“Quả thật biểu hiện rất nổi bật, ném rổ cũng chuẩn, tính linh hoạt vượt trội, có tài hơn cả mấy người bọn họ.” Huấn luyện viên nhìn Trác Dật Nhiên đứng giữa mười mấy thành viên đội bóng, gật đầu khen ngợi: “Rất hiếm gặp Beta nào ngang tài với nhiều Alpha trong sân như thế.”
Trác Dật Nhiên đang ôm bóng với vẻ cực kỳ căng thẳng, nghe thấy lời khẳng định của huấn luyện viên mới nở nụ cười.
“Phòng thủ hơi yếu, nhưng cũng không trách được cậu, bị ảnh hưởng do bẩm sinh, sau này chỉ cần tập luyện nhiều hơn về mặt này là được, hoàn toàn có thể hóa khuyết điểm thành ưu thế.”
“Hôm qua bên bộ Thể thao vừa họp Hội nghị thường kỳ.” Quản lý Minh Ngọc đứng cạnh huấn luyện viên, nói: “Dự kiến Cúp tân sinh viên sẽ bắt đầu vào tháng sau, trường cũng đã căn dặn đặc biệt về chuyện này, mong rằng những giới tính khác cũng tích cực tham gia thi đấu, đừng để trên sân chỉ có mỗi Alpha.”
Nếu là trước đây, Cúp tân sinh viên sẽ được tổ chức vào mùa thu sau khai giảng không lâu, đến khóa của họ thì tháng Chín năm ngoái có tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ quy mô toàn trường, thế nên Cúp tân sinh viên được dời lại sang mùa xuân năm nay.
Huấn luyện viên gật đầu: “Sự gia nhập của thành viên mới như rót thêm sức sống mới cho đội ngũ toàn Alpha của các cậu, trong những buổi huấn luyện tiếp theo, mong mọi người sẽ bù đắp khuyết điểm của nhau, giúp đỡ khích lệ nhau.”
Sau khi mười mấy chàng trai đặt tay lên nhau hô cố lên thì vỗ tay đưa tiễn huấn luyện viên đi. Minh Ngọc có chuyện khác cần xử lý, thấy họ còn phải huấn luyện, thế là cũng rời khỏi sân bóng.
Trác Dật Nhiên lau mồ hôi trên trán, vẫn cảm thấy không chân thật lắm: “Vậy là được rồi sao?”
Trước đó Lục Sâm nói muốn đưa cậu vào đội, cậu tưởng chỉ là thuận miệng nhắc thôi, nào ngờ sáng sớm hôm nay, đang mơ màng bị Lục Sâm gọi đến chơi bóng, chơi được một nửa mới biết huấn luyện viên luôn đứng bên ngoài quan sát, sau đó chưa để cậu chuẩn bị tâm lý gì đã được vào đội bóng rổ.
Lục Sâm đưa chai nước cho cậu: “Cậu còn muốn kiểm tra thêm mấy lần?”
Trác Dật Nhiên nhận lấy, cười nói: “Không ngờ có quan hệ lại tiện như vậy.”
“Rõ ràng dựa vào thực lực.” Chung Hàn cười khà khà: “Đừng nói là Beta, trong cả trường này có được mấy Alpha mạnh như chị dâu đâu?”
Câu này nịnh nọt cực rõ, Trác Dật Nhiên còn thấy ngại, cậu đổi đề tài: “Không ngờ huấn luyện viên lại dễ tính như vậy.”
“Huấn luyện viên của chúng ta chỉ là hình thức thôi.” Lâm Dương vỗ vai Lục Sâm, trêu: “Đội trưởng mới là người trông nom chân chính này.”
Trác Dật Nhiên nhìn Lục Sâm, anh không phản bác, cũng không lộ vẻ đắc chí vì câu nói này mà vẫn giữ sự điềm nhiên lạnh nhạt ngày thường, tạo cho người ta cảm giác xa cách oai nghiêm, cũng có khí chất anh đại thật.
Thấy Trác Dật Nhiên không hiểu, Hướng Gia giải thích: “Mấy khóa trước, Học viện Quản Trị Kinh Doanh đều có thành tích học tốt, nhưng không ổn lắm về mặt Thể thao nên huấn luyện viên cũng im hơi lặng tiếng, để mặc chúng ta tự xử thôi.”
“Đó là mấy khóa trước, khóa này thì chưa chắc.” Chung Hàn không phục: “Bây giờ thầy ấy không quan tâm chúng ta thì càng tốt, chờ Cúp tân sinh viên bắt đầu rồi để thầy ấy há hốc mồm luôn.”
Rất nhiều người trong đội đều có tính cách thẳng thắn như Chung Hàn, mọi người đã muốn thi đấu chính thức từ lâu, nhưng khổ nỗi luôn chẳng có cơ hội thể hiện, bấy giờ cậu ta vừa nói thế, mọi người đều nhao nhao phụ họa.
“Thành tích do tập luyện mà ra.” Giọng điệu của Lục Sâm không nghiêm túc chút nào, nhưng anh vừa mở miệng, mọi người đều im bặt.
“Còn một tháng nữa là thi đấu rồi, người mới phải rèn luyện thêm nữa.” Anh nhìn Trác Dật Nhiên: “Thời gian huấn luyện sắp tới không nhẹ nhõm đâu, chuẩn bị tinh thần ra đầu trận đi.”
“Đội hình chính?” Vừa nghe thấy câu này, Trác Dật Nhiên hơi ngạc nhiên.
Cậu cứ tưởng một người mới còn là Beta như mình thì dù có nhờ quan hệ để được vào đội bóng rổ, quá lắm cũng chỉ ở vị trí dự bị thôi, thế nên không áp lực lắm, đâu ngờ mới tới mà đội trưởng lại giao trách nhiệm nặng nề cho cậu ra luôn trận đầu chứ.
Lục Sâm nhìn cậu, gật đầu chắc nịch.
Nếu không phải Trác Dật Nhiên biết rõ rằng chuyện hai người họ là người yêu chỉ vì đóng kịch thôi, thì quả thật cậu cũng phải hoài nghi đội trưởng đang lấy việc công làm việc tư đây.
Cậu bèn quan sát phản ứng của những thành viên khác, nào ngờ mọi người đều cúi đầu nhìn mặt đất, không ai lên tiếng phản đối cả, tất cả đều im lặng đồng ý.
Trác Dật Nhiên lại ngây ra như phỗng. Cả một đội bóng rổ tân sinh viên của Học viện Quản Trị Kinh Doanh đông người thế mà chẳng lẽ Lục Sâm nói gì nghe nấy hết sao?
Nhưng khi nhìn người xung quanh, cậu chợt nhận ra một chi tiết ban nãy mình không để ý đến.
Theo lẽ thường thì một đội bóng rổ tiêu chuẩn sẽ có mười hai người, nhưng bấy giờ chỉ có mười một người có mặt ở đây thôi.
Vị trí của Trác Dật Nhiên là tiền phong phụ, ban nãy lúc chơi bóng với nhau, tiền phong phụ của đội kia lại do hậu vệ ghi điểm[] Lâm Dương thay thế.
[] Hậu vệ ghi điểm (SG): còn được biết đến là vị trí số , nhiệm vụ chính là thường xuất hiện ở biên, thực hiện những pha ném rổ, đặc biệt là khoảng cách điểm.
w●ebtruy●enonlin●e●combg-ssp-{height:px}
“Trong đội vốn có hai tiền phong phụ.” Biết thắc mắc của Trác Dật Nhiên, Hướng Gia giải thích: “Học kỳ này có một người chuyển sang lớp khác, người kia…”
Nói đến đây, cậu ta chợt ấp úng, quay đầu nhìn Lục Sâm.
“Bị cấm thi đấu.” Lục Sâm nói.
“Cấm thi đấu?” Trác Dật Nhiên ngạc nhiên lặp lại.
“Lúc thi đấu với khoa khác thì xảy ra xung đột, đánh nhau một trận với người ta, làm người ta bị thương.” Thấy Lục Sâm không định giấu Trác Dật Nhiên, Lâm Dương tiếp lời: “Bị kỷ luật, chưa chắc sẽ được ra sân trong giải Cúp tân sinh viên.”
Thật ra thì xảy ra chuyện thế này, đội bóng rổ có đầy đủ lý do để đuổi thành viên vi phạm quy định, nhưng đồng đội có quan hệ khá tốt với nhau, đều là người coi trọng tình nghĩa, khó xử về mặt tình cảm nên mới chọn cách tạm thời gạch tên cậu ta ra, và rồi mới xuất hiện tình trạng lẻ mười một người như hiện tại.
Xem ra nguyên nhân cả đội đều chào đón Trác Dật Nhiên tham gia, hơn nữa lại cho cậu gia nhập dễ dàng như thế, thậm chí còn chẳng ai có ý kiến, rất có thể là vì trong đội thật sự đang cần người chơi ở vị trí này.
“Lúc đó dù được ra sân, nhưng lâu rồi không chơi, ít nhiều gì phong độ cũng sẽ giảm sút.” Lục Sâm nhìn Trác Dật Nhiên: “Nên bảo cậu chuẩn bị tinh thần ra trận đầu là lựa chọn thỏa đáng nhất.”
“Nhưng…” Trác Dật Nhiên nhìn ánh mắt đầy kiên định của anh, bỗng thấy áp lực gấp đôi: “Dù sao đi nữa tôi cũng là một Beta, thể chất, sức mạnh đều có chênh lệch, chắc chắn không phối hợp tốt được như người trước của các cậu.”
“Chưa chơi sao biết?” Lục Sâm nói: “Beta có ưu thế riêng của Beta.”
“Đúng đó chị dâu, nhìn tốc độ phản ứng và linh hoạt rồi độ chính xác khi ném rổ của cậu kìa, đúng là sinh ra để chơi tiền phong phụ đó.” Chung Hàn tiếp lời: “Không chừng bọn này đang thiếu nhân tài như cậu, cậu mà gia nhập, bọn này chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó luôn.”
Vẻ mặt cậu ta khi nói lời này trông vô cùng chân thành, mọi người cười phá lên, cả Lục Sâm cũng nhịn không được nghiêng đầu đi, nhếch môi.
“… Cảm ơn cậu nhé.” Trác Dật Nhiên suýt cũng ngất ngây với tuyệt chiêu nịnh bợ “chị dâu hạng nhất” của cậu ta.
Chung Hàn há mồm, đang định bổ sung tiếp thì bị cắt ngang bởi một giọng nói vọng đến từ cửa sân đấu bóng rổ.
“Tôi nghĩ chắc mình còn là thành viên của đội nhỉ?” Sân bóng rổ lớn thế mà giọng của người này cũng chẳng nhỏ, tiếng nói vang vọng khắp sân nghe có hơi huênh hoang: “Chuyện lớn như có người mới gia nhập như thế, mọi người đều đến cả, sao không ai gọi tôi một tiếng?”
Giọng nói nghe hơi quen, Trác Dật Nhiên nhìn sang, tim hẫng một nhịp.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Trước đây cậu không biết cụ thể về các thành viên trong đội bóng rổ, nhưng không ngờ rằng thành viên bị cấm thi đấu lại là Khuông Kiệt.
Mâu thuẫn của hai người xảy ra hồi mới khai giảng, Khuông Kiệt cũng là người tính hướng đặc biệt, vừa khai giảng đã yêu nữ thần quốc dân Minh Ngọc cùng là Alpha ngay từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ xem ra, chắc họ quen biết nhau qua đội bóng rổ rồi.
Song, Khuông Kiệt bám lấy cô mãi mà chẳng có kết quả, thế là nhắm vào chàng người hầu Cố Nghiêu của Minh Ngọc, hễ rảnh rỗi là lại thích gây sự với cậu ta, tính Cố Nghiêu hiền lành nhưng Trác Dật Nhiên lại khá nóng, mỗi lần rảnh rỗi không có gì làm là móc lại Khuông Kiệt, dần dà hai người cũng nảy sinh mâu thuẫn.
Học kỳ mới, thành viên lớp S có sự điều chỉnh, tổng thể thì có người lên hạng cũng có người tuột hạng, một Beta như Trác Dật Nhiên được vào lớp S, mà trùng hợp làm sao, Khuông Kiệt chính là một trong những Alpha bị chuyển khỏi. Chuyện này vốn cũng đâu trách Trác Dật Nhiên được, nhưng Khuông Kiệt là người thù dai, thế là thù càng đậm hơn.
Nay Trác Dật Nhiên lại tham gia đội bóng rổ, xét ở một mức độ nào đó thì đang tạm thay thế vị trí của Khuông Kiệt, mấy chuyện gộp lại với nhau, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn hắn càng cay hơn rồi.
“Nghe nói chị dâu bé chơi bóng rất giỏi.” Khuông Kiệt nhìn Trác Dật Nhiên với ánh mắt mập mờ, sau đó nhìn Lục Sâm, nhếch mép cười quái dị: “Thảo nào lại gặp tình yêu sét đánh với đội trưởng của chúng ta.”
Do Chung Hàn nên tiềm thức Trác Dật Nhiên đã chấp nhận xưng hô “chị dâu”, thậm chí còn cảm thấy cậu ta gọi thế cũng đáng yêu lắm, nhưng bấy giờ nghe thấy từ chỗ Khuông Kiệt, đã thế còn thêm chữ “bé” vào nữa, khiến cậu buồn nôn nổi da gà đầy người.
“Tôi có đến ký túc xá hỏi.” Nhận thấy bầu không khí hơi gượng gạo, Lâm Dương bèn trả lời câu hỏi trước đó của hắn: “Bạn cùng phòng của cậu nói cậu phải làm thêm.”
“Trốn việc rồi.” Khuông Kiệt huýt gió nghe vừa ngả ngớn lại đầy ẩn ý: “Cất công đến đây để gặp chị dâu bé đó.”
Nói đoạn, cậu ta cầm một quả bóng lên đập vài cái, sau đó chợt ném về phía Trác Dật Nhiên.
Trác Dật Nhiên đang định vươn tay nhận thì bị người cản lại phía sau.
Lục Sâm chắn phía trước, nâng một tay đón bóng trước cậu: “Đến muộn rồi, bọn tôi đã chơi xong.”