Lâm Á Linh nhất thời oa oa kêu gào: “Ba ba, xem kìa ba nuôi con gái thật tốt, ngay cả con cô ta cũng muốn đánh. Cho cô ta đánh, cô ta dám sao? Cô ta dám sao?” Miệng kêu la dữ dội nhưng Lâm Á Linh không dám tiến lên trước ngăn cản, cô ta sợ mình cùng chung số phận với Lâm Thông.
Lâm Văn Bác chống trượng, nặng nề bước từng bước nhỏ vụn, mỗi bước đi lại thở gấp nhiều lần, đến trước mặt Lâm Tuyết, ông ta đau khổ thở dài: “Tiểu Tuyết, chẳng lẽ ngay cả cha con cũng đánh sao?”
Lâm Tuyết lui sang bên cạnh, giọng cô không mang theo chút tình cảm nào: “Cám ơn Lâm đổng trước đây đã thưởng cho tôi miếng cơm ăn, nhưng ngày ngày tôi đều là người làm công miễn phí cho ông, tiền cơm đã sớm trả hết rồi. Đừng ngụy trang giả bộ thân thiết yêu cầu tôi làm cái này cái kia, tôi không nợ các người gì cả!”
“Ta biết con đối với cái nhà này hiểu lầm quá lớn, đều do cha không chăm sóc tốt cho con.” Lâm Văn Bác bóp bóp cổ tay thở dài giống như đang ra sức trách cứ bản thân, ông ta hướng về Lâm Thông và Lâm Á Linh ra lệnh: “Hai người các con mau lại đây nhận lỗi với Tiểu Tuyết đi!”
Hai anh em Lâm gia kiêu ngạo, đâu đồng ý xin lỗi Lâm Tuyết, Lâm Văn Bác rưng rưng nói với cô: “Tuyết nhi, cha không muốn nói tới cái gì mà tha thứ hay không tha thứ, chỉ xin con nhìn lại tình cha con chúng ta, giúp cha chuyện lúc này đi.”
Sau một hồi trầm mặc, Lâm Tuyết hỏi: “Rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?”
Vừa nghe thấy lời nói của cô có phần buông lỏng, Lâm Văn Bác vội vàng nhìn Hứa Tĩnh Dao đánh mắt một cái. Hứa Tĩnh Dao liền đẩy Lâm Á Linh lại đây, bà nhỏ giọng năn nỉ: “Đưa chị con về Lương gia, cứ nói là để con bé giúp đại thiếu gia giải buồn, chờ có bầu sẽ kết hôn.”
Lâm Tuyết trố mắt không nói gì.
Lâm Á Linh tự tin ưỡn cao bộ ngực sữa, kiêu căng nói: “Có phải cô sợ tôi cướp mất Lương nhị thiếu nên mới ra sức từ chối không? Yên tâm, mục tiêu của tôi là Lương đại thiếu gia!” Trong lòng Lâm Á Linh nghĩ, đợi vào được Lương gia, cô ta nhất định nắm chắc cơ hội tranh thủ cướp lấy sủng ái của Lương nhị thiếu, sau đó thay thế vị trí Lâm Tuyết. Lâm Á Linh không ham thích gì Lương Thiên Dật đang bị liệt ngồi trên xe lăn kia đâu, Lương Tuấn Đào nổi danh kinh thành vương tử trong lòng cô ta.
“Cha không ngờ, con vậy mà không chịu thua kém, vào Lương gia mới một thời gian ngắn đã được Lương nhị thiếu sủng ái, cho con danh phận để Lâm gia chúng ta có thể tuyệt địa trùng sinh, Đông Sơn tái khởi. Ha ha, cho nên ta muốn để Á Linh cũng đi thử xem. So với con, nó còn biết làm cho đàn ông vui vẻ, tin rằng Lương đại thiếu nhất định sẽ thích con bé.” Đối với con gái mình, Lâm Văn Bác càng thêm tin tưởng, ông ta cảm thấy tất cả mỹ mạo gợi cảm hòa hợp của giai nhân hoàn mỹ đều tập trung trên người Lâm Á Linh, như vậy cô ta càng dễ được nam nhân ưu ái!
Lâm Tuyết muốn nói: chẳng lẽ thiếu gia nhà họ Lương chưa thấy qua nữ nhân sao? Làm như là cứ tùy tiện đưa một cô gái vào nhà, cô ta sẽ trở thành bảo bối khiến người ta tranh đoạt vậy! Nhưng lời đến cửa miệng cô lại nuốt trở lại, Lâm Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu thế, để mẹ đưa Á Linh tới Lương gia là được, tôi có thể làm gì đây?”
“A!” Lâm Văn Bác gõ quải trượng một cái thật mạnh, ông ta nói: “Vấn đề ở chỗ này a. Mẹ con đã đưa đến mấy lần, Lương gia thật sự không cho vào cửa, còn nói rất nhiều lời khó nghe. Không còn cách nào khác mới phải gọi con về. Lần này bất luận thế nào con cũng phải đưa được Á Linh vào Lương gia, để nó tiếp cận đại thiếu gia, chuyện còn lại không cần con để ý.”
Dù sao Lâm Văn Bác cũng là trưởng bối, ông ta cứ dây dưa mơ hồ như vậy, Lâm Tuyết chỉ nhẫn nại nhíu đôi mi thanh tú, cô đang muốn tìm cớ thoát thân liền thấy Lưu Dương và Mã Đồng Đồng đến đây.
Hóa ra là Lương Tuấn Đào nghe nói Lâm Tuyết vội vã trở về Lâm gia, hắn có chút không yên lòng, nhất thời lại không thoát thân được nên gọi điện thoại cho em họ Lưu Dương, bảo anh ta mau đến xem.
Gần đây Mã Đồng Đồng vẫn luôn dính lấy Lưu Dương, nghe nói đến nhà họ Lâm, tất nhiên cô không từ chối, liền cùng Lưu Dương đến đây.
"Lâm Tuyết, cậu sao rồi? Hai anh em xấu đến chảy mủ kia có đánh cậu không?" Giọng Mã Đồng Đồng vẫn lớn như vậy, cô nói chuyện thẳng thắn khiến sắc mặt huynh muội Lâm gia nhất thời đen hơn cả đít nồi.
Lâm Tuyết mỉm cười , hé miệng nói: "Cậu đã đến đây, đương nhiên bọn họ không dám ức hiếp mình."
Được Lâm Tuyết tán tụng, Mã Đồng Đồng càng đắc ý, cô giơ nắm tay củ tỏi lên, quơ quơ trước mặt Lâm Thông, đe dọa hắn: "Còn dám đánh Lâm Tuyết, coi chừng chị đây sẽ đánh ngươi bẹp dí!”
Lâm Thông lấy kính mắt xuống, muốn chửi hai câu nhưng thoáng thấy Lưu Dương như cười như không , hắn đành phải nuốt lại.
Lâm Tuyết nói với Lưu Dương : "Dương Tử, giúp tôi chuyện này được không?"
Người đẹp thỉnh cầu, tất nhiên xin gì được nấy. Lưu Dương anh tuấn cười cười: "Nguyện vì mỹ nữ cống hiến sức lực!"
Mã Đồng Đồng tức giận véo vào thắt lưng anh ta, tiếc rằng phần eo nam tử chỉ có cơ bắp không có thịt thừa, véo đến lúc tay Mã Đồng Đồng đau nhức Lưu Dương cũng không cảm thấy gì.
"Anh nghĩ cách đưa cô ấy vào Lương gia đi, để cô ấy gặp Lương Thiên Dật, chuyện còn lại anh không cần quan tâm." Lâm Tuyết chỉ chỉ vào Lâm Á Linh nói.
Nhìn theo hướng Lâm Tuyết chỉ, Lưu Dương thoáng thấy một vưu vật gợi cảm nóng bỏng, đầu tiên anh ta ngẩn ra, lát sau nhếch miệng ái muội, cười rộ lên: "Ừ, tôi biết rồi."
Mã Đồng Đồng liếc mắt, trừng Lưu Dương một cái: "Anh biết cái gì?" Gã này là Hoa hoa công tử (play boy), luôn không sửa được tật xấu, thấy nữ nhân xinh đẹp liền thích đến gần bắt chuyện.
"Cô là nhị tiểu thư Lâm gia ?" Lưu Dương nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Á Linh nhếch môi.
Lâm Á Linh nhất thời choáng váng vô cùng, đây là Thiếu đông gia Xí nghiệp quốc tế Hạo Thiên, người đàn ông độc thân cấp kim cương của thành phố, chẳng những có được khuôn mặt tuấn mỹ khiến người và thần công phẫn còn có vóc người cường tráng làm người ta phụt máu mũi , lại thêm tài phú chen chúc, gia thế hiển hách. Hiện giờ, người đàn ông này là tình nhân trong mộng của nhiều cô gái ở kinh thành nhưng anh ta lại kín đáo mỉm cười với mình, Lâm Á Linh như mở cờ trong bụng, không ngừng đáp lại.
Trước là nở nụ phong tình vạn chủng - quyến rũ Lưu Dương, cô ta liều mạng mà mị hoặc anh, hoàn toàn không để ý bên cạnh hắn còn có một Mã Đồng Đồng, Lâm Á Linh dùng giọng nói quyến rũ trời sinh, mềm mại gần như có thể nổi trên mặt nước,: "Thật hiếm có, Lưu thiếu còn nhớ ra em, em cũng không biết trước kia chúng đã gặp nhau ở nơi đâu nữa."
Lưu Dương không khỏi nhẫn nại: “Tiếng tăm cô lớn như vậy, tôi đương nhiên nhớ rõ!"
Mỹ nam nở nụ cười khiến cả người Lâm Á Linh rã rời, cơ thể mềm mại không xương ngã về phía anh ta ."Lưu thiếu nói đùa rồi, người ta nào có tiếng tăm gì đâu."
Thấy thân thể mềm oặt tiến đến, Lưu Dương vội kéo Mã Đồng Đồng đứng bên cạnh lại che chắn trước người mình, sau đó anh thêm vào một câu thuyết minh: "Bạn gái hiện tại của tôi là Mã Đồng Đồng!"
Mã Đồng Đồng bộ dáng giống con mái đang bảo vệ con trống , cô hung hăng đẩy thân xà uốn khúc của Lâm Á Linh ra, hai tay chống nạnh mắng: "Rối dạng!"
Lưu Dương vỗ vỗ đầu Mã Đồng Đồng khen ngợi, nhỏ giọng tán thưởng: "Chửi hay lắm!"
Nếu là lúc bình thường, Lâm Á Linh đã sớm mở miệng mắng chửi thô tục , nhưng công tử danh môn đang ở đây, đương nhiên cô ta phải chú trọng đến hình tượng thục nữ , cũng chỉ làm như không nghe thấy Lưu Dương nói Mã Đồng Đồng là bạn gái của mình, còn giả bộ ngây ngô, dùng giọng điệu ỏn ẻn hỏi: "Lưu thiếu còn chưa nói vì sao nhận ra em đâu."
Lưu Dương nhìn Lâm Tuyết đứng bên cạnh thanh lãnh trầm tĩnh, không nhịn dược hé miệng mấp máy, lúc này anh ta mới trả lời Lâm Á Linh: "Nghe nói cô vài lần chủ động chạy đến Lương gia nhất định muốn làm ấm giường cho các thiếu gia, đến mấy lần đều bị đuổi ra ! Thím tôi tức giận không ngừng trách mắng , con gái Lâm gia thối đến mức toàn bộ kinh thành không ai muốn, cứ như tên vuốt nhọn đầu liều mạng chui vào nhà bà!!"