Đã đến giờ ăn trưa, Bộ trưởng Bộ ngoại giao Thẩm Gấm Xương còn cùng con gái yêu Thẩm Doanh Doanh “cố ý” tới chơi. Việc nhân đức không nhường ai, vợ chồng Lương Trọng Toàn khách khí giữ bọn họ lại mời dùng cơm.
Lưu Mỹ Quân rất thích Thẩm Doanh Doanh, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa lòng, bà liền thân thiết kéo tay cô hỏi han: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi, cầm tinh con gì?”
Thẩm Doanh Doanh nhu thuận như con chim nhỏ, cười đáp: “Bác gái, cháu cầm tinh con ngựa, năm nay tuổi rồi.”
“Con ngựa sao? Kìa, vừa lúc xứng đôi cùng lão Nhị.” Lưu Mĩ Quân càng vừa lòng hơn, xúc động nhận con dâu ngay tại chỗ.
Lương Trọng Toàn khụ một tiếng nhắc nhở : “Hai đứa chúng nó tới rồi.”
Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào vai sánh vai đi xuống, thật sự là một cặp bích nhân chói mắt.
Thẩm Gấm Xương có chút ngoài ý muốn, ông ta không ngờ lần đầu mình đưa con gái tới Lương gia, Lương lão nhị lại cùng xuất hiện với cô gái khác, chuyện này không cần nói cũng biết ---- Lương Tuấn Đào không có hứng thú với con gái ông.
Thấy Thẩm Bộ trưởng xụ mặt xuống, Lưu Mĩ Quân vội đứng dậy điều đình, bà còn cố ý hỏi Lương Tuấn Đào: “Sao con lại tùy tiện đưa bạn bè về nhà? Có biết nhà chúng ta không cho phép người không rõ lai lịch vào nhà hay không?”
Lời này thể hiện rõ lập trường của bà: không thừa nhận cô gái mà con trai đưa về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp của Thẩm Doanh Doanh lần nữa tỏa sáng chói lòa, ưỡn cao bộ ngực “có liệu”, đầu tiên cô ta liếc mắt khiêu khích Lâm Tuyết một cái, lại si mê nhìn ngắm Lương Tuấn Đào.
Lương Tuấn Đào nhếch môi cười, người kia lập tức như đóa hướng dương sán lạn, kích động đến mức gần như muốn ngất xỉu.
“Tôi sợ nhất loại con gái háo sắc này.” Lương Tuấn Đào xoay người, làm mặt quỷ với Lâm Tuyết, hắn nhỏ giọng dặn dò cô: “Giúp một tay, lão gia ta sẽ có phần thưởng.”
Lương Trọng Toàn giống như không nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt vẫn như cũ bình ổn nói: “Lão nhị, mau giới thiệu bạn mới của con đi.”
Cánh tay Lương Tuấn Đào giơ ra đặt trên vai Lâm Tuyết, hắn cười hì hì nói: “Đây là Lâm Tuyết, văn thư kiêm bạn gái kiêm vị hôn thê của con.”
“…” Lâm Tuyết bị hắn trọc giận tới mức không đỡ được , nhất thời không biết nói gì, hóa ra hắn biến mình từ khách đến chơi thành diễn viên quần chúng tạm thời.
“A!” Trầm Doanh Doanh như bị đả kích nghiêm trọng, hoa dung thất sắc, cô ta hỏi Lưu Mĩ Quân: “Bác gái … chuyện này là thật sao?”
Lưu Mĩ Quân vội vàng phủ nhận: “Tuấn Đào, cái thằng nhỏ này thích ồn ào, nó quen bạn gái tìm vị hôn thê bác là mẹ sao lại không biết chứ?”
“Ha ha.” Thẩm Gấm Xương không hổ danh là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, phản ứng lưu loát, vội vàng ba phải: “Lệnh lang trí dũng song toàn, tài mạo đủ cả, hấp dẫn nhiều đồng chí nữ binh, có đuổi cũng không hết. Nhưng rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, chuyện chung thân đại sự không thể quá mức qua loa, cần phải bàn bạc kĩ lưỡng cho thỏa đáng.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lưu Mĩ Quân vội phụ họa, đồng thời bà bất mãn trừng Lâm Tuyết một cái, lời nói mang ý khinh thường, “Con gái bây giờ thật không biết ngượng, ỷ vào tuổi trẻ có vài phần tư sắc đã mơ mộng hão huyền. Gần quan được hưởng lộc cũng không nên như vậy, để cô ấy vào bộ đội làm văn thư cho lão nhị ai ngờ cô ta lại gây ra chuyện này!”
Lâm Tuyết lạnh nhạt nhìn Lưu Mĩ Quân, không mềm không cứng phản bác: “Là con trai bác theo đuổi cháu trước, còn nói nếu cháu không đồng ý làm bạn gái, anh ấy sẽ nhảy sông bảo vệ thành, không tin bác hỏi anh ấy xem.”
Nếu Lương côn đồ muốn cô cùng bắt tay diễn kịch đuổi nữ nhân hắn không thích đi, Lâm Tuyết có thể lợi dụng cơ hội này công kích khiến Lưu Mĩ Quân thấy cô không vừa mắt.
“Cái gì, Lương ca ca sao có thể nói mấy lời này, cô gạt người!” Không đợi Lưu Mĩ Quân lên tiếng, Thẩm Doanh Doanh đã nóng nảy trước. “Anh ấy muốn hạng con gái nào lại không có chứ? Cô có âm mưu gì?”
Lâm Tuyết nhìn người này cả vú lấp miệng em, càng có cảm giác cô tiểu thư này thập phần tự cho là mình hơn hẳn người khác, cô mím môi cười lạnh: “ Không tính đến anh ấy có thích tôi hay không nhưng tính tình cô và những cô gái khác khiến anh ấy chướng mắt.”
Thẩm Doanh Doanh bị nói vậy, nghẹn họng không thốt được lời nào, cô ta chu cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nói với Thẩm Gấm Xương: “Ba, ba xem cô ấy …”
“Đủ rồi! Lâm Tuyết, cô nên hiểu quy củ một chút.” Lưu Mĩ Quân khiển trách Lâm Tuyết một tiếng, phụ tử Lương gia đều hướng về cô nên bà không thể đuổi Lâm Tuyết đi , đành bất đắc dĩ giáo huấn: “Người đến là khách, Thẩm Bộ trưởng và Thẩm tiểu thư là khách quý nhà chúng tôi, cô từ đâu tới chứ? Lại dám nói nói chuyện không biết nặng nhẹ như vậy.”
Lâm Tuyết nhanh cắn môi, muốn nói gì nhưng lại nhẫn nhịn.
“Khụ.” Thẩm Bộ trưởng cũng không tham dự vào chuyện của nữ nhân, ông ta nói với Lương Trọng Toàn: “Doanh Doanh mới tốt nghiệp trường quân đội, ra trường đã mang quân hàm Thượng úy. Ha ha, tôi muốn sắp xếp đưa cháu đến quân khu nào thật tốt, nghĩ tới nghĩ lui thấy Phi Ưng đoàn rất thích hợp, không biết ý anh Lương thế nào?”
Lương Trọng Toàn cười ha hả nói: “Chuyện này anh sắp xếp là chính chứ tôi bây giờ không trông nom mấy chuyện này.”
Trong nhà ăn, người giúp việc đã bày biện một bàn thức ăn phong phú, mọi người khách khí nhún nhường ngồi vào chỗ, chỉ không thấy Lương Thiên Dật đâu.
Người giúp việc nói: “Đại thiếu gia khẩu vị không tốt, hiện tại không muốn dùng bữa.”
Lương Thiên Dật bởi hai chân tàn tật nên không thích gặp người ngoài, vợ chồng Lương gia cũng không nghĩ đến phương diện khác nên phân phó người hầu giữ ấm một phần thức ăn trong bếp, chờ khi nào anh muốn ăn thì đưa lên lầu.
Lâm Tuyết có chút đăm chiêu, cô mờ hồ cảm giác được Lương Thiên Dật không chịu xuống lầu ăn cơm vì ở trước mặt anh cô đã nhắc đến Vân Đóa. Cô vĩnh viễn không giải thích được, tại sao ngày xưa yêu đương triền miên, sau khi chia tay lại giống kẻ địch, khó có thể ở chung.
Hai năm trước Vân Đóa mới tuổi, có lẽ cô gái nhỏ ấy sau khi biết Lương Thiên Dật tàn phế đã không chấp nhận được cú đả kích trầm trọng này nên mới ra nước ngoài, chẳng lẽ vì vậy mà Lương Thiên Dật hận cô ấy sao?
“Nghĩ gì thế? Cứ luôn không tập trung thế.” Dưới gầm bàn, Lương Tuấn Đào đá chân Lâm Tuyết
Lâm Tuyết ngẩng đầu, bất mãn liếc hắn một cái, hừ nói: “Đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn cho anh, anh thật đúng là cầm tinh con rùa, cái cổ dài rụt lại làm như chuyện không liên quan đến mình.”
“Có sao?” Lương Tuấn Đào nhướng nhướng mi, nhỏ giọng cười: “Tôi chỉ huấn luyện khả năng ứng biến của cô thôi, muốn ở lại Lương gia nếu không có chút tài ứng biến với mẹ tôi thì không được.”
“Ai muốn ở lại nhà anh giả mạo?” Lâm Tuyết khinh thường quay đi, không thèm để ý đến hắn.
Lương Tuấn Đào lấy lòng gắp vài con tôm biển bỏ vào đĩa cô, thấp giọng nói: “Giúp tôi diễn vở kịch khẩu vị kém đi, sau đó tôi sẽ trọng thưởng, được không?”
Có qua có lại, trên bàn ăn Lâm Tuyết cũng chọn một cây ớt hồng gắp vào đĩa hắn, sau đó nói với hắn: “Chị đây không thèm!”
Ai thèm hắn trọng thưởng gì, giúp hắn diễn trò chẳng qua là hôm nay hắn đã cứu cô một mạng, nếu không cô cũng lười can dự vào chuyện nhà hắn.