Khế Ước Phò Mã

chương 125

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

125. Ác độc

Võ An Hầu Phủ.

Võ An Hầu Đào Thận đang tức run người, nhưng khi hạ nhân thông báo "Công chúa điện hạ giá lâm " thì vội thu thập cảm xúc rồi ra cửa nghênh đón. Trông thấy Tiêu Mộ Tuyết phong thái trác tuyệt, chuẩn bị dập đầu quỳ nghênh...

"Đào bá bá, không cần đa lễ." Tiêu Mộ Tuyết nhẹ giọng nói, không làm giá Công chúa mà giống tiểu bối hơn.

Đào Thận tuy có chút sợ nhưng vẫn đánh tiếng, rồi nhanh chóng dẫn Tiêu Mộ Tuyết vào sảnh. Chờ Công chúa vào ngồi, ông tự mình châm trà, đệ đến trước mặt Công chúa.

"Đào bá bá, Phò mã bị bệnh, không tiện xuất hành, cho nên hôm nay ta tới thăm ngài."

Vài tiếng Đào bá bá kéo được hai người lại gần không ít.

Đào Thận luôn đối đãi Cố Vân Cảnh như con, nghe xong có vẻ lo lắng:

"Phò mã thế nào? Có truyền ngự y xem chưa?"

"Mệt nhọc quá độ, tạm thời không có gì trở ngại, điều dưỡng tốt là ổn." Tiêu Mộ Tuyết nói.

"Vậy là tốt rồi." Lo âu có vẻ dịu đi, mà bỗng ông thở dài.

Tầm mắt Tiêu Mộ Tuyết dừng ở hai bên song tấn - tóc mai của Đào Thận, sau một hồi mới nói:

"Đào bá bá, lần này ta là vì việc Đào Sách tòng quân."

Đào Thận cả kinh, nhất thời sắc mặt ngưng trọng. Đào Sách năn nỉ ỉ ôi không có kết quả thế nhưng chạy đi cầu trợ Công chúa Phò mã giúp... Sớm biết như thế, ông nên nhốt nó lại! Công chúa đã ra mặt, vậy khó giải quyết... Đào Thận tự hỏi nên thoái thác như thế nào vv.

"Khuyển tử quấy rầy điện hạ, thần vạn phần hổ thẹn."

Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu:

"Đào bá bá nói quá lời. Đào Sách tòng quân không chỉ là việc của Đào gia, mà còn là việc của triều đình. Hiện tại trong triều, người có thể thiện chinh thiện chiến rất ít. Và người thiện chinh thiện chiến lại có tấm lòng son lại càng thêm ít." Đôi mắt Tiêu Mộ Tuyết đầy sự thưởng thức, "Đào Sách là nhân tài hiếm có có. Nếu được rèn luyện, ngày khác nhất định là mãnh tướng. Nếu hắn có thể dốc sức vì quân, thật sự là phúc cho xã tắc."

Tiêu Mộ Tuyết nói không giả. Năng lực và bản tính của con trai như thế nào, Đào Thận nhất thanh nhị sở. Đào Sách mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ ngả ngớn khoa trương nhưng bên trong là đại trung đại dũng. Từ nhỏ hắn đọc sách không tốt, trái lại thích vũ đao lộng thương, sùng bái Trấn Viễn Hầu Cố Uy nhất. Nhưng sống ở Võ An Hầu Phủ - thư hương thế gia, lịch đại tổ tiên đều dựa vào khảo thủ công danh để được thăng quan tiến tước. Đao kiếm thì không có mắt, ra chiến trường sẽ không tránh được chuyện bị thương, không tránh được những chuyện nguy hiểm đến tính mạng... Bởi vậy Đào Thận vẫn phản đối hắn đi nhập ngũ. Tuy nhiên, ngoài những nhân tố đó ra, lý do quan trọng nhất là thời cuộc: Sau khi Tiêu Quan đăng cơ, vì phòng võ tướng phát triển và sinh ra binh biến, ông ta cực lực áp chế quyền lợi của võ tướng, áp dụng sách lược trọng văn khinh võ. Rất nhiều võ tướng chiến công hiển hách không có kết cục tốt, ngay cả Trấn Viễn Hầu Cố Uy danh chấn thiên hạ cũng không thoát khỏi bị Quân Thượng nghi kỵ. Đào Thận chỉ có môt đứa con trai như thế, sẽ trăm triệu không để cho Đào Sách mạo hiểm trùng trùng đi nhập ngũ.

"Công chúa điện hạ khen trật rồi. Đào Sách chỉ là tay ăn chơi trác táng, bình thường chỉ biết vui chơi, làm sao có thể là người được Công chúa khen ngợi." Đào Thận chậm rãi nói, "Chiến trường vô ngôn, nhập ngũ sinh tử chưa biết. Đào gia ta lại mấy đời đơn truyền, còn trông cậy vào Đào Sách nối dõi tông đường, kéo dài hương khói. Vì vậy, thần không đồng ý hắn đi nhập ngũ."

Tuy Đào Thận có qua lại với Công chúa Phò mã, nhưng hắn biết làm một thần tử không thể thảo luận chính sự, hơn nữa không thể ở trước mặt hoàng tộc hạ bệ sách lược trọng văn khinh võ, cho nên hắn chỉ có thể nói nối dõi tông đường là lý do quan trọng nhất.

Tiêu Mộ Tuyết cười:

"Ta hiểu Đào bá bá tâm tư. Vậy thì để Đào Sách chọn ra một mối hôn sự, cho hắn lập gia đình sau lại đi nhập ngũ."

Đào Thận nghẹn lời.

"Tuy nói bất hiếu có ba điều, không có hậu là tội lớn nhất, nhưng Đào bá bá là người hiểu rõ đại nghĩa, hẳn sẽ không câu nệ. Đào bá bá có phải là sợ Đào Sách lập nhiều quân công, rồi bị ngờ vực, kiêng kị?"

Bị nói trúng tâm sự, Đào Thận chợt động dung.

Tiêu Mộ Tuyết dõng dạc, "Chiến sự hiện không dứt, quân sĩ bảo vệ quốc gia chiến đấu hăng hái ở tiền phương đẫm máu. Nam nhi hảo hán nếu bởi vì sợ này sợ nọ mà cuộn mình hưởng thụ an nhàn, chẳng lẽ không xấu hổ?"

"Mộ Tuyết tuy là nữ lưu, nhưng nếu có thể, cũng sẽ ra trận giết địch!"

Nội tâm Đào Thận chấn động mạnh, nhìn Công chúa điện hạ hào hùng vạn trượng, chợt cảm thấy xấu hổ mười phần.

Tiêu Mộ Tuyết lại nói: "Điều mà Đào bá bá lo lắng sẽ không xảy ra. Vì phụ hoàng đang hôn mê, chính sự là An Vương làm chủ, huynh ấy là người có nguyên tắc, tuyệt không sẽ không chèn ép võ tướng. Mặc dù trước mắt An Vương chỉ là giám quốc, không thể sửa đổi quốc sách. Nhưng ta tin huynh ấy nhất định sẽ bảo hộ võ tướng bằng mọi khả năng. Vả lại, khi phụ hoàng tỉnh lại, ta nhất định sẽ khuyên bảo phụ hoàng sửa đổi quốc sách ấy."

Tiêu Mộ Tuyết đứng dậy, cung kính thi lễ với Đào Thận:

"Xin Đào bá bá hãy nể mặt ta, thành toàn tâm nguyện của Đào Sách."

"Công chúa điện hạ, không được, không được." Đào Thận từ chỗ ngồi nhảy lên, thần sắc kích động, thụ sủng nhược kinh nói, "Thần có đức gì, được điện hạ đại lễ... Điện hạ nói đúng, là thần hồ đồ. Thần sẽ đến Bộ Binh, đăng ký lại tên Đào Sách."

......

Dưới sự cố gắng của Tiêu Mộ Tuyết, Đào Sách rốt cục nhập ngũ như nguyện. Hắn là thế tử Võ An Hầu, tước vị tôn quý, thân phận không tầm thường, bởi vậy Tiêu Trạm muốn phong một chức tướng, nhưng Đào Sách cự tuyệt. Hắn muốn tôi luyện từ dưới lên, lập quân công bằng bản lĩnh, không mong dựa vào thế lực mà hưởng thụ đặc quyền. Sau khi mặc quân phục bình thường, hắn hưng trí bừng bừng đi vào Trấn Viễn Hầu Phủ.

"Vân Cảnh, ta uy phong không?"

Cố Vân Cảnh tựa vào đầu giường, hưng trí nghiên cứu binh thư, nghe được tiếng Đào Sách, khép sách lại, khẽ mỉm cười nói:

"Sao ngươi mặc bộ này?"

Đào Sách khẳng khái: "Bởi vì hiện tại ta là sĩ binh. Ta sẽ bắt đầu đi lên từ tầng dưới chót nhất. Chỉ có đồng cam cộng khổ cùng binh lính, về sau mới có thể làm tướng tốt. Đây là những lời Cố bá bá trước đây thường nói với ta, ta còn nhớ rất kỹ." Đào Sách thần thái bay lên, "Ta có thể nhìn thấy Cố bá bá ngay rồi... Còn có thể cùng ông ra trận giết địch! Ngẫm lại thật thống khoái! Bây giờ mới thấy làm nam nhi bảy thước không uổng!"

"Nói hay lắm!" Cố Vân Cảnh nghe xong cũng có cảm xúc, "Nam nhi nên là như thế! Đào Sách, ngươi sẽ đi biên cảnh, bản binh thư này ta tặng cho ngươi. Nó tên là Thất Lược, là ta biên soạn khi ở Vong Ưu Cốc. Mặc dù ngươi anh dũng bất phàm, nhưng đạo binh gia vẫn chỉ là đọc lướt qua không nhiều lắm. Vì nếu muốn trở thành một tướng soái, chẳng những phải anh dũng, mà càng phải hiểu biết đạo trị quân."

"Tốt!" Đào Sách cười nói, đi tới bên giường, sảng khoái tiếp nhận binh thư từ tay Cố Vân Cảnh. Bình thường thì hắn khá coi thường tứ thư ngũ kinh đạo Khổng, nhưng binh thư thì có chú ý.

Cố Vân Cảnh hỏi: "Lương thảo gom góp xong rồi?"

Đào Sách nhét binh thư vào ngực, kéo ghế ngồi xuống, rót trà, uống vài hớp xong nói:

"Góp thì xong rồi, nhưng áp đi tiền tuyến cần rất nhiều thời gian. Binh mã vị động, lương thảo tiên hành, áp giải năm mươi vạn thạch lương thảo sẽ hao phí không ít nhân lực." Hắn hơi giận dữ nói: "Trước mắt mộ binh còn chưa đủ để áp lương. Trì hoãn tới trì hoãn lui, chỉ sợ vận đến tiền tuyến rồi đã muộn."

Cố Vân Cảnh ngưng mắt: "Đây quả thật cũng là vấn đề. Áp giải ngay năm mươi vạn thạch trọng trách không nhỏ, vậy chia ra từng nhóm đi. Ban đầu cha ta chỉ xin hai mươi vạn thạch, thuyết minh phi thường cấp bách, ba mươi vạn thạch thêm sau có thể áp giải sau."

Nhãn tình Đào Sách sáng lên, vỗ tay tay bốp bốp, "Thông minh thông minh, như vậy cho bớt việc. Chuyện không nên chậm trễ, ta đây đi nói với Hàn Tuấn."

"Khoan." Cố Vân Cảnh vội gọi lại, "Ta có viết phong thư, vốn cho người mang đưa đi biên cảnh, nhưng mà ngươi sẽ đi Thạch Môn Quan vậy thuận đường giúp ta đưa cho cha ta."

"Tuân mệnh, Phò mã." Sau đó, Đào Sách chạy đi khỏi cửa.

Đào Sách đi rồi, Cố Vân Cảnh lại đau đầu và nàng kịch liệt ho khan. Tiêu Mộ Tuyết đúng lúc bưng thuốc đến, nghe được, vội buông thuốc, khẽ vỗ lưng nàng, lo lắng nói:

"Ngươi như vậy, ta rất lo lắng."

Cố Vân Cảnh dời khăn che miệng và mỉm cười. Bởi vì sắc mặt tái nhợt mà nụ cười có vẻ ảm đạm.

"Không sao. Chỉ là trước đó không nghỉ ngơi điều dưỡng tốt mới phát bệnh. Ta chỉ cần tu dưỡng lại một thời gian sẽ không sao nữa." Cố Vân Cảnh nói, "Mà, trong khoảng thời gian này, ta không thể đi Hộ Bộ. Nàng để Cố Trung truyền lời cho Đặng Khoan, án có gì tiến triển thì tùy thời đến Hầu Phủ nói cho ta biết."

Sau khi nói xong lại là một trận ho.

"Đừng quản vụ án, được chứ?" Tiêu Mộ Tuyết ảm đạm, nhìn đến Cố Vân Cảnh tiều tụy, nàng rất đau lòng, "Đợi ngươi khỏe hơn, theo sư phụ đi Vong Ưu Cốc đi. Cái gì án, cái gì xã tắc hưng suy toàn bộ không trọng yếu- ta chỉ muốn ngươi khỏe mạnh..."

Cố Vân Cảnh nắm chặt tay Công chúa, ôn nhu nói:

"An Vương tạm thời chấp chưởng triều chính, Chiêu Vương tất gây chuyện.

Lúc An Vương nhàn rỗi, phe đảng Chiêu Vương hành động không ít, làm rất nhiều đại thần hiện đang ở dưới trướng bọn họ. Lần này bởi vì An Vương là con trưởng chiếm tiên cơ, mới không để Chiêu Vương giám quốc."

Cố Vân Cảnh dừng lại, đoạn nói tiếp:

"Ngày đó An Vương bị biếm, phụ hoàng đã sửa trị một số đại thần có qua lại với hắn. Nên giáng chức đã giáng chức; nên lưu đày đã lưu đày. Cho nên, hiện tại An Vương tuy rằng giám quốc nhưng căn cơ không vững chắc. Không đủ để chống lại Chiêu Vương. Nếu ta đi, không quá mấy tháng, đô thành tất đại loạn. Nội loạn không ngừng; hoạ ngoại xâm vẫn dồn dập, quốc gia thật sự xong rồi."

"Nhưng... Cơ thể ngươi...?"

"Đừng lo. Ta như thế nào, ta biết. Sẽ không suy sụp ngay được. Lại còn có sư phụ, sẽ không chuyển biến xấu đâu."

Hốc mắt Tiêu Mộ Tuyết đã ươn ướt bởi vì cảm động, bởi vì thương tiếc, bởi vì tình cảm không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ. Tại niên đại dễ xung đột gây ra chiến tranh liên miên, bao nhiêu con cháu hào tước trốn tránh nhập ngũ, hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí, mà Cố Vân Cảnh, một người con gái, lại phải gánh vác trách nhiệm, bất kể cơ thể ốm yếu thế nào cũng chưa từng lùi bước, chưa từng quên tổ quốc. Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy mình thật sự may mắn vì có thể gặp được Cố Vân Cảnh. Nàng vỗ về hai má Cố Vân Cảnh:

"Có thể bầu bạn với ngươi, là may mắn lớn nhất của đời ta."

"Ta cũng như thế." Cố Vân Cảnh hiểu ý cười.

...

Chiêu Vương Phủ.

"Tiêu Trạm chết tiệt! Bổn vương không đội trời chung với ngươi!"

Tiêu Tông nắm chặt nắm tay, mặt nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi đến mặt vặn vẹo, làm khuôn mặt vốn nham hiểm càng thêm hung ác khủng bố.

Người trung niên ngồi bên cạnh Tiêu Tông là Tần Nhiếp. Bình tĩnh và chậm rãi uống trà, không giống Tiêu Tông thô bạo.

"Cậu đừng uống nữa, nói gì đi a." Tiêu Tông giẫm chân, "Tiêu Trạm đã khi đến trên đầu chúng ta rồi! Hôm nay là bãi nhiệm quân vụ gom góp lương thảo của cậu, ngày mai là huỷ đi tước vị thân vương của con!"

Tiêu Tông vốn đã thập phần bất mãn An vương - Tiêu Trạm, mà nay hắn còn triệt hạ quân vụ của Tần Nhiếp, càng khiến Tiêu Tông càng thêm muốn hận không thể kéo Tiêu Trạm xuống ngựa ngay lập tức, làm cho hắn vĩnh viễn không có ngày xoay người.

"Hiện tại được làm giám quốc không phải rất có năng lực sao? Con phái tử sĩ ám sát hắn!"

Tần Nhiếp đặt chén trà xuống, mạnh mẽ đè khuỷu tay Tiêu Tông, cau mày nói:

"Nhỏ không nhẫn, đại mưu sẽ loạn, cậu đều có tính toán."

Nghe vậy, Tiêu Tông bớt tức giận, vội hỏi:

"Cậu có tính toán gì?"

Tần Nhiếp cau mày, "Tiêu Trạm hiện tại căn cơ không xong; sở dĩ hắn ngang ngược như vậy đơn giản là vì có hai chỗ dựa. Một là Hoàng hậu. Hai là Phò mã miệng lưỡi lợi hại. Chúng ta chỉ cần diệt đi chỗ dựa đó, hắn chẳng phải tứ cố vô thân?"

"Ý cậu là giết Hoàng hậu và Cố Vân Cảnh?"

"Không sai."

Tiêu Tông còn đang muốn hỏi chi tiết, Vũ Văn Ngạn bỗng đến thăm.

"Hắn tới làm gì?" Tiêu Tông mặt ghét bỏ nói. Hai bên hiềm khích đã lâu.

Tần Nhiếp chậm rãi nói:

"Hắn ở Tiêu Quốc lâu như vậy chắc chắn có ý đồ. Trước hết con lắng nghe hắn nói như thế nào và thăm dò ý đồ của hắn. Cậu sẽ lánh mặt."

Rồi Tần Nhiếp nấp vào bình phong.

Tiêu Tông cho thuộc hạ tiếp đón Vũ Văn Ngạn. Chốc lát sau, quốc quân Nam Sở khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mặt Chiêu Vương.

"Quốc quân tới đây là có gì phải làm sao?" Tiêu Tông ngữ khí không tốt nói.

Vũ Văn Ngạn vẫn cười, "Dường như Chiêu Vương điện hạ không chào đón ta."

"Coi như ngươi cũng có chút tự hiểu. Ta quả thật không chào đón ngươi."

"Chiêu Vương chớ vội đuổi ta, mà hãy chờ nghe xong lời của ra, đuổi cũng không muộn."

"Có gì mau nói; chớ làm mất thời gian của bổn vương."

"Chiêu Vương, ta thấy ngươi hiện tại ngày càng không dễ chịu nhỉ."

"Đcm, bổn vương rất tiêu sái."

Vũ Văn Ngạn cười ha hả, lắc đầu: "An Vương hiện rất phát triển, nơi chốn áp chế thế lực của ngươi, thử hỏi như thế làm sao tiêu sái? Ở trên đường ta còn nghe nói, An Vương triệt quân vụ trù bị lương thảo của Tần đại tướng quân nữa là."

Ánh mắt Tiêu Tông đượm buồn, trên mặt kiêu ngạo ngông cuồng hiện vẻ cô đơn sâu sắc.

"Chiêu Vương chớ nản lòng, Tiêu Trạm nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu." Vũ Văn Ngạn cau mày nói, "Thật ra, ta cũng ghét Tiêu Trạm. Rõ ràng ngươi là con cả, hành vi của hắn thật sự không để hoàng huynh ngươi vào mắt mà..."

"Từ từ..." Tiêu Tông ngắt lời, "Ngươi mới vừa nói, Tiêu Trạm không nhảy nhót được bao lâu là có ý gì?"

"Nếu An Vương muốn nghe, ta đây liền nói."

"Rất đơn giản, chỉ cần An Vương nguyện ý hợp tác với ta, ta có thể phù trợ ngươi lên ngôi vị. Đến lúc đó, đừng nói một Tiêu Trạm, mười cái Tiêu Trạm cũng không phải đối thủ của ngươi nữa."

Tiêu Tông còn đang mơ ước Vũ Văn Ngạn thẳng thắn, hỏi:

"Quốc quân muốn hợp tác thế nào?"

Tiêu Tông biết Vũ Văn Ngạn là người hai mặt, khẩu Phật tâm xà thế nào, hắn cũng sợ bị lợi dụng mà không biết cho nên khẩn trương hỏi.

Vũ Văn Ngạn cười cười: "Chiêu Vương không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng đi. Ta không phải hổ, không ăn thịt ngươi đâu. Và điều kiện của ta là, lộ tuyến vận lương của Tiêu Quốc ngươi."

Vũ Văn Ngạn vốn tính phái binh tương trợ Tiêu Quốc, sau đó mới giữa đường cướp lương thảo. Nhưng khi Tiêu Quan bất ngờ hôn mê làm hắn thay đổi chủ ý.

"Cậu ta đã không là Binh Mã Đại Nguyên Soái, lại không quản lương thảo, làm sao có lộ tuyến?" Tiêu Tông nói.

"Chiêu Vương thật đúng là đánh giá thấp Tần đại tướng quân. Đại tướng quân hiện tại mặc dù rời quân, nhưng ta và ngươi đều rõ, trước khi Cố Uy tiếp nhận chức vụ Binh Mã Đại Nguyên Soái, hắn là Nguyên Soái hơn mười năm a. Luận nội tình, luận tư lịch, Cố Uy so được với Tần đại tướng quân sao? Tướng lãnh dưới tay Đại tướng quân phần đông, chỉ cần hắn có tâm ra lệnh, đám tướng lãnh đó sao lại không nghe lời?"

Tiêu Tông căng thẳng:

"Ngươi muốn thông qua bộ hạ cũ đó lấy lộ tuyến?"

"Đúng vậy. Lần này phụ trách lương thảo ngoại trừ Đào Sách và Hàn Tuấn, còn có cái người kêu La Động gì đó. La Động ngày trước chịu ân huệ từ Tần Tướng quân, hắn không giúp sao?" Vũ Văn Ngạn cười lạnh: "Kỳ thật cũng là nhất cử lưỡng tiện. Không có lương thảo, Cố Uy không đánh được, cũng không làm nên chuyện gì. Người thì phải ăn cơm, một khi cạn lương, dù là tường đồng vách sắt cũng chịu không nổi. Đến lúc đó, Tiêu Quốc quân đại bại, Chiêu Vương liền có thể mượn cớ này khiến Cố Uy mất chức. Từ ngày Cố Uy đảm nhiệm Binh Mã Đại Nguyên Soái, đã đoạt hết nổi bật của Tần Tướng quân. Chiêu Vương không muốn giành lại Nguyên Soái vị cho Tần Tướng quân à?

Muốn! Tiêu Tông đương nhiên muốn! Đến nằm mơ cũng muốn. Nếu Tần Nhiếp là Binh Mã Nguyên Soái, hậu thuẫn của hắn càng thêm vững chắc, không còn phải kiêng kị Cố Uy. Đồng thời Tiêu Trạm cũng mất đi một cánh tay hữu lực. Đến lúc đó, hắn hoàn toàn có thể đè bẹp An Vương - Tiêu Trạm. Vì vậy, những gì Vũ Văn Ngạn đề xuất đối với Tiêu Tông cực kỳ hấp dẫn. Nhưng hắn sẽ không tin Vũ Văn Ngạn tốt lành. Đối phương khổ tâm mưu hoa như vậy khẳng định có âm mưu ghê gớm.

"Ngươi lấy lộ tuyến làm gì? Lợi ích gì cho Nam Sở? Ngươi đây là giúp Tây Lương sao?" Tiêu Tông hỏi.

Thực tế thế nào Vũ Văn Ngạn đương nhiên sẽ không tiết lộ, hắn cười nói:

"Chiêu Vương nói đúng rồi, bản quân đúng là giúp Tây Lương. Thực không dám đấu diếm, ta nợ Tây Lương Vương một nhân tình. Vì thế muốn dùng đại lễ này hồi báo."

Tin tức quá lớn, Tiêu Tông không thể nghe kịp, hắn điên cuồng nặn mi tâm, sau một phen tỉ mỉ tự hỏi mới giật mình kinh ngạc nói:

"Ngươi âm thầm cấu kết với Tây Lương?"

"Không phải." Vũ Văn Ngạn xua tay, "Ta vẫn luôn là thần tử trung tâm với Tiêu Quốc, nhưng đáng tiếc hoàng đế các ngươi không xem ta là người, càng không xem người Nam Sở là người."

Phi, trung tâm cái rắm! Tiêu Tông mắng thầm. Nam Sở ký kết điều ước phụ thuộc Tiêu Quốc, Tiêu Quốc xem chúng là heo chó cũng đương nhiên, thế nhưng Vũ Văn Ngạn không tận trung, còn âm thầm làm như thế này.

Tiêu Tông có một loại bệnh gọi là cuồng vọng và tự cho là đúng. Mặc dù oán thầm đối phương nhưng thực tế thật sự là hắn không bằng người. Nam Sở luôn bị Tiêu Quốc áp chế, thân là quốc quân, Vũ Văn Ngạn có dị tâm là rất bình thường. Còn hắn, thân làm thân vương, tước vị Chiêu Vương, thần tử Tiêu Quốc đích thực lại không đền đáp quốc gia, đầu óc toàn chỉ là làm sao để trở thành hoàng đế, làm sao đi mại quốc cầu vinh đạt được viện trợ. Đã vậy còn cảm thấy được biện pháp rất quang vinh, rất có tính mưu lược... Nếu Tiêu Quan biết đứa con mà hắn yêu tha thiết là mặt hàng như vậy, phỏng chừng sẽ hộc máu chết liền tại chỗ.

Gần đây được Tần Nhiếp ân cần dạy dỗ, Tiêu Tông đã tiến bộ hơn trước một chút, ít nhất cũng biết làm việc cẩn thận, thịt béo trước mắt, phải thử xem có độc không mới dám ăn.

"Về đề nghị của quốc quân ta sẽ suy nghĩ lại. Mấy ngày nữa sẽ trả lời ngươi." Tiêu Tông nói.

"Đương nhiên có thể. Nhưng mà Chiêu Vương cần phải nắm bắt thời gian. Vì lương thảo sắp phải vận đi rồi. Thế, Chiêu Vương cân nhắc lại nhé, bản quân không quấy rầy nữa." Vũ Văn Ngạn chắp tay, nhẹ nhàng nện bước, rất nhanh đã rời khỏi Chiêu Vương Phủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio