Cốc… cốc… cốc…
Vú Hai đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa, lên tiếng thông báo với người bên trong - “Hải… bác vào nhé!”
Đình Hải bỏ cuốn sách xuống bàn, quay đầu nhìn về hướng cửa. Vú Hai mỉm cười nhìn cậu, nhanh chân bưng bữa điểm tâm đặt lên bàn.
“Đừng mải lo học. Cháu đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào mới cao được.”
Đình Hải nở nụ cười gượng gạo, không biết nên nói gì nữa. Cậu năm nay cũng đã hai bốn tuổi nhưng hình như trong mắt bác ấy cậu mới vừa bước sang tuổi mười bốn thì đúng hơn. Đình Hải liếc nhìn bữa sáng, một cốc sữa tươi, một phần sanwich và một ít táo được gọt sẵn, hương vị dinh dưỡng gì cũng đủ cả.
“Không cần phiền thế đâu bác, cháu không đói.”
“Ôi trời… vậy phải đợi đói mới ăn sao?” – Vú Hai khẽ thở dài, thử thuyết phục thêm lần nữa – “Món bánh này bác làm không quen tay, tốn nhiều thời gian lắm. Cháu không ăn, bác buồn lắm đấy.”
Đình Hải day nhẹ thái dương. Từ nhỏ đến lớn, chiêu này bác ấy dùng với cậu không dưới ngàn lần và thực tế là cậu chưa bao giờ từ chối được lần nào. Thôi vậy, chỉ cần bác ấy vui là được, ăn một bữa sáng không phải việc khó, cậu làm được.
Nhìn Đình Hải ngoan ngoãn ăn sáng, đôi mắt Vú Hai ánh lên tia yêu thương, vui tận đáy lòng. Ngôi biệt thự này quá rộng lớn, vật chất đầy đủ chỉ thiếu hơi ấm gia đình. Theo Vú Hai, không phải ông bà chủ không yêu thương cậu ấy, nói đúng hơn là bọn họ không biết cách yêu thương. Nhưng mà, yêu thương thì đã sao, thời gian bọn họ ở chung được bao lâu? Cậu ấy nghĩ gì, mong gì hai người đó liệu có biết, có hiểu?
Bố Đình Hải, ông Ngô Đình Bảo là Bí thư tỉnh Ủy tỉnh Đồng Nai, một người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm nghị rất tương xứng với chức vị mà ông ấy đang đảm nhận. Đối với ông ấy, ngoài thời gian làm việc ở cơ quan, thời gian còn lại vẫn là làm việc trong thư phòng của ngôi biệt thự. Nhìn ông ấy, có lúc Vú Hai thầm hỏi, không lẽ tình hình ở Đồng Nai bất ổn, an ninh xã hội bị đe dọa đến mức ông ấy không có thời gian để ngó xem vợ của mình hôm nay mặc sắc gì? Con trai của ông đi học hay ở nhà?
Mẹ Đình Hải , bà Vũ Tuệ Minh là một người đàn bà sắc sảo, hiện là Giám đốc của Tập đoàn Đại Nghĩa lớn nhất Đồng Nai và đứng thứ tư khu vực miền Nam. Nói về mối quan hệ gia đình, Vú Hai và bà Tuệ Minh cũng được xem là họ hàng xa. Vú Hai nhẩm thầm… À… tính ra cũng xa tới năm đời rồi. Thời chiến tranh giặc giã, cha của bà Tuệ Minh tham gia chiến đấu ở chiến trường miền Nam rồi nghe đâu bị mất tích ở đây. Lúc cha bà tham gia chiến đấu, bà Tuệ Minh chưa đầy một tuổi. Hơn mười tám năm sau đó, ông ta tìm được họ, muốn đón họ vào Nam, chỉ là lúc này vợ ông đã mất, bà Tuệ Minh được ông bà ngoại nuôi dưỡng, vẫn xa lạ với tình cảm cha con nên không muốn đi.
Ôi… Vú Hai còn nhớ như in cảnh tượng hôm đó. Người đàn ông đầu tóc hoa râm quỳ rạp xuống nền đất, mở miệng là lời xin lỗi, khép miệng cũng là xin lỗi mong ông bà ngoại Tuệ Minh thương tình khuyên Tuệ Minh theo ông. Hóa ra năm xưa sau khi giải phóng, một người đồng chí của ông không may hy sinh, ông đem kỷ vật còn lại về cho gia đình người đó. Người mẹ của đồng chí trước đó đã nghe tin, cơn đau chưa nguôi thì nhìn thấy kỷ vật ông đem đến liền ngất lịm. Gia cảnh nhà họ chỉ có ba người, ngoài mẹ thì còn có một cô em gái. Ông không đành lòng đi nên cuối cùng ở thêm một khoảng thời gian. Mấy tháng sau thì người mẹ cũng qua đời, trước lúc nhắm mắt thì xin ông chăm sóc cô con gái, ông phần thì không đành lòng, phần thì cũng có tình cảm thật nên đành trái lương tâm, phụ bạc người vợ được mối lái cưới hỏi đàng hoàng ngoài quê. Ông có gửi thư về nhà xin vợ ông tha thứ, dù không trọn nghĩa vợ chồng nhưng cũng mong có thể cùng bà chăm sóc cô con gái của hai người. Người vợ sau của ông cũng là người hiểu lý lẽ, trước khi cưới biết ông đã có gia đình cũng chấp nhận, mong ông đón hai mẹ con vợ trước lên cùng sống một nhà. Không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, ngoại trừ bức thư đầu tiên gửi được, tất cả những bức thư sau đều không lời hồi đáp. Ông cùng người vợ sau trở về quê thì mới hay vợ trước cùng gia đình bà đã chuyển đi đâu đó.
Suốt tám năm trời tìm kiếm, cuối cùng ông và người vợ sau cũng tìm được họ. Khi xưa nhà họ không đi đâu xa, chỉ chuyển sang một tỉnh gần đó sinh sống. Gia đình sau của ông ban đầu cũng khốn khó, sau hợp tác làm ăn với người bạn cùng chiến trường năm xưa nên mấy năm nay có phần khá giả mới đủ điều kiện thuê người tìm được. Ôi… giờ nghĩ lại có lẽ năm xưa mẹ Tuệ Minh đã hiểu rõ mọi chuyện mới âm thầm bán nhà tìm nơi ở mới như thế. Nhưng nhân duyên con người vốn dĩ đâu dễ cắt đứt, chẳng phải cuối cùng vẫn tìm được nhau sao?
Ba năm sau bà Tuệ Minh kết hôn với ông Đình Bảo – người duy nhất được học Đại học trong thôn. Sau đó được cha của bà giúp đỡ tìm được một việc ở Đồng Nai, hai người từ quê vào Nam lập nghiệp. Phấn đấu hơn hai mươi năm cuối cùng cũng có được chức vụ như ngày nay. Ông ngoại Đình Hải cùng người vợ sau có với nhau được một người con trai nhưng cậu này bạc mệnh đã mất cách đây hơn năm năm trước trong lúc cùng đồng đội truy quét tội phạm ma túy. Bây giờ, nhà họ Vũ chỉ còn một người con duy nhất là bà Tuệ Minh, cậu Đình Hải là con một cũng là người đồng thừa kế Tập đoàn Đại Nghĩa.
Vú Hai nhìn chiếc khay trên bàn, thấy Đình Hải đã ăn xong liền ra hiệu cho cậu uống thêm sữa. Đình Hải lắc đầu, mỉm cười cầm ly sữa lên uống một hơi hết sạch. So với ba mẹ, cậu quen thuộc với Vú Hai hơn.
Đình Hải không nhớ rõ Vú Hai đã ở bên cậu bao lâu, chỉ biết khi cậu có ý thức rõ ràng thì vú đã chăm sóc cậu rồi. Vú Hai là chị em họ của mẹ cậu, một người phụ nữ kém may mắn. Năm xưa nhà vú Hai rất nghèo, nhờ mối lái mấy năm trời mới gả được cho một người cùng thôn. Có điều kết hôn nhiều năm mà không có con, bị nhà chồng trả về đầy tủi nhục. Mẹ cậu đón bà lên chăm sóc cậu, đối với cậu bà yêu thương hết mực, có thể nói bà là mẹ cũng không sai.
bg-ssp-{height:px}
Một tòa nhà rộng lớn hoa lệ, bốn con người chung sống với nhau, tâm tư khác biệt. Đình Hải nhìn cốc sữa trong tay, lần cuối cùng mẹ mang bữa sáng cho cậu là khi nào nhỉ? Cậu không nhớ rõ nữa.
“Ai ui… cũng đã mấy hôm liền ông bà chủ không ăn cơm ở nhà, con thì dự thi tận Vũng Tàu. Bác ăn cơm mà như nhai sạn, không thể nuốt nổi. Trưa nay nhất định phải ăn bù, con muốn ăn món nào, để bác ra chợ mua thêm về nấu.”
Đình Hải lắc đầu - “Chỉ cần bác nấu thì món nào chả ngon. Con rất dễ nuôi.”
“Chỉ ngọt miệng. Bác nhớ trong tủ lạnh có con cá chép, con muốn sốt cà hay hấp đây?”
“Con muốn sốt cà. Cây cà chua ngoài vườn con trồng mấy tháng trước đã có trái chín, con ra hái.” – Đình Hải thu dọn đồ vào khay, bước ra cửa. Vú Hai muốn tự bưng liền bị cậu xoay sang hướng khác, mỉm cười bước sau cậu xuống lầu.
Đình Hải đặt khay lên kệ bếp, nhanh chóng rửa sạch mọi thứ rồi bước ra vườn. Vú Hai nhìn theo bóng cậu, trong lòng trăm nỗi niềm. Bà bên cậu hơn hai mươi năm, tâm tư tình cảm của cậu bà hiểu rất rõ.
Bạn làm ăn của nhà họ Vũ là nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp có một cô cháu gái duy nhất là Diệp Vũ. Diệp Vũ xinh đẹp, lễ phép, về ngoại hình tuyệt đối xứng với Đình Hải. Nhưng mà, bà luôn cảm thấy cô gái này tâm tư có phần phức tạp, đôi mắt đẹp nhưng u tối chẳng biết chứa đựng điều gì. Nếu Đình Hải và Diệp Vũ trở thành người nhà, Tập đoàn Đại Nghĩa trăm mối quy về một, là chuyện tốt. Chỉ là, Đình hải không yêu Diệp Vũ, chính xác là chưa bao giờ yêu. Bà nhớ rõ ba năm trước, hôm tổ chức tiệc cuối nămĐình Hải đột nhiên trở về nhà rất sớm. Bà vốn dĩ đang túc trực bên ngoài cửa gọi Đình Hải thì thấy cậu ấy xách một va ly nhỏ đẩy cửa bước ra ngoài, xuống lầu thì gặp ba mẹ cậu đang từ cổng bước vào. Lúc này bà mới biết trong buổi tiệc hai nhà đã thông báo cho nhân viên biết mối liên hôn trong tương lai của hai nhà Ngô – Diệp. Đình Hải đã rất tức giận vì chuyện này, có chút bốc đồng nên muốn dọn ra bên ngoài, trước mắt sẽ sang nhà cậu Tiến Trung ở đợi tìm được phòng trọ gần trường thì dọn ra đó. Ba mẹ cậu có lẽ không biết từ lâu Đình Hải đã nhận làm thêm biên dịch tài liệu Tiếng Anh cho một số nơi nên sinh hoạt phí cậu có thể tự lo được, mấy chiếc thẻ ba mẹ cậu đưa trước đó có khi đang ở dưới đáy hộc bàn cũng nên. Cuối cùng mẹ cậu đành nhượng bộ, hôn sự gì đó trước mắt không nhắc đến nữa mới giữ được cậu quý tử ở lại nhà.
Vú Hai nhìn qua ô cửa sổ, thấy Đình Hải đang ngồi cạnh một cây cà chua, chăm chú nhìn. Dù ở xa nhưng bà cảm thấy gương mặt Đình Hải tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc đó không phải là do những quả cà chua chín đỏ mang tới, nụ cười đó là dành cho người chủ của cây cà chua này thì đúng hơn.
Tuổi trẻ… nên cười nhiều một chút.
…
Đình Hải đưa tay lên đo độ cao của cây cà chua. Nhanh thật… chỉ sau hai tháng đã cao ngang hông cậu rồi. Đình Hải không rành mấy cây này lắm, nghe Lệ Tâm nói thì đây là giống cà chua khía, quả của nó ăn rất ngon không giống với mấy quả cà chua Đà Lạt hay bán ngoài chợ. Lúc đó Đình Hải không hiểu là khác biệt cỡ nào mà Lệ Tâm trong lần xuống Định Quán thăm nhà Thu Trang lại vất vả bưng cả bọc đất về đây tặng cậu như vậy. Giờ nhìn kỹ thì thấy cái khác đầu tiên có lẽ là về hình dáng. Quả cà chua Đà Lạt thì trơn láng nhưng ăn xốp, cà chua khía này thì to như quả hồng giòn nhưng trên thân quả có mấy vết khía sâu, khi chín vỏ bên ngoài đỏ rực rất đẹp mắt. Đình Hải hái ba trái to bằng nắm tay, cẩn thận không làm gãy cành. Trên cây còn năm quả chín nữa, sáng mai lịch học là thực hành môn Kỹ năng quay phim chụp ảnh được tổ chức trên Văn miếu, lúc đó sẽ hái đem cho Lệ Tâm sau.
Đình Hải nhìn mấy quả cà chua lúc lắc trên cây, đưa tay lau đi mấy vết bẩn bám trên từng quả. Lệ Tâm nếu nhận được mấy quả này thế nào cũng nấu mì tôm ăn, cậu thật không muốn cô ấy ăn mấy món thiếu dưỡng chất này.
Thôi vậy… trước mắt chỉ có thể là như thế…
Đình Hải mỉm cười, miệng khẽ nhẩm…
“Lệ Tâm, ngon miệng.”