Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tát Tân Địch phát hiện, hóa ra đó giờ cậu không hiểu chút gì về anh ấy cả.
Cậu không hề biết anh là một người mẫu kiêm CV có hơn triệu người hâm mộ, thậm chí CV nghĩa là gì hôm nay cậu mới biết.
Khúc Miên của cậu là một người cực kỳ lợi hại, cậu bị anh mê hoặc nghiêm trọng mất rồi.
Châu Huân nhắn tin cho cậu: “Bánh quy ông đăng là nam thần nhà ông tặng à?”
Tát Tân Địch trả lời: “Ừ, anh ấy tặng tôi đó, còn gọi tôi là cún con nữa.”
Châu Huân: …
Châu Huân: “Chửi ông là chó?”
Tát Tân Địch: “Ông mới là chó.
Mà không, ông là nghé què quặt.”
Châu Huân: “… Sao ông chửi tôi?”
Tát Tân Địch tự dưng mắng hời được một câu, cậu cố tình lái sang chuyện khác: “Tôi đang đợi anh ấy thu âm, lát nữa đưa anh ấy về nhà.”
Châu Huân: “Giờ đã giờ rồi, ký túc xá đóng cửa nên ông ở chỗ anh ấy luôn à?”
Tát Tân Địch:!!!
Cậu quên tiệt cái vụ ký túc đóng cửa!
Mặt cậu nóng rực: “Chắc là không đâu, xem ý anh ấy sao đã.”
Châu Huân: “Ông à, ông cứng rắn lên giùm tôi được không? Ông định cứ xem ý anh ấy đến bao giờ???”
Tát Tân Địch: “Thế ông nói xem, tôi nên làm thế nào? Hôm nay anh ấy còn bảo không thích bóng rổ đấy, lúc đó tôi hoang mang vãi.”
Châu Huân: “…”
Châu Huân: “Tôi cũng chịu ông.”
Châu Huân: “Ông thả thính người ta, sống chết cũng phải thả thính, tôi không tin điều kiện ông thế này mà anh ấy không đổ ông.”
Tát Tân Địch cắn môi, cảm thấy nhụt chí: “Nói thật là tôi thấy mình không xứng với anh ấy, ông có biết anh ấy siêu tới mức nào không?”
Châu Huân: “…”
“Cậu đang làm gì thế?”
Tiếng Khúc Miên vang lên ngay đằng trước, cậu giật thót tim, đứng bật dậy luống cuống giấu điện thoại ra sau lưng, lắp bắp: “Cậu… Cậu thu âm xong rồi à?”
Khúc Miên liếc nhìn tay cậu, không nói gì, chỉ về phía nhóm người đang ăn khuya bên cạnh: “Đồ cậu mua?”
Tát Tân Địch: “A? À! Mình mua đấy, mình nghĩ cậu thu âm xong chắc sẽ đói bụng nên gọi ít đồ, tiện tay mua cho họ một phần luôn.”
Đây mà là tiện tay mua?
Phong phú tới độ họ sắp mở tiệc được rồi á.
Khúc Miên nhíu mày: “Tốn nhiều lắm đúng không?”
Tát Tân Địch thả điện thoại vào túi áo trước bụng, dùng tay áo chạm nhẹ lên cằm Khúc Miên.
Anh ấy vừa đi rửa mặt, không lau khô mà vẫn để nguyên vậy, giọt nước theo sườn mặt lăn xuống dưới cằm, gò má dưới ánh đèn phòng dường như hơi xanh xao.
Tát Tân Địch không trả lời câu hỏi của anh, cậu lo lắng hỏi: “Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”
Khúc Miên ngạc nhiên, lắc đầu: “Mình không, mình hơi buồn ngủ nên làm vậy cho tỉnh táo.”
Tát Tân Địch lập tức nói: “Mình đưa cậu về nhà.”
Khúc Miên: “Còn nửa tiếng nữa mới xong.”
Tát Tân Địch mím chặt môi, đoạn cầm áo khoác mình đang treo bên ghế choàng qua vai Khúc Miên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành nói: “Khúc Miên, cậu mà ốm là mình sẽ đưa cậu đi bệnh viện ngay, rồi còn phải tiêm thuốc nữa, đáng sợ lắm đấy.”
Khúc Miên mỉm cười, nhỏ giọng gọi cậu: “Cậu đúng là cún con.”
Tát Tân Địch chợt nhớ tới lời nhận xét về Khúc Miên của các nhân viên cùng ăn với mình ban nãy, bọn họ dùng hai tính từ miêu tả anh, lạnh lùng nhưng dịu dàng.
Khúc Miên lạnh lùng ư? Tát Tân Địch không cảm thấy vậy, vì từng ngữ điệu, ánh mắt của anh đều đang dịu dàng mê hoặc cậu.
Tim cậu khẽ run lên, niềm yêu thích trong lòng cứ lớn dần lấn át cả lý trí, nhìn anh một chút nữa thôi cậu sẽ không kiềm nổi mà hôn anh mất.
Nhưng nếu làm thế, anh sẽ có ấn tượng xấu về cậu, nên cậu chủ động lùi lại một bước, cắm ống hút vào cốc cháo mà cậu mua riêng cho Khúc Miên rồi đưa nó tới trước mặt anh: “Nhân lúc nghỉ ngơi cậu ăn tạm ít cháo đi.”
Khúc Miên: …
Phía sau đã có tiếng gọi, anh cúi đầu hút một ngụm cháo, nhẹ giọng: “Cảm ơn.”
Tát Tân Địch nhìn cánh cửa phòng một lần nữa đóng lại, ngẩn người.
Cô gái ban nãy vẫn ngồi gần cậu hỏi: “Sao cậu lại ngây ra thế?”
Tát Tân Địch cũng ngồi xuống, tay ôm lấy cốc cháo, đáp cho có lệ: “Mình có ngây người đâu.”
Cô gái chắt lưỡi, như tỉnh ngộ: “Mình biết rồi nhé, cậu thích San-san!”
Tát Tân Địch cụp mắt, ỉu xìu nói: “Mình còn thích Sư-sư cơ.”
Cô gái vui vẻ giải thích cho cậu: “San-san là cách phát âm gần với từ sensei trong tiếng Nhật ấy!”
Tát Tân Địch: “… Coi thường mình hả, mình xem cũng kha khá anime đấy.”
Cô gái nọ: “Mà mình thấy San-san cô độc sao á, bọn mình hợp tác với nhau được mấy lần mà cũng chưa thấy San-san liên lạc với bạn bè nào bao giờ.
Bọn mình đều đoán San-san là “trạch nam”, không có bạn bè ngoài đời…”
Tát Tân Địch: “Các cậu mới “trạch” ấy, Khúc Miên vừa hoạt bát vừa cởi mở, chẳng qua tại các cậu không hiểu.”
Cô gái nhỏ nhìn cậu lúc lâu rồi mới chân thành bày tỏ: “Cậu là ông trùm chặn miệng, chúa tể sáng tạo sự im lặng, thiên tài sa mạc hóa ngôn ngữ loài người…”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch nóng lòng giục cô ấy: “Thôi đừng nói linh tinh nữa, mau gửi hết cho mình mấy cái trạm gì đó, âm gì đó với weibo gì đó đi, giúp mình theo dõi nữa, mình không biết làm mấy thứ đấy.”
Cô gái: …
Đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, mỗi tội mọc dư cái miệng.
Khi Khúc Miên xong việc rời khỏi phòng thu âm, Tát Tân Địch vẫn đang chăm chú chơi game.
Anh đến gần rồi cậu mới nhận ra, lập tức rời game vội vàng đứng dậy: “Xong hết chưa? Tụi mình về nhé?”
Khúc Miên vươn vai cho đỡ mỏi, đáp: “Về thôi.”
Tát Tân Địch tự động cầm cặp sách và đống đồ cậu mua cho anh, mắt thấy Khúc Miên đang sắp gục đến nơi, cậu nói: “Cậu buồn ngủ lắm hả? Mình cõng cậu nhé, không lát nữa cậu lại chân nam đá chân chiêu.”
Khán giả vây xem:!!!
Khúc Miên: …
Khúc Miên đang ngáp dở đành nhịn lại: “Không cần đâu.”
Anh nghiêm túc đáp: “Mình không buồn ngủ.”
Nhân viên phòng làm việc tiễn hai người đến cửa thang máy, cửa còn chưa kịp đóng mọi người đã hưng phấn thảo luận: “Ú tà tà ú tà tà, quý công tử và sói nhỏ của hắn, mau lên thuyền!”
Khúc Miên: …
Cánh cửa thang máy khép lại, Tát Tân Địch ngây thơ hỏi anh: “Sói nhỏ là sao?”
Khúc Miên: …
Anh tựa đầu lên thành thanh máy nhằm giảm bớt gánh nặng cho cần cổ đã mỏi nhừ, lười biếng nghiêng đầu: “Là cậu.”
Tát Tân Địch không hỏi nữa, cậu đeo cặp sách ra sau lưng, dồn hết đồ đang cầm sang một tay, tay còn lại kéo Khúc Miên, để anh tựa đầu lên ngực mình, đau lòng nói: “Cậu mệt như thế rồi còn tựa vào cái thứ đó, không thấy cộm sao? Tựa vào mình này.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên khẽ thở dài, tựa lên ngực cậu ấy, nhẹ giọng: “Cún con.”
Cậu hờ ôm lấy anh, không dám động đậy, chỉ sợ anh không thoải mái.
Cậu cúi nhìn đỉnh đầu anh, cũng nhẹ giọng “ừ” một tiếng đáp lời.
Khúc Miên không nói gì nữa.
Trên đường về nhà Khúc Miên ngủ rất say, Tát Tân Địch nhẹ nhàng ôm lấy anh, mãn nguyện không nói nên lời.
Biển quảng cáo bên phố lướt qua kính cửa sổ, là một người mặt quen thuộc — Thạch Dạch, anh ta quảng cáo cho một thức uống thể thao.
Tát Tân Địch phát hiện cậu không cảm thấy ghét Thạch Dạng nữa, mà nhiều hơn là cảm kích anh ta vì đã chia tay với Khúc Miên, như thế hiện tại cậu mới có thể ôm lấy Khúc Miên, đường hoàng thu ngắn khoảng cách và… thích anh ấy.
Hôm nay trời lạnh thấu xương, lúc xuống xe còn đổ tuyết, bông tuyết to lớn đậu trên vai áo, gương mặt người qua đường, đáp xuống đất tạo nên từng tầng tuyết mỏng manh.
Nhưng Khúc Miên không cảm thấy lạnh, anh vẫn đang khoác áo của Tát Tân Địch, cũng không có ý định trả áo mà đứng đợi cậu trả tiền xe, rồi cùng cậu đi vào khu phố nhà mình.
“Cậu mua gì vậy? Xách suốt cả quãng đường.”
Tát Tân Địch: “Lát nữa cậu sẽ biết.
Tụi mình nhanh chân lên, mấy thứ mình gọi có lẽ cũng đến nơi rồi.”
Khúc Miên: “Đồ gì cơ?”
Tát Tân Địch buồn bực “mách tội” anh: “Mình định đặt đồ để nhân lúc nghỉ ngơi cậu có cái ăn, ai biết đâu cậu chỉ đủ thời gian hút mỗi ngụm cháo.”
Khúc Miên mỉm cười: “Cảm ơn nhé, cún con.”
Tát Tân Địch nhận ra mình cực kỳ thích cách gọi này, cậu cúi đầu nhìn bóng Khúc Miên in trên tuyết: “Cậu đừng nói cảm ơn với mình, đều là mình tự nguyện làm cả, cậu cảm ơn khiến mình không thoải mái.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên: “Ừ, mình sẽ không nói nữa.”
Khúc Miên hôm nay dịu dàng quá mức, trái tim cậu sẽ bị sự ấm áp đó nung chảy mất thôi.
Anh nhân viên giao hàng đang đứng bên ngoài chờ hai người.
Nhận hàng xong xuôi, Tát Tân Địch lại tiễn Khúc Miên lên đến cửa nhà thì dừng lại, cậu đưa cặp xách và túi đồ cho Khúc Miên và rồi khẽ vuốt tóc anh ấy: “Khúc Miên, cậu nghỉ ngơi sớm nhé, khi nào rảnh rỗi nhớ tìm mình chơi.
Giờ mình về đây.”
Khúc Miên: “… giờ hơn rồi.”
Tát Tân Địch: “À… muộn rồi mà, ý mình là sau này cậu có thời gian thì nhớ tìm mình.”
Khúc Miên: “… Ký túc xá đóng cửa rồi, cậu định ngủ đâu?”
Tát Tân Địch: “Mình có mang…”
Não cậu hiếm có lần nào hoạt động hết công suất như lần này, cậu sửa miệng: “Á, mình quên mang căn cước rồi, làm sao bây giờ…”
Khúc Miên: …
Khúc Miên nín cười nhìn cậu, anh mở cửa, nhường cậu vào trước, nói: “Mình còn chỗ, đủ cho cậu qua đêm.”
Yết hầu Tát Tân Địch khẽ nhúc nhích, vậy là cậu đã… “đăng đường nhập thất” rồi?
Hết chương
Chú thích
. Tát Tân Địch: “Ông mới là chó.
Mà không, ông là nghé què quặt.”
瘪犊子 là câu chửi thương hiệu Đông Bắc.
Thường từ này có hai nghĩa, dùng cho hai đối tượng khác nhau, một là như một cách gọi yêu của người lớn tuổi hơn với người nhỏ tuổi, hai là dùng để chửi nhau.
犊子 là con nghé, hoặc chỉ chung thú non mới sinh của mấy con có kích thước lớn, xương cốt chưa chắc chắn, đã vậy còn 瘪 (dị dạng) khiến người ta chán ghét; dùng tiếng phổ thông thì tương đương với từ “cháu trai”.
(Kiểu tau là ông mài nè, là bố mài nè, túm wần là gọi khi chửi nhao á).
Thiệt ra minh họa của nó là cái hình con nghé bẹp dúm (có hai cái sừng nhỏ xíu xiu nữa nên chắc là nghé chứ không phải bê), nên tui tự phiên nó thành “tàn tật” luôn:v Thôi xin không bàn luận thêm cậu chàng dùng nghĩa số mấy để gọi Châu Huân nha:vv
. Nhưng nếu làm thế, anh sẽ có ấn tượng xấu về cậu, nên cậu chủ động lùi lại một bước, cắm ống hút vào cốc cháo mà cậu mua riêng cho Khúc Miên rồi đưa nó tới trước mặt anh.
Nó là cốc cháo và có ống hút thoiii:vvv (Nguồn ảnh: app Taobao).
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
嗯哪 (en nǎ): tương đương với 是的 (shì de), dùng để trả lời, khẳng định thông tin nghe đã được.
Phát âm từa tựa “ân nạ” =))))) cute hơmm~
À Đông Bắc còn có “tứ đại thần thú”, “bát đại độc tử” nữa, nghé què quặt là một trong số đó:vvvvvvvvvv làm biếng dịch nên coi tạm hình nha hị hị:
Tứ đại thần thú:
Bát đại độc tử:
Mấy đứa thần thú dùng để làm gì ư? Tất nhiên là mắng người với chửi lộn rồi:vvv.