Căn phòng có một chút không khí căng thẳng, ai nấy đều muốn giành được quyền sở hữu dự án quan trọng này để xây dựng cho công trình trường học. Thấy thế, hiệu trưởng đã đứng lên nêu ý kiến của mình
- các vị thấy thế nào về vấn đề này?
- tôi trả triệu USD
Cả phòng sửng sốt với mức giá của Tôn Phong đưa ra, với số đó thật sự là quá lớn so với dự án đề ra ban đầu. Tôi nhẹ nhàng đứng gần hơn, cuối người xuống thì thầm với hắn
- chuyện này...?
- sao? không đủ?
- không phải, ý là....
- vậy triệu USD - đó là giá tôi chốt. Rất mong được làm việc với mọi người
- vị này là Tôn Phong - xin giới thiệu các vị biết, đây cũng là một học trò cũ của trường chúng tôi! cám ơn vì sự hỗ trợ của em
Hắn chẳng nói gì, đứng dậy chào tất cả rồi bước ra khỏi phòng. Hình ảnh này khiến tôi cứ ngỡ đó không phải là hắn vậy, thật sự nhìn rất khác với Tôn Phong trước đây! Chẳng ai có thể ngờ được một người chỉ biết nghĩ cho mình bây giờ lại biết nghĩ đến người khác
Tôi đứng như trời chồng ở đó, đến khi thầy giám thị lay khẽ người tôi thì tou mới biết là cuộc họp đã kết thúc rồi
- con còn bận gì sao?
- à, dạ không thưa thầy...
Vừa đi thầy vừa hỏi về cuộc sống của tôi hiện tại, thầy đã về hưu hơn năm trước nên chúng tôi ít có cơ hội được tâm sự với nhau. Chúng tôi khá hợp nhau về khoảng này, tóc thầy cũng đã bạc đi nhiều rồi, ánh mắt nhìn tôi phải nhíu lại mới thấy rõ. Thời gian đúng là làm tahy đổi đi khá nhiều thứ
Chúng tôi tâm tình đến khi ra cổng trường, tôi vẫy tay tiễn thầy về. Hôm nay là ngày tuyệt nhất trong khoảng thời gian tôi đi làm. Tôi hít thở thật sâu để tiếp tục làm việc
- không định về sao?
- có chứ, đang đợi taxi xuống
Nãy đến giờ Tôn Phong không về mà đứng ở đó đợi tôi. Hắn cứ thế này thì làm sao mà tôi có thể quên đi hắn đây! Không được, nếu mà Khả Vy biết chuyện này chắc chắn cô ấy sẽ rất là buồn. Bản thân mình ngày trước cũng từng trải qua cơ mà
- về thôi, tôi đưa cô về
-....
- về thôi!
-....
Thấy tôi chẳng đáp lại, hắn tiến đến kéo thẳng tay tôi đến xe hắn. Tôi vùng vằng không muốn leo lên xe, ánh mắt hắn ra hiệu mọi người đang hướng về chúng tôi, nếu như tôi không muốn làm hắn mất mặt thì mau chóng bước lên xe
Làm sao mà kháng cự được! Tôi cười như không, cảm giác bị ép buộc nó ngượng ngạo vô cùng tận
- chà, cả đứa đang quen nhau sao? sao chẳng thấy con bé Diệp Hạ nói vậy cà?
Thầy hiệu trưởng bước ra nhìn thấy chúng tôi đang giành co với nhau
- không phải vậy đâu thầy....
Tôi méo mó trả lời, xấu hổ chết đi được
- vậy à? Thiên Khang hôm nay không đến sao? chắc lại đi công tác rồi!
Nói đến đây Tôn Phong tỏ vẻ không thích, hắn thô bạo đẩy tôi vào trong xe, thắt dây an toàn chặt vào người tôi, chưa kịp để tôi chào tạm biệt thầy thì hắn đã phóng xe thẳng đi
-nè, làm gì vậy hả?
- ....
- bị điên sao?
- ...
- có nghe gì không vậy? chạy nhanh quá rồi đó!
- đúng! Tôi điên rồi, điên vì cô đó!