- lạ thật, không hiểu vì sao mỗi lần con sư tử có việc gì là cậu xuất hiện? (Tôn Phong đưa mắt nhìn Thiên Khang)
- biết cái gì mà lớn tiếng (tôi đá vào chân hắn nhắc nhở)
Thiên Khang trầm tĩnh lắm, mặc cho người khác có nói gì thì cậu ấy vẫn thản nhiên. Trước khi đi lên lớp, cậu ấy vẫn không quên xoa đầu tôi, dặn dò đủ điều
- thấy nắng quá thì chạy vào trong mà đứng nha
Dĩ nhiên, cái người đang tức giận đằng kia vì không được đối xử tốt như thế. Ánh mắt không khỏi bực mình
- mai mốt đừng làm mấy chuyện tình cảm đó trước mặt người khác nữa, phát ốm (nói bằng giọng mĩa mai)
- ờ ờ đúng rồi, để Khả Vy đến làm cho (tôi nói sock lại hắn)
Hắn cứng họng, không nói thêm bất kì lời nào nữa. Trời thì cứ nắng nóng như vậy, ngay cả một cơn gió trong lành thoáng mát cũng không thổi qua, một ngày tồi tệ mà
- hai em đứng ngay thẳng lên, mới có tiết mà đã bất lực rồi sao? (thầy giám thị từ xa quát tới)
Tôi thở dài, chậc lưỡi, chẳng buồn để than phiền hay nói lời nào. Hôm nay có vẻ như đứng đây lâu quá, cơ thể tôi mệt nhừ ra. Thứ duy nhất tôi thèm khát bây giờ, ngoài gió chính là cái giường êm ái ở nhà
- thầy ơi, tự dưng em mệt quá, em xuống y tế được không thầy? (tôi thều thào)
- em đừng hòng giở trò, nhửng trò này của em tôi đã nắm hết rồi, nghiêm túc đứng đây đi
Sức tôi cạn dần, cạn dần... Tôn Phong hình như hiểu ra chuyện nên đứng gần tôi, lay đầu tôi dựa vào vai hắn
- trán nóng quá vậy? chắc là sốt rồi, đi thôi
Ngay cả nói chuyện cũng khiến tôi mệt mõi, thân thể tôi lúc này dường như bị hút sạch sức lực. Cơ thể tôi từ từ được nhấc bỗng lên, Tôi Phong bế cả người tôi đến phòng y tế. May là giữa tiết nên chẳng có học sinh nào thấy tình huống oái ăm này
- nằm im đi, sắp đến rồi... mai mốt ăn nhiều vào, dạo này nhẹ quá (ngay cả lúc tôi không khỏe mà hắn còn dám chọc tức tôi)
Tôi chỉ gật gật đầu, mặc dù bên tai chẳng nghe hắn nói được gì ngoài tiếng ù ù
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình nằm ở nhà. Hình như đây là phòng tôi, tôi cố mở mắt to hơn để định vị... Có tiếng gõ cửa bên ngoài
- dậy rồi à? (là Tôn Phong) mới vừa nấu xong cháo với cả mua thuốc
Sao hôm này hắn lại ân cần chăm sóc tôi đến thế, thay vì suốt ngày chạy theo chọc cho tôi tứ điên lên.
- đừng có nhìn như vậy chứ, không phải ý gì khác đâu, đừng hiểu lầm (hắn ngại ngùng)