Không chờ Lục Sâm đáp, Chung Hàn đã xua tay trước: “Nhóc à, sao cậu nhiều câu hỏi thế?”
“Chị dâu là một Beta hàng thật giá thật, giả thiết cậu đặt ra không tồn tại.” Chung Hàn choáng váng bởi những câu hỏi lung tung này của Diệp Tử: “Đêm nay cậu uống bao nhiêu vậy? Cẩn thận sáng mai dậy sẽ hối hận đó.”
Bầu không khí đêm nay luôn rất hào hứng, chẳng ai để bụng câu chuyện xen ngang dở dang này cả, chai bia của Sự thật và Thách thức lần nữa chuyển động, những người ban nãy không bị trúng bấy giờ gần như đều khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Tiếng cười nói vui vẻ vẫn vang mãi bên tai, nhưng không biết vì sao, Trác Dật Nhiên lại cảm giác nó đang xa dần.
Cậu đang chuếnh choáng nhưng dường như lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, từng hình ảnh sau khi quen Lục Sâm chợt ùa về và lướt nhanh trong đầu cậu, sau đó tụ lại thành gương mặt quen thuộc ấy.
Rõ ràng chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi thế thôi, nhưng tất cả những mối duyên gặp gỡ trong mùa xuân này đã lặng lẽ để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong ký ức của Trác Dật Nhiên.
Thậm chí khi bả vai bị va mạnh, Lục Sâm còn chẳng ngạc nhiên, anh đã chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa rồi.
Hoạt động cánh tay một chút, người trên vai bị lắc lư, cậu hơi nhíu mày, sau đó ôm cánh tay Lục Sâm chặt hơn nữa.
“Ồ…” Dù không bất ngờ lắm, nhưng không ngờ cách tương tác riêng của hai người họ lại còn ngấy hơn cả những lần nhìn thấy trước đây, mọi người đều không nén được sắc mặt phức tạp khi bị tọng cho một nùi bánh chó.
“Dậy đi.” Lục Sâm chẳng thèm để ý đến phản ứng của mọi người, anh lắc nhẹ vai mình: “Đừng ngủ ở đây.”
Bấy giờ Trác Dật Nhiên mới mở mắt với vẻ không vui, cậu bò dậy khỏi vai Lục Sâm, nào ngờ mới bước ra một bước đã loạng choạng suýt ngã, may mà Lục Sâm nhanh tay đỡ lấy mới không bị chụp ếch.
Tên này mềm oặt như không xương vậy, Lục Sâm ôm eo cậu, khẽ giọng hỏi với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu say rồi à?”
“Không có!” Trác Dật Nhiên huơ tay đầy khoa trương, kiên quyết phủ nhận.
Tuy độ cồn của bia không cao nhưng tác dụng rất chậm, uống vào thấy tinh thần phấn khích chỉ là giai đoạn đầu thôi; đêm nay Trác Dật Nhiên uống nhiều nhất, sau đó ngủ mơ màng một giấc rồi bị gió đêm se lạnh thổi, không muốn gục cũng khó.
Lục Sâm chịu thua, anh dìu cậu vào túp lều được dựng sẵn cách đó không xa, giọng của Lâm Dương vang lên sau lưng: “Cẩn thận say rượu làm bậy nhé!”
Ngay sau đó là những tràng cười thô tục của mọi người, Lục Sâm chẳng thèm để ý.
May mà tên này uống say rồi chỉ ngủ thôi chứ không lên cơn điên gì, bớt nhiều phiền phức, Lục Sâm đưa cậu vào lều, nhét vào túi ngủ, ngay sau đó cậu đã say giấc nồng rồi, bấy giờ Lục Sâm mới yên tâm đi ra lại.
Bấy giờ đã quá nửa đêm, không chỉ Trác Dật Nhiên, nhiều người khác cũng bắt đầu buồn ngủ, thấy thế, Lục Sâm nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đừng quên sáng mai dậy sớm ngắm mặt trời mọc đấy.” Minh Ngọc nhắc mọi người.
Lều mà công viên cung cấp là lều đôi, mấy cặp ngủ chung với nhau, những người khác thì chia theo giới tính, chẳng mấy chốc đã tự có chỗ của mình.
Vài người ít ỏi còn tỉnh táo cùng dọn sơ qua bãi chiến trường, nửa tiếng sau, Lục Sâm mới quay về lều.
Vừa vào trong đã thấy Trác Dật Nhiên nằm trong túi ngủ, hai mắt mở to, ngước mắt nhìn anh: “Cuối cùng cậu cũng về.”
“Sao?” Lục Sâm vươn tay kéo kín màn, túp lều vốn không to bỗng chốc được bao phủ bởi ánh đèn ấm áp màu vàng cam.
“Tôi tưởng cậu giận.” Môi Trác Dật Nhiên trễ xuống, trông đến là tủi thân: “Không cần tôi nữa.”
Có lẽ vì bị men say lấn lướt, lúc này hai má cậu ửng lên hai rặng mây đỏ rất rõ. Tuy biết người say hay nói linh tinh, nhưng Lục Sâm vẫn sững sờ trước dáng vẻ khác ngày thường của cậu.
“Không uống được còn uống nhiều như vậy.” Lục Sâm rời mắt đi, đoạn ngồi xuống cạnh cậu, vươn tay nhấn tắt đèn.
Trong lều bỗng tối đen, sau khi hai mắt đã thích ứng được với bóng tối, cuối cùng cũng nhìn thấy một đường nét mơ hồ qua ánh đèn đường le lói trắng sáng rọi vào.
Với thói quen ngủ ngay sau một giây của Trác Dật Nhiên, Lục Sâm còn tưởng vừa tắt đèn thì cậu sẽ ngủ mất, nào ngờ xung quanh tối đi, cậu lại đột nhiên ngồi dậy khỏi túi ngủ nhìn chằm chằm anh, hai mắt đen láy long lanh, như đang tỏa sáng giữa màn đêm vậy.
“Lại sao nữa?” Tuy biết cậu nhìn không rõ, nhưng Lục Sâm vẫn thấy là lạ.
“Đội trưởng.” Trác Dật Nhiên chợt khẽ giọng gọi.
“Sao dạo này đổi xưng hô?” Lục Sâm không biết vì sao mình lại phải nhiều lời với tên ma men này, nhưng vẫn không nén được muốn hỏi.
“Đúng nhỉ, cậu không nói tôi cũng không nhận ra.” Trác Dật Nhiên nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc dạo này thi đấu thường xuyên quá, mọi người ai cũng gọi vậy nên quen luôn.”
Dứt lời, cậu lại dè dặt đặt câu hỏi: “Cậu không thích à?”
“Không có.” Lục Sâm nói.
“Tôi biết rồi, cậu không thích chứ gì.” Giọng của Trác Dật Nhiên như hiểu rất rõ: “Con người cậu luôn như vậy, cứ nói trái lòng mình.”
Lục Sâm không lên tiếng nữa.”bg-ssp-{height:px}
“Anh Lục thân yêu.” Trác Dật Nhiên lại khẽ giọng gọi.
Tiếng gọi này nghe còn dịu dàng hơn cả tiếng “đội trưởng” ban nãy, thậm chí còn mang chút nũng nịu nữa.
“Thích gọi vậy không?” Cậu cười rạng rỡ, nhìn Lục Sâm với ánh mắt đầy chờ mong.
“… Ừ.” Lục Sâm không định dây dưa thêm với con ma men, anh đáp.
“Nhìn kìa.” Giọng Trác Dật Nhiên chợt có hơi đắc ý: “Rõ ràng cậu từng nói cậu không thích xưng hô này.”
“Hồi nào?” Lục Sâm hỏi.
“Lúc chúng ta vừa ở bên nhau đó.” Nói đến đây, dường như Trác Dật Nhiên hơi ngại, cậu cười thật khẽ.
Lục Sâm quan sát cậu qua sắc đêm mờ tối, chắc chắn cậu đã say bét nhè rồi, cười trông còn ngốc hơn ngày thường nữa.
“Anh Lục thân yêu.” Trác Dật Nhiên cứ như một cái máy phát thanh được mở công tắc, chẳng bao lâu lại tiếp tục: “Mấy hôm nay tôi căng thẳng lắm đó.”
“Căng thẳng gì?” Lục Sâm hỏi.
“Sợ cậu vẫn đang giận tôi.” Giọng Trác Dật Nhiên lại thấp đi.
“Giận gì?” Lục Sâm không hiểu lắm.
“Thì hôm đó, tôi…” Trác Dật Nhiên do dự một lúc, bỗng dưng không nói nữa.
“Cậu làm sao?” Lục Sâm gặng hỏi.
“Tôi…” Trác Dật Nhiên lại cười hì hì.
Cậu chợt rướn người đến bên tai Lục Sâm, khẽ giọng như đang ăn trộm vậy: “Gì gì cậu đó.”
Hô hấp nóng bỏng phả lên vành tai, đi kèm với nó là hơi cồn nhạt khiến Lục Sâm ngừng thở giây lát, biết rõ còn cố hỏi: “Gì là gì?”
Vừa dứt lời, người bên cạnh đã nghiêng nhẹ đầu, lông mi dài phớt qua má Lục Sâm, khơi lên những cơn ngứa râm ran tưởng chừng như không bao giờ dứt.
Ngay sau đó, Lục Sâm cảm nhận rõ ràng rằng có một đôi môi nóng ấm và mềm mại chạm thật khẽ lên mặt mình.
“Này này cậu nè.” Trác Dật Nhiên nói: “Có phải cậu còn giận tôi không?”
Lục Sâm hít thật sâu: “Cậu thấy sao?”
“Tôi thấy…” Trác Dật Nhiên ngẫm nghĩ: “Tôi thấy cậu đang giận.”
“Không có.” Lục Sâm trả lời.
“Thật không? Tôi biết ngay cậu sẽ không nhỏ nhen vậy mà.” Trác Dật Nhiên lại nghiêng đầu cười, dò hỏi: “Vậy nếu tôi quá đáng hơn, cậu có giận không?”
“‘Quá đáng hơn’ là sao?” Lục Sâm hỏi.
Lần này lá gan Trác Dật Nhiên đã lớn hơn, cậu rướn thẳng người chạm nhanh lên môi anh.
“Chỉ vậy thôi?” Giọng Lục Sâm trầm đi đôi chút.
“Nếu cậu chê không đủ quá đáng.” Trác Dật Nhiên chớp mắt đầy phấn khởi: “Còn có chuyện quá đáng hơn nữa.”
Bấy giờ không chờ Lục Sâm đáp, Trác Dật Nhiên lại đến gần, kề sát lên môi Lục Sâm, nhưng lại không tránh đi nhanh như ban nãy.
Cậu dè dặt vươn lưỡi liếm thật khẽ lên môi trên của Lục Sâm.
“Lần này giận chưa?” Trác Dật Nhiên lại cười, hai mắt cong tít như vầng trăng khuyết.
Xung quanh tối om chẳng nhìn rõ gì cả, nhưng Lục Sâm lại cứ trông thấy ánh sáng đầy mê hoặc đang toát ra từ trong đôi mắt mê ly ngà say này.
“Giận rồi.” Lục Sâm trầm giọng.
Dường như không ngờ anh sẽ nói thế, Trác Dật Nhiên sửng sốt: “Có thế mà giận rồi sao?”
Lục Sâm không đáp, anh vươn tay nắm cằm cậu, nghiêng người hôn lên.