Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn vương trầm ngâm một lúc lâu sau đó mở miệng nói:

“Vậy nên nói đại di mụ tới, cũng chính là kinh nguyệt?”

Trong thanh âm khàn khàn của Hàn vương mang theo một chút lúng túng cùng không đành lòng. Ta gật đầu, lại gật đầu, mở to mắt nói:

“Vậy nên tối nay hoàng thượng nên lật bài tử của phi tử khác.”

Nói hết, không biết tại sao, cỗ kiệu chấn động, ta lập tức liền ngã về phía Hàn vương, Hàn vương đỡ lấy ta, kéo ta vào trong lòng, than thở:

“Nhưng Hiểu Hiểu, ta lật bài tử của tất cả cung phi trong hậu cung, lần nào cũng là tên của nàng.”

Đòi mạng a! Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng vang bên tai ta, thân thể không khống chế được tê dại, không thể không nói Hàn vương lời ngon tiếng ngọt cùng thủ đoạn đều rất cao. Khiến cho tâm một nam nhân giả nữ nhân ta đây dao động.

Lùi lại, ta nói:

“Cám ơn hoàng thượng nâng đỡ, thế nhưng thân thể nô tì ngày hôm nay vô cùng khó chịu, không cách nào chịu được cưng chiều của hoàng thượng.” Hàn vương nghe vậy khẽ “Ân” một tiếng, bàn tay vào kéo ta vào trong lòng, cứ như vậy ôm lấy.

Vào cửa cung, ta trở về Tuyền Lan điện, hắn trở về Trọng Hoa điện. Thở nhẹ một hơi, giờ này hẳn Qua Tử huynh đang động phòng hoa chúc, lòng dâng lên chút mất mác, chẳng lẽ, ta thật sự có chút thích Qua Tử huynh sao? Nhưng điều không đáng tin nhất trên đời, chính là nam nhân ở trước mặt ngươi thề thốt.

Ăn xong cơm tối, ta lên giường ngủ. Đến nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, bụng đau vô cùng, lúc này cảm thấy phía dưới nóng nóng, ngửa mặt lên trời thở dài. Không thể nói bừa a, đại di mụ tới thật?

Thiên a, mấy ngày này hàng tháng không thua gì lăng trì. Ta đang định gọi Nhã Ca mang chút băng vệ sinh tới, liền thấy một bóng đen thoáng qua bình phong bên trong phòng. Có người phía sau, rốt cuộc là ai?!

Trái tim ta như sắp rơi ra, thở mạnh cũng không dám. Thế nhưng không nhịn được nữa, ta hô lớn:

“Người nào núp ở đó! Mau ra đây!”

“Hiểu Hiểu, nàng tỉnh rồi?”

Một thanh âm hơi khàn mang theo mỏi mệt, theo đó là một bóng dáng vàng đi vào. Vỗ vỗ ngực, ta đè xuống cảm giác sợ hãi, ngẩng đầu hung hăng lườm Hàn vương một cái. Tức giận nói:

“Ngươi núp ở đó làm gì! Không biết sẽ hù chết người a?!”

Hàn vương cười khẽ, đi tới ngồi lên giường, vén chăn lên chui vào, ôm ta vào lòng thật chặt. Sau đó hắn mới nói:

“Hiểu Hiểu, ta vừa mơ, mơ thấy nàng rời bỏ ta đi cùng người khác. Ta không yên lòng, vì vậy tới đây xem một chút. Thật tốt, thì ra nàng vẫn ở đây.”

Chỉ vì không yên lòng, nên đêm hôm khuya khoắt liền vứt phi tử thị tẩm sang một bên, đi tới chỗ ta sao? Mặc dù, ta thật sự có ý định sau này nhất định phải bỏ hắn rời khỏi hoàng cung, nhưng không biết tại sao, nghe hắn nói như vậy thì tim vẫn đau một chút, hẳn là ta đang cảm thấy hổ thẹn, cả người liền rúc vào trong lòng hắn. Bàn tay Hàn vương ôm chặt hơn, khẽ cười nói:

“Hiểu Hiểu, chúng ta sớm ngủ lại đi.”

Vừa nghe “Ngủ lại” ta mới nhớ có chuyện trọng yếu chưa làm, vội vàng đẩy Hàn vương ra, ngẩng đầu cười nói:

“Không, ta. . . ta phải đi tiểu tiện.”

Nói dứt người, liền “vút” một cái vọt ra ngoài. Thật là, máu chảy thành sông còn có thể ngủ sao? Dầu gì cũng nên đệm cái băng vệ sinh trước mới được!

Sau khi thay xong, ta quay lại giường, khi Hàn vương ôm ta thật chặt thì bụng không hề cả thấy đau. Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn Hàn vương nằm bên cạnh tươi cười, không biết tại sao, tâm mềm hơn vài phần.

Thân thể hướng nơi ấm áp cọ cọ. Ta hạ mắt, sau đó lại ngủ tiếp. Khi ta tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao, Hàn vương không có ở đây, chắc hẳn đã vào triều. Sau khi rời giường, đối mặt với ánh mắt mập mờ không rõ của các cung nữ, ta chỉ cảm thấy buồn bực. Rửa mặt mặc quần áo, liền nghe Nhã Ca nói:

“Nương nương, hoàng thượng nói ngài kinh nguyệt tới rất mệt mỏi, sáng sớm đã sai ngự trù làm một thang thập toàn đại bổ, nói sau khi ngài tỉnh nhất định phải bảo ngài uống, nhưng ngài ngủ cho đến bây giờ, cho nên nhóm cung nhân vẫn thay nhau hâm nóng cho ngài. Bây giờ ngài có muốn uống không?”

Nói xong, một tiểu cung nữ áo hồng theo đó bưng một chén canh đen kịt tới. Mùi thuốc bắc cay mũi làm ta muốn nôn, canh thập toàn đại bổ? Hừ, nghe tên cũng biết không phải là đồ ăn bình thường. Nhưng nếu thật sự có thể giúp bụng không đau nữa, vậy cũng tốt. Cho nên ta bịt mũi rồi uống vào.

Uống xong, không biết là tác dụng tâm lý, hay là tác dụng thật của thuốc, ta cảm thấy cả người tốt hơn rất nhiều. Mấy ngày sau, Hàn vương không biết làm sao, buổi tối vẫn ở chỗ ta, không làm cái gì, thậm chí cũng không động tay động chân, chỉ ôm ta ngủ. Còn có canh thập toàn không bổ kia, vẫn không thể thôi, mỗi lần tha thiết nhìn Hàn vương, bịt lỗ mũi vẫn không thể uống xong canh kia thì ta đều cảm thấy buồn nôn.

Cứ như vậy qua bốn năm ngày, máu dần dần ít đi. Ta nghĩ đại di mụ nán lại đã lâu muốn rút lui. Vậy mà, ta còn chưa hứng bao lâu, trong lòng liền thấy buồn phiền, nếu đại di mụ thật sự rời đi, vậy sau này ta cũng không có lý do để cự tuyệt thị tẩm. Nhưng là. . . Chẳng lẽ cứ nằm trên giường mở hai chân mặc hắn quyển quyển xoa xoa sao?

Liền có cảm xúc ảo não dâng lên, khiến cho ta không biết nói gì chính là, khi ta có loại ý nghĩ này, cũng không còn chán ghét như bình thường nữa. Hãm cha! Chẳng lẽ ta bị thủ đoạn vỗ về của Hàn vương dụ dỗ?

Nhìn mặt trời bên ngoài đã ngả về tây, có lẽ trời đã sắp tối. Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc phải nghe theo ai đây? Suy nghĩ lung tung, ta nằm trên tháp lăn qua lộn lại. Một lòng suy nghĩ nên làm thế nào để ứng phó vấn đề tối hôm nay, đang nghĩ vậy thì bạch quang chợt lóe, một thanh kiếm đặt trên cổ ta, chỉ cần ta nhúc nhích, kiếm sẽ cứa vào yết hầu, ta liền đi đời nhà ma.

Trợn to hai mắt nhìn thân kiếm màu bạc kia vài giây, nhìn lưỡi đao sắc bén trong chốc lát, hàn quang thiếu chút nữa đã làm ta hoa mắt, được rồi, rốt cuộc có thể xác định đây là kiếm thật chứ không phải giả. Ta vẻ mặt đưa đám, run rẩy nói:

“Thích khách đại gia, trân bảo trong phòng tùy ngươi lấy, chỉ cần lưu cho ta đường sống là được.”

Trong lòng vô cùng hối hận, cung nhân toàn Tuyền Lan điện, nữ cùng bất nam bất nữ cũng có gần hai mươi người, hai mươi ánh mắt đều ở đây, còn không trông coi được một cung điện, cư nhiên để thích khách tiến vào! Chẳng lẽ là có quỷ bên trong? Rốt cuộc là Hứa Từ hay thái hậu? Thời điểm ta đang phỏng oán, phía sau liền truyền đến giọng nam trong trẻo:

“Quay đầu lại!”

Thanh âm này, dường như rất quen tai a? Ta khẽ động thân né tránh kiếm, rồi sau đó quay đầu lại. Đến khi thấy rõ bộ dáng người sau lưng, liền cả kinh! Người này! Sao lại là tiểu hoàng đế?

Không phải tiểu hoàng đế mất tích sao? Sao đột nhiên lại ở đây? Hơn nữa còn cầm kiếm chĩa vào ta? Hoảng hốt, tiểu hoàng đế này chắc chắn nghĩ ta cùng Hàn vương đoạt đế vị của hắn, lời biện bạch trong lòng liền thốt ra:

“Tiểu hoàng đế?! Ngôi vị hoàng đế của ngươi bị đoạt mất không liên quan đến ta, là do lão nương của ngươi cùng Hàn vương làm.”

Chỉ thấy tiểu hoàng đế nhíu mày, nhìn ta nói:

“Xuân Tiêu cô nương thật đúng là mau quên, đã quên mất Dạ lang quân ta. . .”

Dạ lang quân! Lòng buông lỏng, tươi cười nói:

“Sao có thể a, ha ha, Xuân Tiêu sao có thể quên Dạ lang quân đây? Dầu gì chúng ta quen biết đã lâu, hắc hắc. . .”

Nói dừng lời còn vỗ vai Dạ lang quân một cái, vô cùng hữu hảo. Chậc chậc, thích khách đại nhân không tới, ngược lại hái hoa tặc đại nhân tới! Chẳng qua tình cảnh này. . . Hắn không theo Cửu cô nương sao, tới chỗ ta, còn cầm một thanh kiếm, rốt cuộc là vì sao?

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dạ lang quân, mi gian toát lên vẻ tiêu điuề, thật sợ rằng tay hắn run một cái liền cắt phải yết hầu ta. Trong lòng nôn nóng, ta cuống quít cười nói:

“Dạ lang quân, Dạ đại gia. Ngài có gì cần nói! Dịch kiếm này ra một chút, không cẩn thật ngộ thương sẽ không hay!”

Dạ lang quân hừ lạnh một tiếng, nhìn ta cười hết sức khinh miệt nói:

“Nhát gan sợ phiền phúc không có cốt khí lại chân chó, thật không biết người như hắn, lại có thể thích loại nữ nhân như ngươi!”

Nhìn Dạ lang quân trừng mắt lạnh lùng, ta không khỏi kinh ngạc. Người này! Sao lại chua như vậy? “Hắn” trong miệng hắn rốt cuộc chỉ Hành Cửu hay Hàn vươn? Dựa theo vị chua nồng nặc như vậy, người hắn nói không thể nghi ngờ là Hành Cửu, nhưng một từ “thích” của hắn, người này lại là Hàn vương.

Vậy rốt cuộc là ai? Ta im lặng không lên tiếng, không có biểu tình gì nhìn hắn, đang đợi hắn nói tiếp. Hắn quả nhiên không thất vọng, chẳng qua chán ghét nhìn ta một cái, rồi sau đó nói tiếp:

“Xuân Tiêu, ngươi cảm thấy Hàn vương thế nào?”

Oh! Thì ra người hắn nói là Hàn vương, thế nhưng hắn có tình yêu mới từ khi nào? Vậy Hành Cửu phải làm sao? Đáng thương cho hài tử Hành Cửu, ngươi cứ như vậy bị tình lang ruồng bỏ. Đối diện với ánh mắt của Dạ lang quân, ta thật sự không biết trả lời hắn thế nào!

Đã xác nhận Hàn vương là người trong tim hắn, hắn lại hỏi ta cảm thấy hắn thế nào, ta phải nói gì? Chẳng lẽ nói hảo? Nhưng Dạ lang quân sẽ không ghen ghét lập tức chém ta chứ? Nhưng nếu ta nói không tốt, như vậy chính là cho hắn một bạt tai, nói ánh mắt hắn không tốt sao.

Ta đang rối rắm, mà Dạ lang quân hiển nhiên đã nhìn thấu, ngay sau đó phất tay nói:

“Được rồi, ngươi không cần trả lời! Ta nói với ngươi, ngươi cần ghi nhớ! Hàn vương đối với ngươi thật lòng, ngươi phải ngoan ngoãn theo hắn, không được nghĩ đến người khác!

Xuân Tiêu cô nương là người thông minh, ý của ta, ngươi cũng hiểu chứ? Nếu không. . . Đừng trách ta. . .”

Ta nhìn hắn lại muốn vung trường kiếm lên, vội vàng gật đầu giống như con gà mỗ gạo đáp:

“Ta hiểu! Ta hiểu!”

Thấy thế Dạ lang quân rút tay về, rồi sau đó lại hướng ta lạnh lùng nói một câu “Xuân Tiêu cô nương chớ quên những gì ta nói hôm nay a!”

Gật đầu, không biết tại sao, dâng lên cảm giác buồn nôn, khống chế không được nôn ra, nôn xong, mới phát hiện chân muốn nhấc đi của Dạ lang quân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn ta, vẻ mặt phức tạp. Rồi sau đó giọng trầm xuống nói:

“Chẳng lẽ ngươi mang bầu?”

Mẹ nó! Có thai sao! Không phải, chính là do uống nhiều canh thập toàn đại bổ quá mà thôi!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio