Ngày thứ ba Tát Tân Địch xuất viện, vết mổ của cậu hồi phục mau chóng, dù rằng vẫn chưa thể vận động với cường độ cao.
Về tới ký túc hoàn cảnh có sự thay đổi, đó là Khúc Miên không hay tới thăm cậu nữa.
Mỗi ngày cậu chỉ có thể trò chuyện với anh qua điện thoại, nhưng Khúc Miên nhắn tin trả lời không nhiều, vì gần đây anh ấy bận.
Còn một ngày là lên tuyển tập huấn, sáng sớm hôm ấy tỉnh giấc cậu gửi tin nhắn âm thanh cho anh: “Anh, mai là em lên tuyển rồi, hôm nay ăn cơm với em đi.”
Hiện tại cậu đã quen với việc gọi Khúc Miên là anh, không phải anh nhỏ, cũng không phải anh trai, chỉ đơn giản một tiếng “anh” mà thôi, vậy mà lại có thể nghe ra mùi vị làm nũng.
Khúc Miên mỉm cười: “Hôm nay trung tâm hội nghị Quốc gia mở triển lãm văn hóa Hán phục, có hứng thú đi không?”
Tát Tân Địch tròn mắt đáp: “Tất nhiên là đi chứ!”
Lần đầu tiên cậu gặp Khúc Miên, anh ấy cũng mặc Hán phục, khoảnh khắc ấy quả thật là nhất kiến chung tình.
Khúc Miên: “Chỗ anh còn ba vé, gửi WeChat cho em ba vé điện tử vào triển lãm.”
Tát Tân Địch: “Bao giờ đi?”
Khúc Miên: “Bây giờ.”
Giây sau Tát Tân Địch nhận được một tấm ảnh, Khúc Miên đứng trước gương chụp chính mình, anh đã nhuộm lại màu tóc đen, mặc một bộ Hán phục màu đen tuyền, dáng người cao lớn đứng đó, như có như không tản ra khí thế bức người.
Tát Tân Địch gọi điện thoại cho anh ấy, tủi thân hết sức nói: “Sao anh không nói cho em sớm hơn? Hai ngày nay anh trả lời em rõ chậm, em không hỏi có phải anh không định nói với em luôn đúng không?”
Thật giống một chú cún nhỏ tủi thân.
Khúc Miên dịu dàng đáp: “Cún con, buổi chiều kết thúc thì về cùng anh, về nhà anh nấu đồ ăn ngon cho em.”
Tâm trạng Tát Tân Địch nháy mắt tốt lên: “Anh nói đấy nhé, không được hối hận.”
Khúc Miên vui vẻ ngắt điện thoại, anh định tối nay tỏ tình với cậu, cũng vì ý nghĩ này mà mấy hôm nay anh đều trong trạng thái chuẩn bị.
Bữa tối dưới ánh nến, trang phục Tát Tân Địch yêu thích, còn phải tập kích bất ngờ nữa, tối nay là phù hợp nhất.
Tát Tân Địch vào kỳ tập huấn rồi hai người liên lạc với nhau sẽ không còn thuận tiện như bây giờ nữa, chỉ có thể là tối nay, anh sẽ đem lại cho cậu một buổi tối thật tuyệt vời, như thế thì khi hai người xa cách Tát Tân Địch mới luôn nghĩ đến anh.
Thế nhưng anh không ngờ được rằng, anh cho cậu ba tấm vé, cậu lại dắt theo mẹ và bà ngoại tới.
Khúc Miên nhìn cậu như cái sào bị kẹp giữa hai người, cười khổ với anh, thật sự là vừa ngốc lại vừa buồn cười.
Anh mặc Hán phục, như cảm tử quân tiến lên chào hỏi hai người, muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt người nhà Tát Tân Địch, nhưng mà anh nghĩ quá rồi.
Mẹ Tát và bà ngoại tính tình cực kỳ cởi mở, tư tưởng cũng phóng khoáng, không cảm thấy trang phục anh mặc có gì kỳ lạ, mà ngược lại lại thấy rất ưng mắt, nhiệt tình kéo tay anh trò chuyện.
Bà ngoại Tát: “Miên Miên à, cháu nói bà có thể mặc không?”
Khúc Miên nhã nhặn đáp: “Được chứ ạ, trang phục này sẽ hợp với bà lắm.”
Mẹ Tát: “Mẹ, con xem Weibo của Khúc Miên rồi, thằng bé đang phát huy truyền thống văn hóa của Trung Quốc đấy.”
Bà ngoại Tát: “Thật giỏi quá, người trẻ giờ chẳng còn được bao người như vậy.”
Khúc Miên được khen mà đỏ mặt, vội nói: “Cô với bà nếu có hứng thú thì con đưa hai người đi thay một bộ, mọi người có thể trải nghiệm một chút.”
Bà ngoại Tát: “Ầy, đừng gọi bà như thế, cứ theo thằng nhóc thối kia gọi một tiếng “ngoại” là được, đều là người một nhà.”
奶奶 là bà nội, nhưng cũng là cách gọi tôn trọng với người lạ, 姥姥 là bà ngoại, đây là cách gọi thân thiết trong gia đình.
Khúc Miên: …
Mẹ Tát: “Đi thôi đi thôi, mình đi thử đồ của tụi thanh niên.”
Khúc Miên xoa mặt dẫn hai người tới khu chọn đồ chọn lấy mấy bộ, giúp bọn họ trang điểm, còn sắp xếp thợ chụp ảnh chuyên dụng của mình cho hai người.
Biểu hiện của anh cực kỳ chu đáo, ga-lăng, cô và bà đều rất vui, nhưng mà nãy giờ Tát Tân Địch không nói chen được lời nào.
Cậu đi bên cạnh anh, muốn nói chuyện với anh, nhưng anh không để ý cậu.
Cậu tủi thân hết sức, cậu mượn lý do đi vệ sinh mà kéo theo Khúc Miên, kéo anh vào trong buồng vệ sinh với cậu, cửa vừa khóa lại cậu liền nghiêm túc hỏi: “Anh giận đấy à?”
Khúc Miên vẫn còn đang trong trạng thái lo lắng, nhanh vậy đã phải gặp người nhà cậu, anh lắc đầu, thở dài: “Cún con, em đúng là…”
Anh cười nhẹ, cảm thán: “Đúng là khiến anh chẳng biết phải nói sao.”
Bàn tay to lớn của cậu phủ lên mái tóc anh, ghé lại gần anh: “Sao thế này…”
Khúc Miên nhắm mắt, nói nhỏ: “Tối nay đến nhà anh rồi nói.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch cắn môi, dường như rất khó xử.
Khúc Miên nhạy cảm nhận ra sự do dự của cậu ấy, hỏi: “Sao vậy?”
Trông cậu như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì, lí nhí: “Chiều nay em phải đi rồi, mẹ em muốn hỏi xem anh có thời gian cùng bọn họ đi dạo phố không.”
Khúc Miên: …
Nụ cười Khúc Miên dần dần biến mất, anh nhìn cậu hai giây, giẫm lên chân cậu một phát rồi đẩy cửa ra ngoài.
Khúc Miên cùng mẹ và bà ngoại Tát Tân Địch dạo phố, đồ mà hai người mua cho anh chất đầy cả cốp xe, phải nhờ người công ty nhà cậu chuyển giúp về nhà.
Về đến nhà, nhìn phòng khách rải đầy cánh hoa với nến đã được bày biện sẵn trên bàn, anh cảm thấy cả người rã rời.
Anh dọn dẹp phòng khách xong xuôi rồi đi tắm, lựa chọn bơ đẹp đống tin nhắn của Tát Tân Địch, chỉ trả lời tin nhắn của mẹ Tát, sau đó tắt đèn, chùm chăn đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên anh chuẩn bị để tỏ tình, có trời mới biết anh đã lo lắng thế nào, Tát Tân Địch là một tên ngốc.
Một tên đại ngốc.
Đi mà thành đôi với tình đầu nhà em.
Thời gian cấm túc để tập huấn kéo dài một tháng, Tát Tân Địch không rờ được đến điện thoại, không được lên mạng, cơ mà nếu nhìn theo một góc độ nào đó thì ý định ban đầu của Khúc Miên đã thành công.
Tát Tân Địch thấy anh tức giận, suốt một tháng tập huấn cậu chàng cứ thấp thỏm không nguôi nhớ về anh.
Cầu thủ dự bị của đội tuyển Quốc gia cũng đã lục tục tới nơi huấn luyện, Tát Tân Địch khá bất ngờ khi Thạch Dạng cũng nằm trong số đó.
Lẽ dĩ nhiên là cậu biết Thạch Dạng, nhưng Thạch Dạng không biết cậu, Thạch Dạng cũng không buồn để ý cậu, bởi Thạch Dạng cũng gần như là ngôi sao bóng rổ, còn cậu thì chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Tâm trạng cậu tệ thôi rồi, không gặp được Khúc Miên thì chớ, ngày nào cũng phải đụng mặt tình địch.
Khoảng gần cuối tháng tư, một buổi chiều tiết trời dịu êm, bọn cậu đánh thắng một trận bóng khá quan trọng, hiệp hai cậu vào sân, trở thành người ghi điểm nhiều nhất trận, cứu vãn được xu hướng đang thua của toàn đội.
Trận đánh đầu tiên đã có được chút danh tiếng, giúp cậu có được chỗ đứng trong đội tuyển.
Phỏng vấn sau trận đấu kết thúc, huấn luyện viên rất phấn khởi, cho các cậu hai ngày về nghỉ phép.
Cả tháng nay Tát Tân Địch đang không được gặp Khúc Miên, vừa cầm điện thoại trong tay là cậu gọi ngay cho Khúc Miên.
Khúc Miên không nghe máy.
Lòng cậu hoảng hốt, thời gian tập huấn lâu như vậy nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn, sự nhẫn nhịn này xuất phát từ việc cố gắng làm sao gặt hái được chút thành tích cho Khúc Miên xem, muốn khi gặp lại Khúc Miên cậu có thể tự tin hơn chút đỉnh, nhưng mà cậu không tìm thấy Khúc Miên, Khúc Miên không ở nhà.
Cậu đứng tựa cửa nhà Khúc Miên, nhắn tin cho Châu Huân: “Khúc Miên bơ tôi rồi.”
Châu Huân: “Vãi, ông nghỉ phép rồi à? Sao không báo tôi?”
Tát Tân Địch hoảng loạn, chỉ nói chuyện của mình: “Trước khi tôi vào đội Khúc Miên giận tôi.”
Châu Huân: “Ông ở đâu? Tôi đi tìm ông.”
Tát Tân Địch: “Anh ấy không để ý tôi nữa, tôi phải làm sao giờ?”
Trên sân thi đấu là một vận động viên thiên tài đánh đâu thắng đó, dựa vào nhan sắc thôi cũng đủ khiến khán giả hiện trường trong ngoài nước hú hét, được giới truyền thông nhận định là một vận động viên thiên tài có phong thái của một kiện tướng bóng rổ, thật ra chỉ là một đứa trẻ lớn xác.
Cậu nhắn tin cho Khúc Miên: “Anh, anh đang ở đâu vậy?”
Khúc Miên không trả lời.
Cậu đứng đợi trước cửa nhà Khúc Miên, cậu không tin anh sẽ không về nhà.
Nhưng mười mấy phút sau đó, Khúc Miên gọi lại cho cậu.
Âm thanh chỗ anh nghe điện thoại khá ồn ào, nhưng giọng nói anh vẫn dịu dàng như thế, anh cười nói: “Cún con, nãy anh mới nhận được điện thoại, chúc mừng em đã thắng trận đấu.”
Tát Tân Địch nghe được giọng nói dịu dàng quen thuộc, sống mũi bỗng cay cay.
Cậu tủi thân hỏi Khúc Miên: “Anh đang ở đâu vậy, em đến chỗ anh.”
Hết chương
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
唠嗑 (làokē): gần như là 闲聊 (xiánliáo), hai người trở lên tụ tập nói chuyện phiếm.
Một hình thức giao lưu thường thấy của người Đông Bắc mỗi độ rét về:v Cơ mà từ này không giới hạn ngữ cảnh nhé..