Cho đến khi dì quản gia lên tiếng cô mới tin mình không hề nghe nhầm.
- Nhị thiếu gia ở đây nói chuyện với tiểu thư, dì mang hành lý lên phòng trước, sau đó sẽ thông báo cho đại thiếu gia biết một tiếng!
Phong Hoàng Thần chỉ lạnh nhạt gật đầu, mắt hơi hướng về phía Giang Tiểu Khê.
Dì Hạ quay người đi cùng với đống hành lý, Tiểu Khê đứng ở cầu thang nhìn hắn như trời tròng, tay, mắt, sắp không thể cử động được, cô mừng đến suýt khóc, Phong Hoàng Thần, tảng băng Nam Cực của cô trở về rồi!
Hắn biết cô bất ngờ, hơn nữa dè chừng hắn. Mà cũng lạ, dường như cái nhà này ngoại trừ dì Hạ ra thì ai cũng lo sợ khi gặp hắn thì phải? Đặc biệt, người đó chính là Phong Dật Trình 一 anh trai song sinh với hắn.
Giang Tiểu Khê hít thở sâu, cô lấy hết dũng khí chạy nhanh về phía hắn.
- Anh ba, mừng anh trở về nhà!
Dự kiến sẽ ôm chặt lấy hắn, tuy nhiên cô không ngờ, tất cả dự định trước đó của cô đều hoàn toàn bị đảo ngược, Phong Hoàng Thần còn chưa cho cô chạm vào người đã một mực đưa tay kéo cô ra 一 khiến Giang Tiểu Khê ấm ức suýt phát khóc!
Cô tủi thân ngồi bệt xuống sàn nhà, hai chân duỗi thẳng về phía trước, uất ức, nói:
- Lần nào cũng như vậy, anh giữ thân thể của mình cho ai chứ? Để em ôm một chút thì chết sao?
Phong Hoàng Thần ngoại trừ giống với Phong Dật Trình về ngoại hình ra, mọi thứ còn lại đều rất khác, cô còn không dám tin hai người họ là anh em song sinh.
Phong Hoàng Thần cao ngạo, hắn nghiêng đầu:
- Nam nữ đừng nên quá thân thiết, đặc biệt em còn là em gái của anh. Giang Tiểu Khê, giữ chừng mực một chút, con gái cũng cần có liêm sỉ!
Với đàn ông mà nói, ai ai cũng rất thích gần gũi với nữ sắc, tuy nhiên, hắn thật sự không thích gần gũi nếu như người đó không phải là của mình, với em gái lại càng không.
Tiểu Khê bĩu môi, cô đứng dậy phủi sạch đồ, hai tay chống lên hông.
- Liêm sỉ để làm cái gì chứ, cũng chỉ là ôm thôi, anh ích kỷ vừa thôi nhá!
Sắc mặt hắn lạnh tanh.
- Lắm lời!
Nói xong, hắn bỏ đi, đi được được vài bước chợt dừng lại, Tiểu Khê ở sau lưng cũng dừng lại.
- Đừng đi theo anh!
Hắn nhắc nhở, Tiểu Khê bĩu môi, cô quay mặt về phía khác.
- Ai thèm chứ, anh cứ giữ thân thể thuần khiết của anh đi, đúng là đồ ích kỷ!
Phong Hoàng Thần nhếch môi, hắn không nói gì bỏ lên phòng.
Đợi cho hắn đi rồi, Tiểu Khê mới dám quay lại nhìn, cô chấm chấm nước mắt.
- Lạy trời, lần này mình không sợ anh ấy nữa rồi, mình mừng suýt khóc luôn rồi này!
Tiểu Như thoát khỏi đôi môi Phong Dật Trình, cô ôm ngực thở hổn hển, cả người hơi đổ về phía anh, Phong Dật Trình hoàn toàn có lý do ôm chặt cô.
Kỹ thuật hôn môi của anh ngày càng cao, về điểm này cô không thể phủ nhận, cô cảm thấy mình còn bị càn quét nữa thì sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Ở yên trong ngực anh, Mạch Tiểu Như không khác gì một vật sủng, cô kỳ thật không có cách thoát ra. Khó khăn lắm cô mới có thể hít thở được một chút không khí, không ngờ, Phong đại thúc lại tuyệt nhiên không thấy chút thỏa mãn.
Anh bá đạo thì thầm vào tai cô:
- Bạn nhỏ Mạch Tiểu Như, em có muốn tiếp tục không?
Cô kiệt sức lắc đầu:
- K-Không muốn, anh tha cho tôi có được không? Tôi thật sự không được khỏe!
Phong Dật Trình phớt lờ câu nói của Tiểu Như, trực tiếp mang cô đặt lên giường.