Mới sáng vừa mở mắt, cả người ê ẩm từ đầu đến cuối, nhất chân lên không nổi. Nhìn sang bên cạnh thì thấy tên kia ngồi trầm ngâm suy nghĩ gì đó có vẻ suy tư lắm
- em phải chịu trách nhiệm với tôi
Chịu trách nhiệm sao? Bỗng nhiên tôi sực nhớ ra tối hôm qua, hình như tôi với hắn đã... Tôi mở từ từ chăn nhìn xuống, không mảnh vải che thân là có thật.
- chịu...chịu..trách nhiệm..gì chứ?
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị hơn bình thường, hắn tiến đến mở trong túi ra một chiếc hộp, rồi đến ngay cạnh giường nhìn tôi chầm chầm
- Nhiên Diệp Hạ, khi tôi nói những điều sau đây, em chỉ được trả lời có hoặc không!
- nhưng...nhưng...
- em đã từng yêu tôi chứ?
- ...
- chỉ cần em trả lời có hoặc không!
Tay tôi hơi run níu lấy tấm chăn trên người mình. Câu hỏi tuy đơn giản nhưng lại khiến bản thân không khõi lo sợ khi mở ra câu trả lời
- ...có
- em từng sợ mất tôi ?
-... có
Hắn mĩm cười, nụ cười hắn lúc nào cũng tỏa ra tia nắng ấm như thế này, làm sao tôi không xiêu lòng được chứ! Tôi không nhìn thẳng vào mắt hắn mà lơ đi nhìn hướng khác, sợ cứ ngây người ra như bây giờ rồi không biết cách dừng lại hành động biến thái giống hắn
- Diệp Hạ, trách nhiệm của em là ở bên cạnh tôi sau này. Còn lại em chỉ cần ở cạnh tôi, được không?
Chưa bao giờ tôi nghe hắn nói những lời này, có phải chúng tôi càng trở nên chính chắn hơn khi đối diện với nhau sau bao sóng gió để được lắng nghe những tâm tư thật lòng này. Chuyện đêm qua là một minh chứng sáng nhất cho tình cảm đặc biệt này giữa hai chúng tôi
Hắn bất ngờ ôm chầm lấy tôi, cái ôm ngọt ngào mang theo mùi hương thoang thoãng đánh thức khướu giác...
- làm gì vậy?
- ôm em một lát
- tại ...sao?
- yên nào!
Hơi thở của hắn phủ đầy bên tai tôi, hắn buông tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi với một cái nhìn đầy nghiêm túc
- em đồng ý làm vợ anh, gia phả nhà anh nhất định phải có tên em!
Cái kiểu cầu hôn này hắn xem ở đâu ra thế? Mặc dù có phần "kì lạ" và "cục sũng" nhưng lại làm trái tim tôi đập mạnh không ngừng. Nếu với Thiên Khang, tô chẳng hề xao xuyến dù cậu ấy đã nói hết lòng mình nhưng với hắn, chỉ cần bấy nhiêu đây thôi cũng đủ mang đến hơi ấm cho tâm hồn tôi
-....
- em không tin những gì anh nói? Được!
Hắn tiến đến bên cửa sổ, sẵn tay với lấy chiếc loa cạnh tủ, mở toang cánh cửa ra và hét lớn
- tôi Tôn Phong, đời đời suốt kiếp nguyện chung thủy mình cô Nhiên Diệp Hạ.... Diệp Hạ, em đồng ý làm vợ anh nha! Anh yêu em.....
Cả khu phố ai nấy đều chạy ùa ra xem có chuyện gì vì mới sáng sớm đã nghe ồn ào rồi. Tôi bối rối bảo hắn
- này, bị làm sao thế? im lặng đi, có gì lại đây nói...
- khi nào em đồng ý thì anh mới tắt được
Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà, không ngờ hắn lại sử dụng tuyệt chiêu quá thâm sâu như vậy để áp dụng với tôi
- tay nè, đeo nhẫn vào
Hắn cười híp cả mắt! Không còn từ ngữ nào miêu tả được khuôn mặt hắn lúc này. Hắn nhanh chóng xà vào lòng tôi như con mèo nhỏ
- vợ à....