Khi Anh Gặp Em

chương 1: tôi đã nói tất cả chỉ là dối trá (1)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tổng giám đốc mới nhậm chức cuối tuần sẽ qua đây đấy.”

“Biết rồi.” Tang Tử Quan không thèm ngẩng mặt, vẫn tiếp tục hăng say gắp cá viên cho vào miệng.

Elle gọi một suất cơm cà ri gà, mới ăn có hai ba miếng đã bỏ đũa xuống, trông thấy dáng vẻ chẳng có gì gọi là thích thú của đối phương, không khỏi có chút thất vọng: “Tất cả các nhân viên nữ còn độc thân của công ty này đều sôi sục vì thông tin ấy, sao cậu lại thờ ơ như vậy?”

“Thực sự đẹp trai như trong truyền thuyết ư? Nói không chừng người xuất hiện cuối tuần lại là một ông già bỉ ổi ấy chứ!” Tử Quan vô cùng nghi hoặc.

“…” Elle bất lực đánh sang phía cô một ánh mắt khinh bỉ: “Lời mời của HR đầu tuần cậu suy nghĩ đến đâu rồi?” (HR: giám đốc nhân sự)

“Cậu giảm béo đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi à? Con gà ngon như này mà không ăn ư?” Tử Quan không hề khách sáo gắp một miếng thịt gà trong suất cơm của cô bạn, miệng đầy thức ăn ậm ừ nói: “Đã cho họ câu trả lời hợp lý rồi, tạm thời vị trí công tác của tớ không có gì thay đổi!”

“Sặc…” Elle lắc đầu, “Cậu cũng chảnh quá đi! Ngay cả trưởng phòng cũng không thèm làm?”

“Tớ làm gì có tài đức ấy? Hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao đã là tốt lắm rồi.” Tử Quan cười rồi nhai nốt miếng cơm cuối cùng, “Đi trước nhé, công ty vừa mới thay đổi nội thất, tớ phải đi xem tầng trệt làm vệ sinh đến đâu rồi”

Là một cái đinh ốc bé tí tẹo trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa, thân phận chỉ là một office assistant (trợ lý văn phòng), Tang Tử Quan thường được bạn bè đồng nghiệp thân mật gọi là Đô-rê-mon.

“Tử Quan, phòng chúng ta bị mất một bưu phẩm chuyển phát nhanh…”

“Tử Quan, bảng kê lần trước cậu có lưu lại không?”

“Tử Quan, tên người nhận của hóa đơn này có đúng không? Có thể báo nợ được không?”

Trong phòng hành chính Tang Tử Quan là một người làm việc không biết ngừng tay, có lẽ tất cả mọi người đều thích tìm cô nhờ giúp đỡ, bởi vì thái độ của cô đối với mọi người luôn luôn ân cần và thân thiện như thế. Cũng chính vì lẽ đó mà phòng ban trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa nhiều như vậy, đồng nghiệp nhiều như vậy nhưng cô cũng quen biết không ít, quan hệ với mọi người cũng không tệ.

“Tử Quan, công việc vặt vãnh như vậy mà cậu không chê phiền sao?” Mấy hôm trước, một đồng nghiệp chuyển đến công ty khác đã hỏi cô như vậy.

Làm việc trong phòng hành chính là nhàm chán nhất mà lại vất vả và không có kết quả tốt nhất, nhưng Tang Tử Quan cô lại không dẻo miệng như những cô nàng tinh anh trong bộ phận PR, cũng không có bản lĩnh ngàn chén không say, cũng không giống với những anh chàng kỹ sư tài ba trong bộ phận nghiên cứu phát triển, ai ai cũng là tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Người tầm thường như cô cũng chỉ có thể cần mẫn mà làm tốt nhiệm vụ của mình mà thôi.

Vì đang là thời gian nghỉ ăn trưa nên hành lang rất vắng vẻ. Ánh mặt trời xuyên qua bức tường thủy tinh màu lam bị khúc xạ rồi chiếu vào trong, lại rơi xuống mặt đất, sáng sủa nhưng không gay gắt, Tử Quan tâm trạng vui vẻ nhấc chân đạp lên những vết lốm đốm in trên mặt sàn, bỗng nhiên trông thấy cánh cửa phòng họp bị mở ra một nửa.

Lẽ nào là người dọn vệ sinh quên không khóa cửa?

Tử Quan rụt rè đẩy cửa ra lại phát hiện trong phòng họp rõ ràng là có người.

Một người trẻ tuổi đang đứng trước bàn tròn, xem chừng là muốn kết nối máy tính vào máy chiếu, có điều anh ta đứng khom lưng chỉnh đi chỉnh lại rất lâu vậy mà vẫn không thành công.

“Này, xin chào!” Tử Quan bước tới lên tiếng bắt chuyện.

Người thanh niên đó ngẩng đầu lên, làn da anh ta rất trắng, lại đeo một cặp kính gọn kim loại vàng kim nên càng có vẻ hiền lành tuấn tú.

“Laptop Apple không thể cắm thẳng vào máy chiếu đâu, để tôi tìm giúp anh bộ chuyển đổi.” Tử Quan đã tìm thấy bộ chuyển đổi trong ngăn kéo quen thuộc, làm người tốt phải làm đến cùng, dễ dàng kết nối máy tính giúp anh ta, sau đó lại khởi động máy chiếu rồi cười nói: “ĐƯợc rồi đấy.”

“Cô là thư kí của bộ phận nào?” Đôi mi thanh thoát của người thanh niên hơi nhướn lên.

“Tôi làm ở phòng hành chính.” Tử Quan mỉm cười, tuy rằng những việc thế này đều do thư kí làm giúp ông chủ, thế nhưng những người trợ lí ở phòng hành chính chính là thư kí của thư kí rồi. Ví dụ như thư kí cao cấp của giám đốc kinh doanh – Elle luôn lòng nóng như lửa đốt gọi điện cầu cứu cô trước mỗi cuộc họp: “Cậu tới đây cứu mạng đi! Máy chiếu không lên hình!” “Tử Quan, PPT loạn rồi!”

Cô làm nhiều đến mức tình huống nào cũng đã từng gặp, tự nhiên cũng sẽ thành thạo.

“Cảm ơn cô nhé.” Anh ta gật đầu, nhẹ nhàng nói.

“Khách sáo quá!” Tận đáy lòng cô đang không ngừng phỏng đoán liệu người này có phải là kỹ sư mới tới của phòng công trình hay không, nếu không thì tại sao cô chưa từng trông thấy anh ta bao giờ?

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cô phải đi rồi, bỗng nhiên trông thấy Elle từ thang máy nháo nhào chạy thẳng tới đây, giày cao gót gõ lên sàn đá cẩm thạch tạo ra những âm thanh chói tai như tiếng mưa rơi. Cô bị trận mưa này dọa cho phát sợ, không thể không đứng sững lại, ngơ ngác nhìn bạn.

“Này, cậu vội vàng thế, có chuyện gì vậy?”

Elle dừng bước, vịn tay lên vai cô thở dốc, mùi nước hoa Poison nhàn nhạt từ trên người cô nàng bay tới: “Ông chủ mới tới rồi.”

“Thật không?” Tử Quan nhíu mày, “Vậy sao cậu còn không về phòng làm việc chuẩn bị đón tiếp đi? Chạy đến đây làm gì?”

“Hai giờ có một cuộc họp quan trọng, anh ta đi thẳng tới phòng họp luôn rồi!” Elle kiễng chân, cách một lớp kính mờ vụng trộm đảo mắt vào trong phòng họp, “Tớ phải xuống dưới đây.”

Người thanh niên vừa nãy kia chính là tổng giám đốc mới ư?

Tử Quan có chút không tin nổi – thực ra là không ngờ.

Thật ra, trong công ty chỉ lưu truyền một tin tức đó là Thái tử gia của Quang Khoa – Phương Gia Lăng sẽ đến tiếp quản, nhưng khâu tuồn tin tức ra ngoài cũng không được chuẩn xác lắm.

Ai ngờ đúng là anh ta – Phương Gia Lăng sát phạt quyết đoán, không hề nương tay trên thương trường trong truyền thuyết lại là một anh chàng hiền lành tuấn tú như thế.

Sự ngạc nhiên ấy chợt lóe lên rồi cũng nhanh chóng biến mất, Tử Quan vỗ vỗ vai Elle: “Mau vào đi, anh ta ở bên trong đấy.”

Chiều hôm đó, từ trên xuống dưới, đám nhân viên của Quang Khoa như bị trúng tà

Bất kể là ai đi xuống tầng trệt dường như đều nghe được tiếng buôn chuyện thì thầm to nhỏ:

“Xem ra lần này tới thật đấy.”

“Thái tử gia tự tới canh giữ, đội ngũ quản lý nhất định sẽ bị chỉnh ghê lắm!”

“Mối nguy cơ cả mới cả cũ đã kéo dài lâu như vậy, chỉ sợ sẽ động thủ ngay lập tức!”

Là một nhân viên nhỏ cần cù, thật thà, chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, Tang Tử Quan tất nhiên không thể nhìn xa trông rộng như những người đồng nghiệp trong bộ phận chiến lược công ty, cô thực sự cũng chẳng quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ là hết sức cẩn thận ghi lại những máy tính cần bảo dưỡng, sau đó chào hỏi: “Ngày mai người sửa chữa sẽ đến, tôi đi trước nhé!”

“Vẫn chưa chúc mừng cậu, Đô-rê-mon, sắp được làm trưởng phòng rồi! Phải khao đấy nhé!” Không biết ai mà tin tức lại nhanh nhạy đến thế, kéo Tử Quan đến hỏi han này nọ.

Tử Quan T.T (Biểu tượng mặt khóc): “Ai bảo thế?”

“Đừng giả bộ nữa, boss chúng ta nói thế, lần họp phòng lần trước cũng nhắc đến rồi.”

Tử Quan vừa định biện bạch thì điện thoại reo, là Boss gọi tới.

“Tử Quan đến HR tầng một chuyến đi, việc gấp đấy.”

Cô cũng không còn thời gian tán gẫu với đám bạn đồng nghiệp nữa, vội vàng chạy đến cửa thang máy.

Lần này đến văn phòng của HR với Tử Quan không phải lần đầu tiên trong tuần.

Lần trước, cô đã bình thản mà từ chối lời mời thăng chức.

Đối phương ngạc nhiên đến mức suýt thì đứng bật dậy: “Tử Quan, lần thăng chức này là do trưởng phòng Lương của các cô đề cử đấy. Trên dưới trong công ty đều rất hài lòng với biểu hiện của cô, cô có thể nói cho biết vì sao lần này cô lại từ chối không?”

Tử Quan hơi do dự, có nên ăn ngay nói thật hay không?

Thực ra, cô chỉ là không muốn khiến bản thân bận rộn hơn mà thôi.

Giả sử như tiếp nhận chức vụ Administrative Supervisor cũng là đồng nghĩa với việc tăng ca như cơm bữa, cô thích bận rộn vào giờ làm việc nhưng đó không có nghĩa là lúc tan làm vẫn phải mang việc lớn quấn lên người.

“Hơn nữa, về phía Lương Thù cũng sẽ có cơ hội thăng chức rất lớn…”

Cô im lặng không chịu mở miệng, đối phương dường như hơi nóng nảy: “Rôt cuộc cô nghĩ thế nào đây?”

“Tôi vẫn không thể…” Tử Quan do dự nói, “Người như tôi chỉ có thể làm những việc nhỏ bé thôi, phải gánh vác cả một bộ phận, tôi thực sự không làm được đâu.”

Sau khi thăng chức không khéo lại biến thành “không bệnh mà chết” ấy chứ.

Sau lúc ra khỏi đó, lão Lương – người sắp phải thuyên chuyển công tác tức giận đến mức xông về phía cô đập bàn chan chát: “Rốt cuộc là cháu không được ở chỗ nào? Sao chú không trông ra?”

Cô ù ù cạc cạc, bị mắng hai ngày trời cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn.

Không biết lần này lại là chuyện gì nữa.

HR cười tủm tỉm nhìn cô: “Tử Quan, thông báo thăng chức đã được gửi đến hòm thư của cô rồi, nhưng theo trình tự tôi vẫn nên thông báo cho cô một câu.”

“Không phải tôi đã từ chối rồi sao?” Tử Quan nhíu mày, “Công ty không thể chưa có sự đồng ý của tôi mà đã chuyển công việc của tôi như thế chứ?”

“Nói vậy không sai, nhưng cũng mong cô hãy thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi.” HR dở khóc dở cười, “Trưởng phòng Lương cuối tuần sẽ chuyển công tác, trong phòng của các cô tuần này còn có một ông nhân viên già xin nghỉ hưu, tạm thời vẫn chưa tìm được người thích hợp, cô hãy làm tạm một thời gian đi đã.”

“Huống hồ lại còn là thời kì đặc biệt, mọi người đều nên đồng tâm hiệp lực một chút…”

“Thời kì đặc biệt gì chứ?” Tử Quan nhướn mày

“Ơ, cô không biết sao?” HR cười mờ ám, “Dần dần sẽ biết.”

Tử Quan quay lại phòng làm việc, mọi người nhìn thấy kêu đều hét ầm lên: “Giám đốc Tang, khao đi!”

“Các người làm vậy lão Lương sẽ buồn lắm đấy.” Tử Quan cười khổ, ngoái đầu lại vừa vặn trông thấy ông già Lương đang mỉm cười nhìn mình, cô nhất thời có cảm giác như bị sập bẫy.

“Trưởng phòng Tang đương nhiên là phải khao rồi, có điều tối nay thì không được.” lão Lương an ủi mọi người, ngược lại quay mặt nói với Tử Quan: “Tối nay có bữa tiệc chiêu đãi chào mừng tổng giám đốc mới, cháu cũng phải đi.”

Tử Quan rên rỉ.

“Được rồi, kể từ bây giờ nhiệm vụ ăn uống gì đó đều thuộc bổn phận công tác của cháu, chú cũng chẳng quản được, nhớ đặt phòng đấy nhé.”

Boss tiền nhiệm chậm rãi chậm rãi đi mất chỉ còn lại Tử Quân đứng như trời trồng ở đó, ngây ngô một lúc lâu mới nhớ ra: “Tiểu Trịnh, nhanh nhanh gọi đến văn phòng của tổng giám đốc đăng kí một chân, rồi đặt trước một phòng VIP nào đó đi.”

Bố trí đâu vào đấy xong, cô mới liếc nhìn đồng hồ: năm giờ mười phút chiều!

Mãi tận tới lúc này cô mới có thể nghỉ ngơi một chútm, nhân tiện nghĩ luôn buổi tối nên ăn gì

Bây giờ, cô nên làm gì đây?

Tiệc đón tiếp được đặt ở nhà hàng Sofia, bảy giờ đúng.

Sáu giờ là các đồng nghiệp đã lục tục về hết, Tử Quan tiếp nhận mạng nội bộ của lão Lương, kiểm tra kĩ càng từng mục công việc phải hoàn thành trong tuần.

Ghi chú chi chít phía bên trên khiến cô hít một hơi khí lạnh:

Quản lý hành trình xe cộ của Tổng giám đốc; kiểm tra thí điểm giám sát chấm công hàng ngày; mua đồ ăn cho ngày lễ Phúc lợi -; kết thúc thử việc của bộ phận nghiệp vụ công ty; đào tạo đội ngũ nhân viên và quản lý mới…

“Đây không phải là chú hại cháu sao?” Ngay cả sức tức giận Tử Quan cũng không có, “Những việc quan trọng như vậy thì đưa cháu quản lý, cháu mấy giờ mới được tan sở đây?”

“Cháu về nhà cũng chẳng có việc gì mà!” Lão Lương hùng hồn nói lí lẽ: “Cũng chỉ bà nội trợ mà thôi, chi bằng nhân dịp tuổi vẫn còn trẻ trung thì hãy xây dựng sự nghiệp cho tốt đi!”

“Ai bảo thế?” Tử Quan im lặng một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn Boss tiền nhiệm: “Cháu phải về nhà với con gái!”

“Phụt… Haha…” Một ngụm nước trọng miệng lão Lương văng hết ra ngoài, rất không phong độ lườm Tang Tử Quan: “Haha, Tang Tử Quan, đừng đùa nữa, cái gì kết hôn sinh con gái chứ! Nếu vậy thì con trai chú chẳng sống bằng nước tương!” (Chẳng sống bằng nước tương là một câu nói đùa, giống như câu thế thì tôi đi đầu xuống đất của mình)

Tuy hẹn trước là bảy giờ, nhưng Tang Tử Quan ngồi xe của lão Lương đã chạy đến nhà hàng từ rất sớm, nhận phòng và những thứ có liên quan, đang chọn kiểu món ăn thì lão Lương gọi điện thoại tới: “Xuống đây đi! Đám người tổng giám đốc Phương tới rồi.”

Tử Quan hớt ha hớt hải đi xuống dưới, thấy lão Lương đứng ở sảnh ngoắc ngoắc tay với mình liền vội vàng chạy tới, thấy người bảo vệ ở sảnh đang đón khách.

Mấy vị cán bộ cấp cao và Phương Gia Lăng bước vào, Phương Gia Lăng lịch sự dừng bước, gật đầu ân cần hỏi thăm lão Lương và Tử Quan.

“Chào tổng giám đốc Phương.” Tử Quan đi sau lão Lương, mỉm cười chào hỏi Phương Gia Lăng

“Cô Tang, chiều nay cảm ơn cô.”

Anh ta có một đôi mắt sáng ngời ẩn sau cặp kính gọng vàng kim, rực rỡ mà thâm sâu, Tử Quan mỉm cười: “Ngài khách sáo quá, đây là việc trong bổn phận của tôi mà.”

Lúc chờ thang máy, Elle đứng ngay bên cạnh Tử Quân, xem chừng là có rất nhiều chuyện lá cải mà không thể mở miệng ra buôn, tinh một tiếng cửa thang máy mở ra.

Bên trong chỉ có hai người.

Một cô gái còn rất trẻ đưa tay kéo người đàn ông cao gầy bên cạnh, có vẻ rất thân mật mà thấp giọng cười nói, còn người đàn ông kia chỉ hờ hừng nghe, trên nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng có vài phần không tập trung, chắc là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, đúng là cảnh đẹp người vui.

Lúc đầu Tử Quan không để ý, đột nhiên cánh tay bị người ta nhéo một cái rất mạnh, đau đến mức cô phải lườm xéo Elle đứng bên cạnh.

“Nhìn kìa! Tiêu Trí Viễn!” Elle mở to mắt nhìn, khẩu hình trên khóe môi vẫn không đổi, cố gắng nói thật nhỏ.

Nếu nói đến tướng mạo, Tiêu Trí Viễn văn nhã đẹp trai hoàn toàn không giống với Phương Gia Lăng, màu da anh là màu lúa mạch khỏe mạnh, thậm chí còn có phần ngăm đen, ngũ quan và cơ thể cường tráng, rất có nội hàm, lúc vẻ mặt không có biểu cảm gì càng giống một pho tượng được khắc tỉ mỉ từng nét hơn. Bình thường đã nhìn quen vẻ cẩn trọng nghiêm túc của anh trên báo và tạp chí, biểu cảm dịu dàng như lúc này lại khiến khóe mắt Tử Quan giật giật.

Khác với một chút rung chấn trong góc nhỏ này, các nhân vật lớn phía trước đã bắt đầu chào hỏi đầy khách sáo, ngoài mặt hòa hợp đến kì lạ.

Quang Khoa và Thượng Duy hiện nay được coi như hai tập đoàn ngang tài ngang sức trong ngành công nghiệp nặng, mấy năm gần đây đối chọi rất gay gắt, người nằm trong cuộc chiến đấu ấy cũng dần hiểu rõ. Hai ông tổng thường ngày cũng là “vua không gặp vua”, trường hợp như ngày hôm nay, Phương Gia Lăng vừa nhậm chức đã chạm mặt Tiêu Trí Viễn, tin tức này mà bị tuồn ra ngoài đã đủ để biến thành câu chuyện dư trà hậu tửu của nội bộ ngành trong một thời gian dài.

Tử Quan đứng từ xa không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết là tầm một hai phút, đoàn người tự động nhường ra một lối nhỏ đủ để Tiêu Trí Viễn ung dung đem bạn gái cùng rời đi.

Tang Tử Quan không quay đầu lại mà theo Elle đi vào thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy khép vào nhau, cô thấy được cô gái kia vô cùng thân mật mà dựa đầu lên vai Tiêu Trí Viễn, không biết nói gì, anh bèn giơ tay vuốt ve mái tóc dài của cô ta.

“Bên cạnh Tiêu thiếu gia không thiếu nhất chính là đàn bà!” Lúc ra khỏi thang máy Elle lắc đầu buông câu bình phẩm, “Như vậy khiến tớ càng thích ông chủ của mình hơn, trước nay đều thủ thân như ngọc”

Thủ thân như ngọc cũng được, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng được, tất cả đều chẳng liên quan gì đến những nhân viên nhỏ bé như các cô. Tử Quan ngồi trong phòng nhưng không dám ăn quá nhiều, rót rượu gặp thức ăn đều là cô phải hầu hạ người ta, có điều như vậy cũng tốt, có thể tránh được một vòng tấn công kính rượu.

Ông tổng mới mặt không đổi sắc uống hết chén này đến chén khác, thế mà ngay cả sắc mặt cũng chưa từng đổi.

Tử Quan vừa bước vào cửa đã thấy Phương Gia Lăng rất thanh tao đem khăn giấy lau nhẹ khóe môi, cô ngầm hiểu ra, nói với người phục vụ: “Phiền anh thay cho tôi khăn giấy mới!”

Thực ra, giọng nói của cô rất nhẹ và nhỏ, không biết làm sao mà Phương Gia Lăng dường như lại nghe thấy được, hơi hơi liếc mắt nhìn cô một cái, trên đôi môi mỏng là nụ cười ấm áp ôn hòa.

Cô cười đáp lại rồi đi tới vị trí của mình, ngồi xuống, chợt nghe thấy Phương Gia Lăng nói: “Ngày hôm nay tôi rất cảm ơn các vị. Vốn là định chơi một lần thật thoải mái nhưng lại là người mới, còn một số việc vẫn chưa làm xong, tôi cáo từ trước, các vị từ từ ăn!”

Ông chủ phải đi, hơn nữa lại có mấy bậc cán bộ cấp cao uống không ít, Tử Quan lại phải gọi thêm vài chiếc xe từ đoàn xe của công ty tới, an bài cho từng người thật cẩn thận. Cô dù sao cũng đã uống vài chén, không thể lái xe, định ra cửa nhà hàng gọi một chiếc taxi. Bước đi được mấy bước thì hai ngọn đèn pha chiếu thẳng vào người cô, dọa cô sợ đến mức nhắm mắt nhắm mũi lại.

Bên vỉa hè có một chiếc xe vừa đỗ xịch lại, Tử Quan đứng tại chỗ ngẩn ngơ rồi vội vàng sải bước qua đó, kéo cửa sau, ngồi vào trong.

“Tử Quan, sao sớm thế?” Cô gái ngồi ghế lái phụ phía trước quay đầu lại, mỉm cười nhàn nhạt với Tử Quan, “Thấy cậu đứng ở cửa tiễn khách từ nãy rồi.”

Tử Quan cong khóe miệng mỉm cười: “Iris, đã lâu không gặp, lần trước vẫn chưa cảm ơn cậu đã chăm sóc Lạc Lạc hộ tớ!”

“Đừng khách sáo!” Iris cười cười, ánh mắt hơi dừng lại, “Ngài Tiêu cũng chờ từ nãy đến giờ đấy.”

Dường như mãi đến tận lúc này cô mới chú ý đến trên xe vẫn còn một người nữa, nghiêng đầu, lãnh đạm lên tiếng bắt chuyện: “Em tưởng anh đã về rồi?”

“Ừm” Tiêu Trí Viễn đang dán mắt vào màn hình laptop đọc tin tức, đầu cũng không ngẩng, “Còn chút việc, chưa thể đi ngay được.”

Tài xế chạy xe đến bãi đỗ xe ngoài trời, Iris xuống xe trước. Tử Quan uống một chút rượu, cảm thấy trong xe có chút ngột ngạt bèn giơ tay ấn cửa sổ xe xuống, tiện miệng nói: “Lại đổi người khác? Người ban nãy là ai?”

Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, hờ hững nói: “Bạn!”

Tử Quan mỉm cười châm chọc, cũng chẳng hỏi thêm nữa, chỉ tựa đầu lên thành ghế rồi nhắm mắt lại.

Cô thật sự hơi váng đầu, mấy chén rượu cô uống tuy chỉ là rượu trắng, tuy là đã nhổ vào khăn ăn rất nhiều, bản thân nuốt chỉ có vài ngụm mà thôi. Tửu lượng của cô lại không tốt, toàn bộ lúc này bày hết lên mặt, nóng hổi, chỉ hận không thể bảo tài xế mở điều hòa.

Lúc ngủ đến mơ mơ màng màng, bên cạnh có người đẩy cô một cái, Tử Quan lập tức mở mắt, vị trí còn trống giữa hai người đặt một bình nước tiện lợi màu bạc.

“Uống đi, sẽ dễ chịu hơn một tí” Tiêu Trí Viễn dường như muốn giơ tay đặt lên trán cô, nhưng sau cùng vẫn chỉ buông thõng tay xuống, giải thích: “Iris để lại cho em.”

Tử Quan uống vài ngụm, đúng là nước trà lạnh có vị chan chát. Nó giống một một làn nước suối mát lành, trong giây lát thực quản và dạ dày nóng cháy đã dịu đi rất nhiều. Cô hít một hơi dường như muốn uống hết cả bình nước này – nếu như không có lời nói đã làm gián đoạn hành động của cô của Tiêu Trí Viễn.

“Thôi. Đồ lạnh như vậy em đừng uống nhanh quá như thế.”

Tử Quan dừng lại một lát, dường như là cùng lúc đó cô rất muốn đứng dậy, bản thân vẫn đang trong kì sinh lý. Cô buông bình nước ra, nhớ tới việc điều động công tác của mình đang do dự nên mở miệng thế nào thì xe đã dừng lại.

“Tới rồi.” Tử Quan bước một chân ra ngoài, quay đầu lại nói thêm, “Lạc Lạc giờ này chắc là đã ngủ, anh không cần đến thăm nó nữa.”

Tiêu Trí Viễn hơi nheo mắt lại, mỉm cười: “Được, anh biết rồi.”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio