Phòng khám này là chị của Trác Ương mở ra, một nửa để sinh hoạt, một nửa để chữa bệnh. Trác Ương vào cửa thì đi sang bên cạnh tìm chị gái.
Gió tuyết đều bị chặn đứng ở bên ngoài, trong phòng yên tĩnh.
Nam Gia ôm Vân Miểu vào, đặt lên giường bệnh.
Chỉ là từ lúc vào cửa đến giờ, tầm mắt của anh luôn dừng trên khuôn mặt của Vân Miểu. Cô gái rất trắng, tóc con bên tai dính tuyết, ướt đẫm một mảng, anh vén mái tóc ướt kia ra khỏi khuôn mặt cho cô.
Rất kỳ lạ, trái tim anh như bị ai nhét bông gòn vào vậy.
Trác Mã nhanh chóng đi vào.
Nam Gia lùi lại một bước, để cô ấy kiểm tra cho Vân Miểu.
Áo mà Nam Gia khoác lên người Vân Miểu bị lấy ra, bờ vai mảnh khảnh trắng trẻo như ngọc của cô gái lộ ra, trên vai trái có một vết sẹo màu đỏ, nhìn thấy mà hoảng.
Trác Mã: “Cô gái này làm công việc gì vậy, sao trên người còn có vết thương do súng gây ra?”
Nam Gia nghe vậy, lông mày chau lại, tim anh bỗng cảm thấy nhói đau.
Sau khi Trác Mã kiểm tra xong thì đưa ra kết luận: “Thân nhiệt hạ thôi, không quá nghiêm trọng, chú ý giữ ấm, lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Gió tuyết bên ngoài quá lớn, hôm nay mấy đứa ở lại chỗ chị đi.”
Trác Ương gật đầu.
Trác Mã kiểm tra tay của Vân Miểu, cô ấy phát hiện lòng bàn tay của Vân Miểu có cầm một thứ gì đó. Cô ấy muốn lấy ra cho Vân Miểu, nhưng thấy cô càng nắm chặt hơn, lòng bàn tay bị món đồ kia cào xước, có dòng máu chảy ra.
Trác Mã thở dài: “Đây là gì vậy? Quan trọng như thế?”
Trác Ương: “Em đoán chắc hẳn là tín vật định tình gì đó, cô ấy thất tình, sau đó một mình đi tới chỗ chúng ta, nhưng nào ngờ lại gặp phải bão tuyết. Nghĩ tới là thấy đáng thương.”
Nam Gia lại di chuyển ánh mắt về phía tay của Vân Miểu.
Ngón áp út thon dài của cô gái có đeo một chiếc nhẫn bạc.
Kỳ lạ, không ngờ anh cũng cảm thấy đã gặp qua ở đâu.
Khi anh lại nhìn giọt máu ở lòng bàn tay của cô, cơn đau nhói nơi trái tim kia bỗng chốc bị phóng lớn gấp bội lần.
Trác Mã đi sang bên cạnh ôm chăn mền lông cừu tới, đắp lên cho Vân Miểu.
“Thêm một lúc nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, Trác Ương, em với Nam Gia đi ăn cơm đi, nhân tiện lấy chút sữa bò nóng và sữa đặc qua đây.”
Trác Ương lập tức đi ra ngoài, nhưng Nam Gia lại đứng im ở đó.
“Ngẩn ngơ cái gì thế? Đói chết rồi nè.”
“Cậu đi ăn trước đi, lát nữa tôi qua đó.”
Lông mày Trác Ương nhướng lên: “Tôi nói này, Nam Gia, không lẽ anh đã nhìn trúng cô gái này rồi? Người ta mặc váy cưới, lại đeo nhẫn, nói không chừng là cô dâu nhà nào bỏ chạy đó.”
Sắc mặt của Nam Gia bỗng chốc tối sầm xuống.
Con người này một khi nghiêm mặt là mang đến cho người ta một áp lực kỳ lạ.
Trác Ương hơi sợ: “Được rồi, anh ở đây chăm sóc cô ấy đi, tôi đi lấy cơm cho anh.”
Sau khi Trác Ương rời đi, trong phòng lại trở về sự yên lặng, hơi thở của cô gái nhẹ nhàng và yếu ớt. Nam Gia ngồi xổm xuống, tầm mắt giữ yên trên khuôn mặt trắng bệch của cô gái. Anh nhớ cô từng nói qua điện thoại, cô tên là Vân Miểu.
“Vân Miểu.” Anh gọi tên cô.
Vân Miểu không trả lời, anh do dự rất lâu, cuối cùng đã duỗi tay chạm vào mu bàn tay của cô.
Cô gái đang ngủ say cảm nhận được nhiệt độ ấm áp quen thuộc, bàn tay đang nắm chặt hơi buông lỏng, anh nhìn thấy vết máu đã gần khô và một miếng kim loại màu đen trong lòng bàn tay của cô.
Chính là món đồ này đã cào xước lòng bàn tay của cô gái. Anh nhẹ nhàng gỡ ngón tay đang cong lại của cô, miếng kim loại kia rơi “bịch” xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khoảnh khắc đó, Vân Miểu lập tức tỉnh dậy.
Nam Gia khom người nhặt mảnh vỡ kia lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vào khoảnh khắc Vân Miểu nhìn thấy anh, nước mắt giàn giụa, Nam Gia hơi nôn nóng, anh không biết nên ứng phó như thế nào.
Cô đã lao đến, ôm lấy cổ anh: “Lục Chinh.”
Hương thơm dành dành thanh mát trên người cô gái vừa dễ ngửi vừa quen thuộc, Nam Gia cứng ngắc ở đó, không nhúc nhích.
Cô vẫn đang khóc, nước mắt nóng hổi dính hết lên cổ anh.
Trái tim anh rất đau, như bị thứ gì đó đè mạnh xuống. Nam Gia chậm rãi ôm lại cô, bắt đầu từ khoảnh khắc ôm lấy cô, cơn đau nhói nơi trái tim bỗng chốc biến mất. Anh không biết người tên Lục Chinh này là ai, nhưng khoảnh khắc đó anh vô cùng ngưỡng mộ anh ấy…
Vân Miểu dựa vào ngực anh, khẽ nói: “Em chết rồi đúng không? Cho nên anh đến đón em rồi?”
Nam Gia mấp máy môi, nhưng không lên tiếng.
Trác Ương bưng sữa bò và sữa đặc đi vào, nhìn thấy cảnh này thì lập tức bỏ đồ trong tay xuống, kéo Nam Gia ra: “Nam Gia, sao anh còn giở trò lưu mạnh vậy?”
Vân Miểu nhìn Lục Chinh trước mắt, ánh mắt đầy vẻ đau thương: “Anh tên… Nam Gia?”
Nam Gia im lặng một lúc rồi nói: “Cô chưa chết.”
Nói xong, anh có chút áy náy gật đầu với cô, rồi quay người muốn đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Vân Miểu đuổi theo, kéo lấy cánh tay anh.
Nam Gia dừng bước, ánh mắt nhìn xuống bàn chân tr@n trụi của cô, lông mày nhíu một cái rất nhẹ.
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, anh tên là gì?”
“Nam Gia.”
“Anh có thể nhìn thẳng vào mắt em nói không?”
Nam Gia nhìn vào đôi mắt lấp lánh kia và nói: “Tôi tên là Nam Gia.”
Ánh mắt anh nhìn cô hệt như người xa lạ, Vân Miểu tuyệt vọng buông ống tay áo của anh ra: “Xin lỗi, em nhận nhầm người rồi.”
Khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô bị dập tắt.
Nam Gia vén rèm cửa, đi ra ngoài.
Trác Ương bỏ sữa bò và sữa đặc trong tay xuống: “Cô gái à, trước kia người bạn này của tôi có bị thương, đầu óc có vấn đề, cô thông cảm chút nha.”
Đầu bị chấn thương?
Bỗng nhiên Vân Miểu nghĩ đến một khả năng: “Nam Gia là người ở đây sao?”
Trác Ương: “Không phải.”
Vân Miểu: “Anh ấy từ đâu đến?”
Trác Ương: “Mấy tháng trước, anh rể của tôi lái xe đến tỉnh S giao hàng, trở lại thì phát hiện trên xe có người. Bọn tôi không hề biết anh ấy từ đâu đến, đến khi nào, cũng không biết anh ấy họ gì, khi đó anh ấy ngất xỉu trên xe. Vừa hay chị gái tôi là bác sĩ ở chỗ này, nên giúp anh ấy chữa trị. Có điều, chị ấy vẫn chưa chữa khỏi đầu của anh ấy, anh ấy không còn nhớ chuyện trước kia nữa.”
Vân Miểu: “Sau đó, anh ấy đã ở lại đây?”
Trác Ương gãi đầu: “Ừ.”
Cô có thể xác định Nam Gia chính là Lục Chinh.
Chắc chắn một trăm phần trăm.
Vân Miểu: “Mấy người không báo cảnh sát à?”
Trác Ương: “Báo rồi, nhưng không tìm thấy người thân.”
Phải có người báo án mất tích thì trong hệ thống mạng lưới toàn quốc mới có tên anh, nhưng Lục Chinh được báo thẳng lên trên là tử vong.
Vừa hay thành phố N chính là con đường từ tỉnh S đến Tây Tạng bắt buộc phải đi ngang qua, cô không biết ngày máy bay nổ hôm đó rốt cuộc Lục Chinh trốn thoát khỏi chỗ chết như thế nào, nhưng có lẽ cuối cùng anh đã nhảy vào trong xe của anh rể Trác Ương.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng cho dù thế nào, anh vẫn còn sống.
Vân Miểu mím môi và nói: “Tôi biết anh ấy.”
Trác Ương: “Sao cô lại biết anh ấy?”
Vân Miểu: "Bởi vì tôi là vợ của anh ấy.”
Trác Ương mặt đầy vẻ khó tin, cậu ấy bĩu môi: “Con gái ở chỗ chúng tôi đều thích khuôn mặt tuấn tú đó của Nam Gia, có rất nhiều người đổ anh ấy.”
Vân Miểu nghĩ đến chuyện trước đây, bật cười: “Thật trùng hợp, con gái chỗ chúng tôi cũng vậy.”
Lúc này, Nam Gia bưng một bát cháo nóng đi vào.
Trác Ương ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh lại đến rồi?”
Nam Gia không trả lời Trác Ương, mà nhìn Vân Miểu một cái: “Đói không, ăn chút đi.”
Vân Miểu cong mắt: “Được chứ, nhưng em muốn anh đút em.” Cô đung đưa vết thương ở lòng bàn tay của mình: “Tay phải đau, tay trái không biết cầm muỗng.”
Trác Ương nói thầm trong lòng rằng Nam Gia chắc chắn sẽ từ chối món hàng gợi cảm này.
Nào ngờ Nam Gia thật sự nghe lời bưng bát cháo đến trước mặt cô.
Bỏ đi, không ở đây nữa, bực mình.
Trác Ương đi ra ngoài.
Vân Miểu dựa vào thành giường, nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng: “Đút em.”
Nam Gia múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng cô, cháo có thêm sữa bò vừa ngọt vừa thơm.
Ăn hết muỗng này đến muỗng khác, nhiệt độ của phần thức ăn đem tới tỏa ra hơi ấm từ trong ra ngoài.
Vân Miểu ăn xong mấy miếng, nước mắt rơi trên mu bàn tay của anh.
Động tác của Nam Gia bỗng dừng lại, anh nhìn nước mắt trên mu bàn tay, có chút bối rối không biết nên làm gì, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.
Cảm giác này tối nay đã xoay quanh lục phủ ngũ tạng anh mấy vòng rồi.
Anh cũng không biết tại sao, anh cong ngón tay lau nước mắt cho Vân Miểu theo bản năng.
“Tại sao lại khóc?” Nam Gia nhẹ nhàng hỏi.
Vân Miểu nắm lấy tay anh, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú: “Lục Chinh, anh thật sự không nhớ em rồi sao? Một chút ấn tượng cũng không có?”
Nam Gia hơi mơ màng nhìn lại cô, anh không biết nên trả lời thế nào.
Mặc dù anh không nhớ chuyện trước đây, nhưng anh có thể xác định mình thích cô, đau lòng cho cô.
Hơn nữa, anh muốn ôm cô, muốn thân mật với cô, không thể kiểm soát được, hệt như bị nghiện…
Vân Miểu vùi mặt vào đầu gối, khóc lên: “Lục Chinh, anh thật xấu xa, đã quên hết mọi thứ rồi.”
Cảm giác đau lòng đến nghẹt thở đó của Nam Gia bỗng chốc lại tràn ra.
Anh do dự một lúc, bỏ bát trong tay xuống, ôm lấy Vân Miểu vào lòng: “Xin lỗi.”
Rất lâu sau, Vân Miểu thoát ra khỏi lòng anh, lau mặt, giống như đang đưa ra một quyết định.
Vân Miểu: “Không sao, anh quên mất rồi, em sẽ nói hết cho anh biết.”
Anh còn sống đã là kỳ tích rồi.
Lục Chinh: “Được.”
Vân Miểu: “Bây giờ anh gọi em một tiếng.”
Lục Chinh: “Vân Miểu.”
Vân Miểu nhướng mày: “Có hơi giống rồi, hôn em một cái.”
Lục Chinh không nhúc nhích.
Vân Miểu cụp lông mi, không được vui: “Bỏ đi, anh còn ngại mà, dù sao bây giờ chúng ta vẫn là người lạ, là em quá nóng lòng rồi.”
Lục Chinh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, nhấc mặt cô lên.
Khi Vân Miểu vẫn chưa biết anh muốn làm gì, một nụ hôn phớt nhẹ trên môi cô, chuồn chuồn điểm nước, gió nhẹ thổi qua.
Giọng nói Vân Miểu nhỏ nhẹ: “Lục Chinh, không phải anh đã quên hết rồi…”
Lục Chinh: “Ừ, chỉ nhớ mình thích em.”