Hoàng hậu nhớ ban đầu là Cố Vân Cảnh cự tuyệt mối hôn nhân này, bởi vậy bà nghĩ công chúa còn nguyên vẹn là vì phò mã hờ hững – mà ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe, bà lắc đầu, rất nhanh phủ định. Bà không biết hai đứa bình thường chung đụng thế nào nhưng nhìn thấy phò mã, bà chắc chắn thằng bé thích công chúa – tình cảm của thằng bé dành cho công chúa vô luận như thế nào cũng không che giấu được - đã như vậy, việc hai vợ chồng còn chưa hoàn lễ chu công chỉ có một lời giải thích: Phò mã không được. Cố Vân Cảnh thể yếu mà, hoàng hậu càng nghĩ càng thấy lý do này hợp lý nhất. Thân là vợ mới cưới, không hưởng thụ được chồng chăm sóc yêu thương là chuyện đáng buồn. Hoàng hậu đau lòng con gái cưng. Sớm biết như thế, bà đã chọn vương tôn công tử khác cường tráng hơn làm phò mã rồi. Chỉ tiếc chuyện đã xảy ra, thương cảm thế nào cũng vô dụng. Sau này chỉ đành sai thái y trị bệnh cho phò mã thôi. Hoàng hậu nghĩ dầu sao Cố Vân Cảnh cũng là đàn ông, hỏi thẳng chuyện này có lẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm của phò mã, bà lựa chọn không đề cập. Hiện tại tốt nhất là chờ công chúa khỏi rồi hai mẹ con lại thảo luận nên trị liệu phò mã như thế nào. Hoàng hậu mang phật châu vào tay công chúa, than thở mấy tiếng, mới buồn sầu rời đi. Cố Vân Cảnh thì không biết gì, nàng còn tưởng hoàng hậu cảm thán vì công chúa. Chỉ có Thải Nguyệt là hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Thế tử, hoàng hậu nương nương có lẽ nhìn ra manh mối rồi." Thải Nguyệt đóng cửa rồi, nhỏ giọng nói.
"Manh mối?" Cố Vân Cảnh hỏi, "Đó là gì?"
"Thế tử chưa xem cổ tay điện hạ nên không biết." Thải Nguyệt đi đến giường, xốc tay áo Tiêu Mộ Tuyết và chỉ vào điểm đỏ, nói, "Đây là thủ cung sa."
"Thủ cung sa, chứng minh thân nữ hoàn bích thủ cung sa." Cố Vân Cảnh nhìn vào nó chằm chằm, lẩm bẩm nói.
"Hoàng hậu có lẽ đã hoài nghi, ta lo lắng thế tử về sau sẽ gặp nhiều vấn đề hung hiểm hơn." Thải Nguyệt lo lắng nói.
Cố Vân Cảnh biết Thải Nguyệt có lý. Từ ngày cưới Tiêu Mộ Tuyết, nàng đã biết mình bắt đầu đi trên băng mỏng. Mặc dù có khế ước, nhưng thành hôn không phải chuyện hai người mà là chuyện hai gia tộc. Nàng giấu được Tiêu Mộ Tuyết, chưa chắc giấu được hoàng hậu hỏa nhãn kim tinh. Vốn theo kế hoạch, Cố Vân Cảnh không quá lo lắng vì điều này vì nàng đã có lí do thoái thác, nhưng khiến nàng bất ngờ là hoàng hậu tại thời điểm mấu chốt đây lại thấy được thủ cung sa công chúa. Trước chứng cứ rõ ràng thế này, những lí do kia thật bất lực. Cố Vân Cảnh mưu lược vô song, xưa nay không phải bị thế cục nắm, dù chuyện đã đến đây nàng cũng sẽ nghĩ được mưu kế khác đến ứng đối. Thiếu niên rũ mắt, hai tay đan chặt, suy nghĩ một hồi lông mày giãn ra:
"Chuyện không đến mức như vậy. Hoàng hậu nếu nghi vấn, ta sẽ bảo thân thể suy yếu, không tiện làm lễ." Nàng nói.
"Đó cũng là một cách." Thải Nguyệt nói.
"Đều là những vấn đề sau này, trước mắt phải chăm sóc cho công chúa tốt lên đã. Thải Nguyệt ngươi rửa vết thương cho nàng đi." Cố Vân Cảnh nói.
Phò mã mở cửa phòng, chậm rãi đi ra ngoài - bóng dáng cô độc ấy chiếm trọn tầm mắt Thải Nguyệt.
......
Mười ngày sau, trời tờ mờ sáng, tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh của Hầu phủ.
"Mở cửa, mở cửa!" Vũ Văn Ngạn đập cửa rầm rầm.
"Ngươi là người phương nào? Dám xông vào Hầu phủ?" Cố Trung vừa ngáp, vừa hỏi.
Vũ Văn Ngạn cả giận, "Cút đi! Chớ chậm trễ thời gian của bổn quân! Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem, ta là quốc quân Nam Sở Vũ Văn Ngạn đây!"
Cố Trung có nghe thế tử nói Vũ Văn Ngạn đi Tây Lương là vì hái tuyết linh thảo cứu công chúa; thế tử cũng tâm tâm niệm niệm ngóng nhìn Vũ Văn Ngạn về cho nên khi nghe đến chữ Vũ Văn Ngạn hắn tỉnh táo trở lại mà xoa hai mắt buồn ngủ.
"Là quốc quân ư, mau mời vào trong, tôi đi thông báo thế tử ngay." Cố Trung nhiệt tình nói.
"Còn lãng phí thời gian? Trực tiếp dẫn ta vào gặp phò mã a."
"..."
"Thế tử, thế tử, quốc quân về rồi!!!" Cố Trung đứng tại cửa phòng Cố Vân Cảnh la lớn.
Những ngày này Cố Vân Cảnh ngủ rất trễ vì tâm sự nặng nề, canh ba mới ngủ được nên giờ phò mã đang ngủ say, tuy nhiên khi nghe được tên Vũ Văn Ngạn nàng phắt dậy mặc áo, nháy mắt đã xuất hiện ở cửa phòng.
Trước mắt nàng không chỉ có Cố Trung mà còn có Vũ Văn Ngạn.
"Cuối cùng quốc quân đã trở về." Cố Vân Cảnh mừng rỡ đến run giọng, "Công chúa thật được cứu rồi. Quốc quân chờ một lát, ta đi gọi sư phụ."
Cố Vân Cảnh xưa nay chú trọng lễ nghi, lưu ý đến từng cử chỉ vậy mà lúc nàng mừng như điên chạy một mạch đến phòng Thượng Quan Lan.
"Sư phụ sư phụ, Vũ Văn Ngạn mang tuyết linh thảo về rồi, ngài mau thức dậy đi cứu công chúa a. Sư phụ sư phụ, đừng tham ngủ nữa, sư phụ..."
Thượng Quan Lan có thói quen ngủ nướng, bị đánh thức nên thần sắc không vui, ông nhăn mày hỏi đồ đệ:
"Mới sáng sớm ngươi quấy rầy sư phụ mộng đẹp làm cái gì hả? Có biết vi sư vừa mới mơ tới cùng sư nương ngươi chàng chàng thiếp thiếp không!"
"Trời ơi! Sư phụ ngài đừng có không đứng đắn, chờ về Vong Ưu Cốc ngài có cả đống thời gian với sư nương, hiện tại nhanh đi cứu công chúa cho con đi. Vũ Văn Ngạn mang về tuyết linh thảo rồi. Vạn sự đã sẵn sàng chỉ thiếu trân quý đông phong của ngài thôi."
Nghe được tuyết linh thảo, Thượng Quan Lan tiêu tán không ít lửa giận, nói:
"Không ngờ tiểu tử Vũ Văn Ngạn này rất có bản lĩnh, quả thật thuận lợi lấy được tuyết linh thảo."
Không đợi Thượng Quan Lan nói xong, Cố Vân Cảnh đã lôi kéo tay ông quay phắt người hướng về phòng Tiêu Mộ Tuyết mà chạy.
"Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Sư phụ ngươi vừa thức dậy, còn chưa tỉnh táo!" Thượng Quan Lan buồn bực nói, "Ta thật hiếu kỳ tiểu tử ngươi bình thường gầy yếu đi nhiều mấy bước đã thở hụt hơi, cớ sao bây giờ chạy như bay vậy?"
"Trước khác nay khác. Công chúa điện hạ còn đang chờ ngài đi cứu kìa. Sớm một phút cứu nàng, nàng ít chịu đau khổ hơn một chút."
"Khiến ngươi thất thố cũng chỉ có công chúa. Còn chưa từng thấy người khẩn trương vì ta."
"Sư phụ ngài chớ nói lung tung." Cố Vân Cảnh lau trán, trêu chọc nói, "Hồi ngài bị sư nương phạt quỳ ván giặt đồ, con ở ngoài cửa sổ nhìn lén khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi tay a."
"Ngươi nói bậy, xưa nay đều là ta sửa trị sư nương ngươi ngoan ngoãn."
Sư đồ hai người một đường chế giễu nhau đến phòng Tiêu Mộ Tuyết.
Vũ Văn Ngạn chờ đã lâu, nhìn thấy hai người tới, sốt ruột nói: "Các ngươi rốt cục mới đến, bổn quân nôn nóng muốn chết!"
"Tuyết linh thảo đâu?" Thượng Quan Lan hỏi.
"Đây." Vũ Văn Ngạn cẩn thận từ trong ngực móc ra một cọng dược thảo trắng ngần, từ từ nâng niu đưa tới trước mặt Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan nhận lấy, ngửi một hồi cười nói: "Không sai, đúng là tuyết linh thảo."
"Sư phụ, màu đung cứu công chúa đi a." Cố Vân Cảnh thúc giục.
"Biết rồi biết rồi, cái gì cũng không sánh nổi công chúa bảo bối của ngươi."
Thượng Quan Lan cấp tốc phân phó hạ nhân chuẩn bị dược liệu. Hết thảy an bài tốt, ông bắt đầu cứu người.
"Các ngươi đi ra ngoài chờ, đứng đây chỉ quấy nhiễu ta."
"Dạ dạ." Cố Vân Cảnh vui vẻ đáp lời.
Thượng Quan Lan nghiền tuyết linh thảo thành bột, đổ vào nước nóng cùng với dược liệu đã chuẩn bị, khuấy đều, giải dược hình thành. Xong xuôi, Thượng Quan Lan như thả được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm và vui mừng cười. Ông từ từ mở cửa, nói:
"Giải dược phối chế xong, ngay tại trên bàn, các ngươi bưng đi đút cho công chúa. Nửa canh giờ sau nàng có thể tỉnh."
"Ôi, mệt chết lão phu." Ông vắt mồ hôi trên áo, "Bao nhiêu công sức lão phu bỏ ra, hiện tại phải chạy về tắm rửa ngủ bù đây. Việc còn lại ta giao cho các ngươi đấy."
Cố Vân Cảnh, Vũ Văn Ngạn lười nhác nghe ông lải nhải, hai người cấp tốc vọt vào phòng. Vũ Văn Ngạn chạy nhanh hơn Cố Vân Cảnh, cầm được giải dược trước, vốn định bưng tới đút cho Tiêu Mộ Tuyết mà suy nghĩ một hồi thấy thôi, dù sao Cố Vân Cảnh mới là phò mã, là chồng danh chính ngôn thuận của công chúa - hắn mà tranh với phò mã về chuyện này e là vô cớ xuất binh. Vả lại công chúa cũng không chào đón hắn, nàng khi tỉnh lại đầu tiên sẽ muốn gặp phò mã. Nghĩ tới đây, Vũ Văn Ngạn thức thời thối lui ra ngoài cửa.
Cố Vân Cảnh một lòng chỉ có Tiêu Mộ Tuyết, không rảnh bận tâm Vũ Văn Ngạn vẻ mặt hay cảm thụ, nàng cẩn thận bưng thuốc săn sóc đút cho công chúa.
Giải dược quả nhiên hiệu quả, mặc dù không có đạt tới trình độ Tiêu Mộ Tuyết tỉnh lại ngay nhưng độc tố màu đen và vết sưng nhanh chóng biến mất với tốc độ cực kỳ khả quan.
Nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết dần dần khôi phục, Cố Vân Cảnh khóc. Lần này không phải bi thương mà là mừng đến phát khóc. Mười tám năm qua nàng chưa từng có vui vẻ như lần này.
Thuốc hết, nàng chống cằm, mắt long lanh chăm chú nhìn công chúa, vẻ mà sốt ruột chờ đợi giai nhân tỉnh lại.