Editor: Coca
Beta: Mirinda
Hôm nay, Thư Nhiên và Tằng Kỳ hẹn nhau đi đến phòng tự học.
Hai người hẹn gặp mặt ở gần thư viện lúc giờ chiều, cô đến sớm hơn một chút nên đành đứng đó chờ Tằng Kỳ.
"Thư Nhiên? Em ở đây làm gì vậy?"
Nghe được giọng nói này, tim Thư Nhiên lệch nửa nhịp.
Cô kích động quay đầu lại, thấy được gương mặt nho nhã sạch sẽ của nam sinh.
"An Lộ học trưởng!! Chào...Chào anh!!"
"Ừm, Thư Nhiên, đã lâu không gặp." Lâm An Lộ rất ôn nhu, hắn mang theo khí chất thành thục không phù hợp với lứa tuổi.
Hắn tùy ý nhìn xung quanh, hỏi: "Em muốn vào thư viện chung với anh không? Ách...Em đứng đây một mình, không lẽ đang đợi bạn đến sao?"
"Em......" Thư Nhiên vốn muốn đồng ý nhưng đột nhiên nhớ tới Tằng Kỳ, cô ngập ngừng.
"Không sao không sao, vậy em chờ bạn đi nhé, hẹn gặp lại." Lâm An Lộ cười cười.
"Học trưởng...chờ một chút!" Khi Lâm An Lộ xoay người rời đi, Thư Nhiên theo bản năng mà kêu hắn lại.
"Nhiên Nhiên." Đột nhiên có một giọng nói vang lên, hai người quay đầu lại, đó là Tằng Kỳ đang nở một nụ cười hoàn mỹ.
"Nhiên Nhiên......?" Lâm An Lộ lặp lại một lần nữa, hắn có chút ngoài ý muốn nói: "Hai người đây là..."
"Ha hả." Tằng Kỳ cười cười, hắn ôm chặt Thư Nhiên đang đứng bất động, giọng nói hắn lộ ra chút khiêu khích: "Học trưởng không biết sao? Chúng tôi đang ở bên nhau, Nhiên Nhiên là bạn gái tôi."
"A, thì ra là vậy." Lâm An Lộ gật đầu: "Vậy chúc hai người vui vẻ."
Sau đó Lâm An Lộ xoay người rời đi.
Thư Nhiên há miệng thở dốc: "Không phải..."
Cô tính đi theo Lâm An Lộ nhưng lại bị Tằng Kỳ ghì chặt vào lòng.
Ý cười trong mắt Tằng Kỳ biến mất, hắn vô biểu tình mà nhìn cô, cô không gục đầu xuống như thường ngày mà lại dùng đôi mắt nai trừng hắn.
Tằng Kỳ cong khoé miệng, lộ ra một nụ cười khiến người khác sởn gai óc.
Tựa như nụ cười lạnh nhưng cũng tựa như nụ cười trào phúng.
Hắn rũ mắt xuống, hắn lấy di động từ trong túi xách cô ra, mở màn hình, bên trên là cuộc gọi nhỡ.
Cảm xúc Tằng Kỳ bắt đầu không ổn định, giọng nói hắn có chút run rẩy: "Anh vẫn luôn đứng phía sau, gọi điện thoại cho em, hy vọng em sẽ nhận thấy được điều gì đó mà quay đầu lại nhìn anh một cái, hoặc là nhớ đến cuộc hẹn hôm nay của chúng ta."
"Tằng Kỳ, hai tuần trước tớ cũng đã nói rồi, mối quan hệ của chúng ta là gì....không phải cậu là người biết rõ nhất sao?" Thư Nhiên nói rõ ràng rành mạch: "Sao cậu lại lừa gạt An Lộ học trưởng? Bộ cậu không biết mối quan hệ của chúng ta chỉ là giả thôi sao?"
Bỗng nhiên Tằng Kỳ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hắn nói: "Vậy mối quan hệ của em và tên kia là gì?!"
Thư Nhiên cứng họng ngay lập tức.
Sự trầm mặc của cô càng làm Tằng Kỳ tức giận, hắn nắm vai cô, trán cả hai kề vào nhau, hắn u ám hỏi: "Mau trả lời a, mối quan hệ của em và tên kia là gì? Em thích hắn? Có phải em thích hắn không!? Có đúng không? Vậy hắn có thích em không hả?"
Thư Nhiên vốn mềm mại nhưng bây giờ trong mắt cô lạ hiện lên một tia tức giận, cô dùng sức đẩy hắn ra, giọng nói mang theo chút nức nở: "Đủ rồi!"
Tằng Kỳ lại cười: "Ha ha, Nhiên Nhiên tức giận sao?"
"Chúng ta kết thúc đi, bắt đầu từ hôm nay không giả làm người yêu nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không còn là bạn bè." Vẻ mặt Thư Nhiên hờ hững.
Nụ cười trên mặt Tằng Kỳ dần dần biến mất, sắc mặt hắn trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Nhưng vẫn còn hai ngày.....vẫn còn hai ngày để em làm bạn gái anh......"
"Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ là người lạ, bây giờ tớ không thích cậu, trong tương lai cũng sẽ không thích cậu, sau khi khai giảng tớ sẽ xin lão sư đổi chỗ ngồi." Mặt Tằng Kỳ đã sợ đến mức trắng bệch, đôi mắt bình tĩnh thuờng ngày nay lại khó coi đến cùng cực, hắn che ngực lại thở phì phò.
Thư Nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Cô bị cảm xúc của mình doạ sợ, lập tức ngăn lại cảm giác kì dị này.
Thư Nhiên lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Đừng!" Tằng Kỳ ôm cô từ phía sau, tiếng tim đập kịch liệt cùng tiếng thở dốc của hắn truyền đến, trong nháy mắt đó Thư Nhiên cảm giác như có điện giật, trên lưng có chút tê dại.
"Nhiên Nhiên, anh sai rồi, anh không nên ghen tị, không nên lừa gạt....!người em thích, xin em đừng đi, đừng rời khỏi anh!! Chỉ còn có hai ngày, anh chỉ còn có hai ngày.....xin em đừng đi." Đầu Tằng Kỳ vùi vào cồ Thư Nhiên, hắn dùng sức ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô, nhịn không được mà hôn hôn cái gáy trắng nõn bóng loáng đó.
Thư Nhiên run lên một chút, cô dùng sức đẩy hắn ra, hét lớn: " Cậu điên rồi sao!? Cách xa tớ ra một chút."
"Ha ha......" Tằng Kỳ nước mắt giàn giụa, nụ cười của hắn có chút bi thương.
Hắn tàn nhẫn mà nói: "Em là của anh, vĩnh viễn sẽ là của anh!! Em đừng hòng bỏ rơi anh!"
Cô chưa từng thấy Tằng Kỳ hung dữ như vậy, cứ tựa như một kẻ điên.
Thư Nhiên nhíu mày, cô chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên Tằng Kỳ nhào đến, hắn dùng khăn tay bịt miệng cô lại.
Đầu óc cô choáng váng, không lâu sau liền mất đi ý thức.
Lúc Thư Nhiên tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể có chút đau.
Cô mở to mắt, bản thân cô đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, quần áo cô đã bị xé nát vứt sang một bên.
"A a a!!!!" Thư Nhiên thét chói tai: " Cậu làm gì vậy!? Mau buông tôi ra!!!"Cô giãy giụa kịch liệt, lúc này cô mới phát hiện tay mình bị dây thừng cột qua hai bên.
"Tằng Kỳ, cậu mau thả tôi ra!! Cậu đúng là một tên biến thái! Mau cút ngay, biến thái! Kẻ điên!!"
Tằng Kỳ nở một nụ cười không đúng đắn.
Hắn ôn nhu sờ mặt cô, phảng phất như người bắt cóc cô đến đây không phải là hắn.
Cô chảy nước mắt, Tằng Kỳ cúi đầu xuống liếm nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Nhiên Nhiên, đừng sợ anh được không? Trước kia anh vẫn luôn muốn làm như vậy với em, muốn đến nỗi sắp phát điên, em có biết anh thống khổ biết bao nhiêu không?"
Rất thống khổ sao?
Hắn thích cô đến mức đó sao?
Sự đau đớn cùng tê dại hoà hợp vào nhau, Thư Nhiên sắp ngất thêm lần nữa, nhưng trong lúc hoảng hốt cô vẫn còn nghĩ đến lời nói của Tằng Kỳ.
Rõ ràng cô không có điểm gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một nữ sinh bình thường nhưng sao Tằng Kỳ lại thích cô đến mức đó chứ? Có lẽ là do hắn cảm xúc nhất thời, một thời gian sau sẽ cảm thấy chán đi?
Đột nhiên cô không nhịn được mà khóc.
Tằng Kỳ thấy thế, hắn dừng động tác lại, một lát sau hắn thở dài nói: "Nhiên Nhiên đừng khóc, ngoan, ngủ đi."
Hắn đắp chăn cho cô, vì khóc quá nhiều nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên cô ngủ một mạch đến hừng đông sáng hôm sau.
Cô được thay cho một bộ đồ ngủ sạch sẽ, dây thừng cũng đã được cởi ra.
Thư Nhiên đứng dậy, cô đánh giá căn phòng xa lạ này, không biết tại sao Tằng Kỳ lại nhốt cô ở đây.
Thoạt nhìn căn phòng này sạch sẽ ngăn nắp, không giống một căn nhà hoang cho lắm.
Thư Nhiên cảm thấy có chút đói, cô lần mò tìm phòng bếp.
Trong phòng bếp có tủ lạnh, cũng có một vài nguyên liệu nấu ăn, Thư Nhiên bắt đầu làm cơm trưa.
Hay là cô làm thêm một phần cho tên biến thái kia đi? Cô vừa thái cà chua vừa nghĩ.
Đột nhiên cô nghe được một tiếng vang lớn, cô không khỏi khiếp sợ, kế tiếp là âm thanh loảng xoảng cùng tiếng la của Tằng Kỳ.
Thư Nhiên buông con dao ra, cô cởi tạp dề chạy đi xem xét.
Đồ vật trong phòng nằm lung tung rối loạn, cửa tủ quần áo cùng cửa sổ đều bị mở ra.
"Sao vậy?" Thư Nhiên ngạc nhiên nói.
Tằng Kỳ đưa lưng về phía cô, hắn nghe được giọng cô thì run một chút, sau đó hắn quay đầu lại, trong mắt tràn ngập tơ máu nhưng không che giấu được sự mừng rỡ cùng điên cuồng.
Hắn bước nhanh đến, gắt gao ôm lấy Thư Nhiên, cả người hắn vẫn còn run bần bật.
"Sao vậy?" Thư Nhiên nhíu mày, cô có chút đau lòng, an ủi vỗ về vai hắn.
"Anh trở về....nhưng không thấy em ở trong phòng, anh cho rằng......em bỏ anh đi mất." Giọng nói Tằng Kỳ nghẹn ngào, còn mang theo chút nức nở hiếm thấy.
Thư Nhiên rời khỏi cái ôm của Tằng Kỳ, cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu thật sự thích tôi đến mức đó sao?"
Tằng Kỳ gật gật đầu, trong mắt là nồng đậm sự si mê quyến luyến.
"Vậy thì....tôi sẽ cố gắng làm bạn gái cậu." Thư Nhiên làm ra vẻ mà nói, nhưng trong lòng cô đã mềm như bông.
Tằng Kỳ có chút mê hoặc.
Thư Nhiên cố ý nói: "Như thế nào? Không muốn sao? Nếu không muốn thì thôi bỏ đi."
"Không phải." Tằng Kỳ nôn nóng nói: "Nhiên Nhiên, lúc nãy em nói là thật đúng không?"
"Là giả."
"Không, anh đã nghe thấy, Nhiên Nhiên, anh thật sự rất hạnh phúc, đây là lần đầu tiên anh hạnh phúc đến vậy."
Tằng Kỳ dính lên ôm lấy cô.
Thư Nhiên mỉm cười: "Được được, em sắp chết đói rồi! Mau đi nấu cơm!!"
"Được, Nhiên Nhiên nghỉ ngơi đi, nấu cơm cứ để anh làm."
"Cùng nhau làm đi."
Hai người nhìn nhau cười.
Nhìn bóng dáng Tằng Kỳ đang bận rộn trong bếp, đột nhiên từng mảnh nhỏ ký ức hiện lên trong đầu Thư Nhiên.
Tằng Kỳ ở sân thể dục, Tằng Kỳ ở phòng học, Tằng Kỳ xuất hiện giúp cô giải vây.....Thì ra Tằng Kỳ vẫn luôn bảo vệ cô trong thầm lặng.
Lỗ trống trong lòng cô cuối cùng cũng được lấp đầy.
Nếu cô phát hiện sớm hơn một chút, bầu bạn ở bên cạnh hắn, đáp lại tình cảm của hắn thì có lẽ hắn sẽ không vất vả như vậy.
Thiển hỉ tựa thương cẩu, thâm ái như gió mạnh.
Hết thế giới ..