lấy anh.
Ôm anh, Tống Khinh Ca mới có cảm giác an toàn nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Túi xách rơi xuống sàn, cô ôm cổ anh, kiễng chân muốn hôn anh.
“ Khinh Ca?” Đại Boss nhìn dáng vẻ rất đáng thương, phát hiện tâm tình cô xuống thấp.
Cô dường như không nghe thấy lời anh gọi, tiếp tục hôn môi anh.
Đại Boss cảm giác được sự khác thường từ cô, khẽ nâng mặt cô lên, gần trong gang tấc phát hiện mắt cô ngấn lệ: " Em sao vậy?"
“ Em nhớ anh." Cô thấp giọng nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, nước mắt lăn dài trên gò má, tay ôm cổ anh: “ Phong Thành, yêu em được không?”
“ Khinh Ca?” Nhìn cô như vậy rõ ràng là tâm trạng đang rất tệ, Đại Boss nỡ lòng nào nhẫn tâm..
“ Em cảm thấy thân thể trống rỗng!" Tống Khinh Ca lại kiễng chân thử hôn anh, giọng nói vô cùng đáng thương: " Phong Thành.. em muốn.. yêu em."
“ Em thật muốn?” Đáy mắt Đại Boss sâu thẳm nhìn cô.
Tống Khinh Ca không lên tiếng, tiếp tục hôn lên môi anh.
Đại Boss đổi khách làm chủ, hôn cho cô mơ màng, ngây ngất.
Trong phòng nhiệt độ lên cao, cảnh xuân lan tỏa.
Từ ghế so pha tới thảm sàn, từ phòng tắm đến phòng ngủ, bọn họ say mê quấn quýt lấy nhau.
Của cô trống trải được lấp đầy, tâm tình khó chịu được Đại Boss dẫn dắt dần vơi bớt, tạm quên đi âu phiền, thay vào đó là một cảm giác hạnh phúc lan tỏa toàn thân.