- cái gì mà lố lăng, nhìn kĩ vào, đây là nghệ thuật hiểu chứ (tôi cũng chả biết bản thân đang nói gì, nhưng làm sao mà thắng Khả Vy thì tôi làm tất)
Cả người hơi đơ trước lời nói đó, Thiên Khang thì thầm nhỏ vào tai tôi
- mặc kiểu thường ngày hay mặc thì sẽ thắng (nháy mắt)
Đúng là hậu duệ của tôi mà, quả khâm phục trước ý kiến hay đó. Tôi gom sạch dãy đồ được treo, cái nào tôi cũng mang vào trong thử. Hơn bộ, cuối cùng tôi đã mua vài món ưng ý nhất. đương nhiên lần này thì không mặc cho mọi người xem rồi, mắc công lại phê phẩm
- Phong ơi, Vy có chút xíu hơi đói ý, mình đi ăn đi (giọng nũng nịu)
Ôi trời, nghe mà phát chán nhỉ! Từ ngữ đó tôi chưa bao giờ hé môi phát ra, cảm thấy nó ớn ớn sau gáy. Tôi chậc lưỡi, lắc đầu tỏ ra thiếu thiện ý
- hay mình đi ăn đi Hạ (Thiên Khang kéo người tôi đến cửa hàng gần đó)
- đi thôi Vy, Phong cũng muốn đến ăn thử
Thế là đứa tôi lại gặp nhau, oan gia ngõ hẹp mà. Cớ gì cứ thích bám víu lấy nhau thế nà, nhìn đi, Khả Vy và Tôn Phong xứng đôi vừa lứa như thế cơ mà. Tôi vẫn vơ với đống suy nghĩ lung tung, ánh mắt không thôi nhìn về hướng Khả Vy
- Hạ ăn gì? (Thiên Khang gọi tên tôi cả buổi) Hạ!! (phe phẩy tay trước mặt tôi)
- à hả? ... ừm ... thì... ăn món nào cũng được mà
- nực cười (Tôn Phong xỏ chuyện)
- nói cái gì vậy? (tôi cáu lên)
- (Thiên Khang xoay chuyển tình thế cứu nguy) hay Hạ dùng này nha, hôm nay Hạ chưa khỏe ăn mấy món khác không tốt
Tôi thấy không có gì quan trọng nên im lặng, thở hơi dài để trầm tĩnh con người mình lại. Khả Vy chọn món liên tục, tôi không nghĩ cậu ấy có nhiều món ăn sở thích như thế đó...
- Diệp Hạ không khỏe ? lúc trưa Vy thấy Hạ về, giờ Hạ ổn rồi chứ?
- (hôm nay còn hỏi thăm tôi thế cơ á) Hạ vẫn còn đi được đến đây ăn thì Vy cũng hiểu rồi
Chắc giọng tôi nói có ý soch quá nên Khả Vy im bặt, chỉ ngồi thì thào với Tôn Phong đôi ba chuyện. Hai con người này, bộ không nhìn thấy chúng tôi đang tồn tại ở đây hay sao mà tỏ ra hành động lơ đãng đó, không có chút tôn trọng
- người không ăn à? (tôi cất to giọng lên dò hỏi)
- bớt ồn đi (Tôn Phong chỉ giỏi việc ăn hiếp tôi)
Tôi nhanh trí dùng đũa gắp thức ăn từ đĩa Tôn Phong sang cho mình "này thì nói chuyện phách lối này, bỏ tật đó nhé"