Cũng năm rồi chúng ta mới hội ngộ nhỉ tỷ tỷ ? - Anh Quân cất giọng , trong lời nói có nét buồn buồn.
Nó đang ăn thì nghe thấy " năm chúng ta mới được hội ngộ " khiến nó nhíu mày . năm ư ? Tính tới thời gian nó sống ở thế kỉ thì nó mới năm tuổi chứ đâu có nhiều , tại sao lại là năm ? Rồi nó chợt nhận ra khí tức của cặp phu thê này . A , khí tức của hồ ly , sống được năm đúng là đáng nể rồi . Hầu như ở chỗ nó , hồ ly sống tuổi là quá lắm rồi , huống chi là tuổi nha.
- Tỷ , đồ ăn không ngon sao mà tỷ trầm ngâm ghê vậy ? - Linh nhi cất tiếng hỏi han.
- Không , không có ! - Nó lắc đầu. - Mà hai người quen tôi từ lúc nào vậy ? Quen tôi lâu đến thế sao ?
Anh Quân quan sát nó một chút , rồi nói :
- Tỷ không nhớ được gì , chắc tỷ đã nghịch thiên cải mệnh rồi !
- Thôi chết , vậy thiếp đã nói những điều thừa rồi sao ? - Vương Linh ngạc nhiên.
- Tôi không giận đâu , chỉ là có chút bỡ ngỡ thôi ! - Nó gãi đầu.
Vương Linh cúi gầm mặt xuống , mặt đỏ lên vì ngượng . Nó lắc đầu ngao ngán còn Anh Quân ngồi dỗ dành nương tử . Cả ba đang ngồi nói chuyện thì đột nhiên , Vương Linh đập tay xuống bàn.
- Tên Lăng Thanh Phong đê tiện , vô sỉ ! - Vương Linh tức giận nói.
Nghe thấy tên thằng phu quân trời đánh của nó , nó bỏ cốc trà xuống ngạc nhiên nhìn Vương Linh , hai cái người này cũng quen thằng cha lương tâm đã cho chó ăn , hai mặt và lăng nhăng bậc nhất hắn sao ? Bất quá gọi hắn là đê tiện vô sỉ thì có hơi quá đấy , nó đã thấy hắn đê tiện bao giờ đâu nhỉ , nó chỉ biết rằng hắn bị đứt dây thần kinh hối hận từ khi còn trong trứng nước mà thôi !
- Nếu năm về trước , hắn không lừa tỷ vào Diệt Thần điện , khiến cho tỷ sém tí nữa là hồn bay phách tán thì bây giờ tỷ vẫn còn nhớ muội ! - Vương Linh ngấn nước mắt nhìn chồng.
- Hả ? Là sao ? Tôi không hiểu. - Hồn bay phách tán ? Diệt Thần điện ? Ai đó làm ơn giải thích cho nó với