Khế Ước Tình Yêu

chương 28: an kỳ đau khổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhận ra tiếng hét phát ra từ hướng cầu thang, An Kỳ nghĩ:

" Là mẹ, đây là giọng của mẹ... "

Cô nhanh chóng với vẻ mặt lo lắng, cùng với một số y tá ở đó chạy đến cầu thang. Thấy mẹ nằm bất động bên dưới, An Kỳ hoảng hốt chạy đến bên cạnh, đỡ lấy người bà, vừa lay vừa gọi:

- Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ mà.

Bà Du nhanh chóng được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu. Ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, Du An Kỳ luôn thấp thỏm lo sợ. Cô sợ mẹ mình thật sự xảy ra chuyện, rồi lại tự trấn an mình. An Kỳ nghĩ rằng, nếu như mẹ thật sự xảy ra chuyện, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Lúc này, Hà Hoa Tử xuất hiện, thấy An Kỳ ngồi trước phòng cấp cứu, cô nhanh chóng chạy đến, hỏi:

- An Kỳ, sao em lại ngồi đây?

- Hà tỷ, mẹ em... bà ấy lúc nãy bị ngã cầu thang, bác sĩ lúc nãy đã đưa bà ấy vào trong phòng cấp cứu...

Hà Hoa Tử nghe vậy, đến cô cũng cảm thấy lo lắng. Nhưng nếu bây giờ cả hai đều không giữ được bình tĩnh, tình hình lại càng tệ. Cô ngồi xuống, trấn an Du An Kỳ:

- Em đừng lo, bác gái sẽ không sao đâu...

- Hà tỷ, không biết vì sao mẹ lại biết chuyện em bán thân. Lúc nãy vì tức giận nên bà ấy không muốn nhìn thấy em. Em vừa rời đi, thì mẹ đã...

Hà Hoa Tử nghe vậy, cô xoa xoa tay của An Kỳ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy thắc mắc, cô nghĩ:

" Nhất định là có kẻ giở trò phía sau... "

Nghĩ rồi, cô nhìn thấy Du An Kỳ đang lo lắng, cũng không muốn An Kỳ lo thêm. Vậy nên Hà Hoa Tử đã quyết định, cô sẽ thay An Kỳ tìm hiểu chuyện này.

Sau một khoảng thời gian ngắn mà An Kỳ tưởng chừng như qua vài năm, cuối cùng, đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt. Vị bác sĩ cũng chầm chậm bước ra từ trong phòng. Ông bước đi với vẻ mặt nặng trĩu, ánh mắt buồn bã, từ từ tháo khẩu trang. Hà Hoa Tử và An Kỳ chạy đến. An Kỳ nắm lấy tay áo của vị bác sĩ ấy, lay lay tay ông, gấp gáp hỏi:

- Bác sĩ, mẹ của tôi sao rồi?

Vị bác sĩ với vẻ mặt đầy thất vọng nhìn cô, rồi lại chuyển mắt nhìn xuống đất, giọng đầy tiếc nuối:

- Phần đầu của bà ấy bị va chạm mạnh, dẫn đến vỡ xương. Thật xin lỗi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức...

Nói rồi, vị bác sĩ rời đi. Để lại An Kỳ vẫn còn ngỡ ngãng với những lời ông ấy vừa nói. Cô bắt đầu không thể giữ vững cơ thể mà ngã xuống đất. Hà Hoa Tử vội đỡ lấy cô. Tuy bây giờ, cảm giác đau buồn, mất mát đang tràu dâng trong lòng ngực cô. Nhưng tại sao, cô lại không thể khóc?

Ngay lúc này, tại công ty Quang Thái của Trương thị, Trương Thần đang ung dung đọc từng bản hợp đồng. Peter với vẻ mặt đầy hốt hoảng, đi thật nhanh vào phòng, giọng nói như có chuyện không hay đã xảy ra, nói với Trương Thần:

- Trương tổng, không hay rồi. Tôi vừa nhận được tin tức, mẹ của Du tiểu thư vừa mới qua đời.

Peter vừa dứt lời, Trương Thần liền rời mắt khỏi bản hợp đồng. Anh ngước nhìn, ánh mắt có chút vô hồn.bg-ssp-{height:px}

Tang lễ của bà Du cũng đã được tiến hành. Tại ngày chôn cất bà, ai nấy cũng xì xầm, là xì xầm, bàn tán về Du An Kỳ.

- Bà nói xem, mẹ của con bé An Kỳ mất mà ngay cả một giọt nước mắt con bé cũng không rơi.

- Đúng là kì lạ thật, uổng cho ngày thường bà Du thương yêu nó đến vậy.

Du An Kỳ cũng chính tai nghe những lời bàn tán này. Nhưng cô cũng chẳng còn tâm trạng để bận tâm đến nó. Mọi thứ đối với cô bây giờ, gần như đã vô nghĩa

Sau khi đã chôn cất bà Du, Du An Kỳ với nét mặt đầy ảm đạm, cô quay về biệt thự và một mình ở trong phòng. Cô không hề bật đèn, lại còn ngồi bệt dưới đất. Bởi vì cô đơn, bởi vì tuyệt vọng nên cô đã ngồi bó mình trong tư thế của một thai nhi. Bây giờ cô có buồn đến đâu, có khóc to đến mấy thì mẹ cô cũng không còn ở bên cạnh cô nữa. Lúc này, Du An Kỳ mới cho phép bản thân mình khóc. Nước mắt An Kỳ mới không ngừng rơi xuống, nhưng cô cũng chẳng dám khóc lớn.

Trương Thần trở về, nghe dì Quế nói Du An Kỳ đã ở trong phòng rất lâu, không thấy xuống, anh liền nhanh chóng lên xem cô thế nào. Bước vào phòng, thấy cô đang ngồi bệt dưới đất, anh đi đến, lo lắng nói:

- Đừng ngồi dưới này, dễ bị lạnh lắm.

Thế nhưng An Kỳ vẫn để ngoài tai, vậy nên, anh cũng ngồi xỏm xuống cùng cô. Thấy cô nước mắt giàn giụa, Trương Thần liền lấy tay nhẹ nhàng lau đi. An Kỳ vì sự dịu dàng của Trương Thần đối với mình, cô không kìm được mà khóc lớn. Cô nói với giọng đầy tuyệt vọng:

- Trương Thần, tôi đã không còn mẹ nữa...

Nghe cô nói vậy, anh cảm thấy xót xa vô cùng, lòng anh đầy nặng nề, ôm Du An Kỳ vào lòng, lời nói đầy ấm áp, an ủi:

- Bà ấy không muốn nhìn thấy cô như thế này. Đừng khóc nữa, mẹ cô không còn nhưng cô còn có tôi, An Kỳ.

- Mẹ đã dạy tôi mọi thứ, nhưng lại không nói cho tôi biết làm sao để sống mà không có mẹ.

Trương Thần biết, cho dù có nói gì, khuyên gì, thì hiện tại An Kỳ cũng chẳng thể nào ngừng đau thương. Để cô ấy khóc, có thể cũng có cách tốt nhất.

Hôm ấy, Du An Kỳ như một đứa trẻ, khóc trong vòng tay của Trương Thần.

An Kỳ tựa đầu vào ngực Trương Thần, nói:

- Mẹ chính là cả thế giới của tôi.

Cô hỏi Trương Thần, giọng đầy thê lương:

- Nếu có một ngày, anh biết anh đã mất đi " cả thế giới " của mình, thì thế giới ngoài kia liệu có còn quan trọng không?

Trương Thần không hề trả lời. Nhưng cả hai người dường như đã biết được câu trả lời của bản thân mình.

background music

Dear Mom - SNSD

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio