Mẹ Tát phấn chấn rời khỏi phòng bệnh, Khúc Miên hơi ngượng ngùng, anh đặt đ ĩa hoa quả phía đầu giường rồi đưa chìa khóa xe cho Tát Tân Địch: “Cô… Quà cô tặng khác thường quá.”
Tát Tân Địch không nhận, cứ nhìn Khúc Miên cười.
Chút yếu mềm của cậu ban nãy đều đã bị mẹ cậu mang đi hết sạch, lúc này đã trở lại hoạt bát lanh lợi như ngày thường.
Khúc Miên cốc nhẹ lên trán cậu: “Cười gì thế?”
Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, chăm chú nhìn anh: “Cũng không có gì, chỉ là mẹ mình sẽ về nước một thời gian, sau này có thể sẽ hay rủ cậu đi chơi.”
Khúc Miên: “… Rủ mình?”
Ánh mắt Tát Tân Địch vẫn luôn hướng về anh: “Mẹ mình xem Weibo của cậu rồi, mẹ mình thích cậu lắm, còn nói nếu như mình dám lái xe về sẽ cho mình đi xẻo ruột thừa một lần nữa.”
Khúc Miên: “Đây có phải vấn đề thích hay không thích đâu…”
Dường như Khúc Miên không mấy vui vẻ, ý cười trên mặt Tát Tân Địch cũng dần lắng xuống… mình khiến anh ấy không vui hay là do mẹ mình tặng xe cho anh ấy?
Cậu không thể hỏi trực tiếp được, đành nhỏ giọng nói: “Ừm thì… mình xin lỗi.”
Khúc Miên còn đang nghĩ xem nên trả lại xe cho người ta như thế nào, không ngờ lại nhận thêm một lời xin lỗi: “Sao thế?”
Tát Tân Địch sắp xếp lại từ ngữ trong đầu cả nửa ngày mà không xong, mãi mới nói được một câu: “Có phải cậu… không thích người Đông Bắc không?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên nghi hoặc nhìn cậu: “Tại sao cậu lại hỏi thế?”
Tát Tân Địch không biết nên nói sao, vì vấn đề cậu vốn muốn hỏi là anh không thích cậu hay không thích mẹ cậu.
Nhưng nếu hỏi thế thật thì rất có khả năng anh ấy sẽ không buồn nhìn cậu nữa.
Anh đặt chìa khóa xe lên đầu giường, chống cằm nhìn cậu một lát rồi dịu dàng đáp: “Tuy rằng mình không biết vì sao cậu lại hỏi vậy, nhưng mình thật lòng có thiện cảm với những người vùng cậu.”
Tát Tân Địch chớp chớp mắt, không kịp hiểu lời anh nói, vô thức hỏi: “Thật ư?”
Khúc Miên: “Cậu buồn ngủ không?”
Cậu ấy đang định đi ngủ thì mẹ Tát đến mà.
Tát Tân Địch lập tức đáp: “Không buồn ngủ, muốn nghe cậu nói chuyện.”
Khúc Miên mỉm cười, nhẹ giọng: “Vậy mình kể cậu nghe một câu chuyện, cậu nghe rồi chắc sẽ ngủ ngon hơn.”
Tát Tân Địch có ảo giác trái tim mình như tan thành một vũng nước trong sự ngọt ngào ấy, cả đời này của cậu sẽ như mầm cây quấn quýt mãi bên anh.
Cậu chàng đơn giản là vậy, đã thật lòng yêu thương ai rồi thì luôn muốn nghĩ đến chuyện mai sau.
Tát Tân Địch lí nhí với anh: “Khúc Miên, cậu tốt với mình quá.”
Có phải cậu nhận ra mình có phẩm chất nào tốt, đã cao lớn rồi còn đẹp trai nữa nên cũng bắt đầu thấy thích mình rồi đúng không?
Cậu không dám hỏi thành lời, ngoan ngoãn nghe Khúc Miên kể chuyện.
Khuỷu tay Khúc Miên chống trên giường, tay còn lại nhè nhàng vỗ về tay cậu, tựa như đang ru một đứa nhỏ: “Hồi mình năm nhất còn chưa có tiếng tăm, thường xuyên phải chạy đó đây theo triển lãm nên mình rất hay đi tàu điện, có một lần lên chuyến xe nọ, mình bắt gặp một anh trai Đông Bắc đang khuyên nhủ con gái anh ấy.”
Tát Tân Địch: “Anh trai?”
Khúc Miên nghĩ ngợi: “Ừm, một anh tầm hơn tuổi, vóc người cao lớn, cường tráng, cánh tay xăm trổ đầy hoa, nhìn đáng sợ lắm.
Con gái anh ấy khoảng năm đến sáu tuổi, lúc đó anh ấy cực kỳ nghiêm khắc hỏi con: Biết về nhà phải nói gì với bà ngoại chưa?”
Tát Tân Địch nhếch miệng: “Chắc lại làm sai chuyện gì rồi.”
Khúc Miên mỉm cười: “Sao cậu biết?”
Tát Tân Địch bĩu môi: “Đây là câu bố mình hay hỏi nhất mỗi lúc nói chuyện.”
Khúc Miên bật cười, kể tiếp: “Bé gái đó không mấy tình nguyện, đáp: Cháu xin lỗi bà.
Anh ấy hỏi: Vì sao phải xin lỗi bà? Bé gái không trả lời, anh ấy lại hỏi tiếp: Hét lên với bà là cháu xin lỗi à? Bé gái đáp lại yếu ớt: Cháu xin lỗi.”
Khúc Miên ngừng lại một chút, tiếp tục: “Lúc ấy mình thấy cũng khá là thú vị, cứ nghĩ cuộc trò chuyện của hai bố con sẽ dừng lại tại đây thôi, nhưng những lời sau đó của anh ấy mới khiến mình thật sự kinh ngạc.”
Tát Tân Địch nhìn anh, ánh mắt cậu chàng sáng ngời như vì sao, đẹp đến khó tả.
Anh nói: “Anh trai đó rất kiên nhẫn giải thích: Con không nói được nguyên nhân vì sao con xin lỗi, vậy đó là một lời xin lỗi không hoàn chỉnh.
Bé gái ấm ức nên nói chuyện to tiếng, anh lập tức nhắc con: Đây là phương tiện công cộng, con không được to tiếng, đây mà là nhà mình thì con có muốn lộn mèo mấy vòng bố cũng không cấm.”
Tát Tân Địch nhẹ giọng: “Đó là một người bố tốt.”
Khúc Miên gật đầu, tiếp lời: “Lúc đó bé gái hãy còn vùng vằng, có lẽ là do cảm thấy bị mất mặt mũi, bé gái nhấn mạnh với bố: Con về nhà sẽ lộn mèo đấy.
Anh mới đáp: Được, về nhà bố lộn mèo với con.”
Tát Tân Địch mỉm cười: “Sao mà giống bố mình ghê.”
Khúc Miên nhẹ vỗ cậu ấy, nói: “Tiếp xúc với cậu càng lâu lại càng cảm thấy nhà cậu hẳn có phương pháp giáo dục rất tốt, chuyện này xảy ra cũng đã lâu rồi, không biết vì sao nhìn thấy cậu mình lại nhớ ra.”
Tát Tân Địch nhắm mắt, trong lòng niệm, rồi xong, anh khiến cậu chết mê chết mệt, tiếp xúc với Khúc Miên càng lâu thì rung động vì anh lại càng thêm mãnh liệt.
Anh ấy với anh trai tiên khí ngút trời trong ký ức cậu có độ chênh nhất định, thế nhưng hình bóng anh trong trái tim cậu vẫn in dấu ngày một đậm sâu, cậu nghĩ cậu không thích Khúc Miên nữa, mà cậu đã yêu anh ấy mất rồi, cậu rất muốn cực kỳ muốn được là bạn trai anh ấy.
Nắng ấm tháng ba xiên qua cửa sổ vào trong phòng, Khúc Miên nhẹ nhàng cắm bó hoa bách hợp hồi sáng anh mang tới vào bình, cánh hoa còn lấp lánh ánh nước, thuận theo những cánh hoa nhìn về bên cạnh là chiếc giường trắng tinh, một cậu con trai đang say giấc trên chiếc giường ấy.
Châu Huân vào phòng khi Tát Tân Địch đã ngủ, cậu cất mấy bộ quần áo vừa đem tới vào tủ, khẽ nói: “Cậu về nghỉ ngơi đi, có mình trông cậu ấy rồi.”
Khúc Miên: “Buổi chiều tiết một hai mình có lớp, là mình phải “đi” rồi.”
Châu Huân nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Khúc Miên hơi nhướn mày với cậu.
Châu Huân xoa chóp mũi, cười đáp: “Ngày trước mình cứ nghĩ cậu là kiểu người lạnh lùng.”
Khúc Miên: “Ngày trước?”
Châu Huân chột dạ, vội nói: “À, là lúc mới gặp cậu.”
Khúc Miên không nghĩ nhiều, gật đầu chào cậu ấy: “Mình đi nhé, có chuyện gì thì gọi cho mình.”
Châu Huân nhìn người con trai bước ra khỏi phòng, vẫn chưa hoàn hồn.
Cậu vẫn nghĩ ông bạn ngớ ngẩn của mình thích phải một người chỉ được cái vẻ ngoài là ưa nhìn, nhưng ban nãy đứng ngoài cửa nghe những lời anh ấy nói, cậu nghĩ chắc Tát Tân Địch số đỏ rồi, quơ quào vậy mà lại trúng một người tốt.
Lần này Tát Tân Địch ngủ ngon giấc, tới hơn giờ chiều cậu mới tỉnh, nhưng lý do tỉnh giấc vẫn như các lần trước, đó là bị nhóm thân thích kỳ quặc của bệnh nhân giường bên đánh thức.
Tát Tân Địch dụi mắt, nhất thời quên mất bản thân vừa phẫu thuật, định đứng dậy mà mới được một nửa đã thấy đau, lúc ấy cậu mới nhớ ra.
Bên giường không còn Khúc Miên, chỉ còn một Châu Huân đang chúi đầu chơi game.
Tát Tân Địch: “Khúc Miên đâu?”
Châu Huân không ngẩng đầu: “Phải đi học, đi rồi.”
Tát Tân Địch: “Có quay lại không?”
Châu Huân chép miệng: “Có điện thoại sao không tự hỏi?”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho anh: “Meo meo ló .”
Châu Huân: “Bảo Khúc Miên đến thì mua đồ ăn luôn, đang đói mốc cả mồm đây.”
Tát Tân Địch chất vấn tới tấp: “Ông không biết tự mua à? Không biết gọi ship à? Hay không biết dùng điện thoại?”
Châu Huân: …
Châu Huân phục cậu luôn: “Anh là anh trai em, xem như nãy em chưa nói gì.”
Tát Tân Địch không thèm để ý người anh em này, vì Khúc Miên đã nhắn lại cho cậu: “Muốn ăn gì thì bảo mình, lát mình mua cho.”
Tát Tân Địch tự nhiên mỉm cười: “Cậu mua gì thì mình ăn đó.”
Châu Huân: …
Châu Huân nhìn gương mặt phơi phới gió xuân của cậu mà cạn lời: “Ê này, tôi tồn tại mắc mớ gì đến chuyện ông yêu đương hay sao mà ghét bỏ tôi thế? Ông cười nhìn ghê quá.”
Tát Tân Địch không để ý sự đố kỵ của cậu ấy, đắc ý: “Ông không biết anh ấy tốt với tôi như nào đâu.”
Châu Huân: “Anh ấy tốt với ông như thế, sao ông còn không dám tỏ tình?”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch cụp mắt, nhỏ giọng: “Mỗi lần muốn tỏ tình là anh ấy lại lái sang chuyện khác, lúc đầu tôi cũng căng thẳng lắm, vì không biết tại sao mỗi lúc tôi có cái ý định đó là anh ấy lại trốn tránh.”
Châu Huân nhíu mày: “Bây giờ vẫn vậy?”
Tát Tân Địch: “Cũng không hẳn, thì hồi đầu anh ấy như thế làm tôi sợ quá, tôi nghĩ hay là từ từ đã, không anh ấy lại chạy mất.”
Châu Huân: …
Châu Huân cười xấu xa: “Lúc trưa tôi nghe hai ông nói chuyện với nhau rồi, tôi thật lòng cảm thấy anh ấy rất tốt, ông cứ không chịu ra tay thì để tôi thay ông.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch không vui nói: “Nếu ông không nghiêm túc thì sau này đừng nói như vậy nữa.”
Châu Huân cười khì: “Rồi rồi rồi, tôi sai rồi, tôi đi rót nước cho ngài.”
Tuy rằng Châu Huân chỉ đùa cho vui thôi nhưng cậu thật sự không thoải mái, nguyên nhân rất đơn giản, là bởi Khúc Miên quá thu hút.
Giường bên rất ồn, bé gái hôm qua lại tới, lại làm ầm làm ĩ khiến Tát Tân Địch nhức hết cả đầu.
Cậu đeo tai nghe lên, tăng âm lượng nghe kịch truyền thanh của Khúc Miên.
Quãng giọng của Khúc Miên rộng, trong trẻo không lẫn tạp chất, bộ kịch cậu đang nghe có nội dung rất ly kỳ, bao gồm cả yếu tố kinh dị, Khúc Miên là phản diện, cái khí chất xấu xa được anh ấy lột tả hết sức chi tiết và chân thực.
Tuy rằng xấu xa thật đấy, nhưng con tim cậu vẫn rung động, vì dưới diễn xuất tuyệt vời của anh ấy, tam quan đứng đắn của cậu đã theo ngũ quan xinh đẹp bỏ nhà ra đi.
Hết chương
Bạn Măng thì thầm:
Top lý do thích phản diện:
Top : Giọng và ngoại hình mlem.
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
敞亮 (chǎngliàng): tương đương với 大方 (dàfāng), nghĩa là hào phóng..