Editor: Coca
Beta: Mirinda.
Truyện Đam Mỹ
Tầm giờ Thìn ngày tháng , sư phụ của Liễu Thừa An là Tùy Vân trở về sau chuyến ngao du thiên hạ, cho nên hôm nay nàng phải đi bái kiến sư phụ nàng.
(Giờ thìn: giờ sáng đến giờ sáng.)
Lâm Quân đang đọc sách ở phòng hậu viện thì có một gã sai vặt tiến vào, Lâm Quân nhíu mày, hắn lãnh đạm mà nhìn tên sai vặt kia.
"Là ta." Tên kia kêu là Chiết Nam, hắn nâng cằm lên làm lộ gương mặt xấu xí của mình, trên đó hằng sâu những vết sẹo do năm tháng để lại.
"Chuyện ta giao cho ngươi đã làm tới đâu rồi?" Lâm Quân vẫn tiếp tục đọc sách, không thèm liếc hắn một cái.
"Điện hạ, chủ tử phái ta tới đây là để nói với ngươi......đã tới lúc rồi." Chiết Nam sâu kín mà nói.
Lâm Quân cười lạnh: "Tới lúc gì? Lúc trước ta chỉ đồng ý mỗi việc trà trộn vào Liễu Tương phủ, ngoài việc đó ra ta cũng không đáp ứng việc gì khác."
"Điện hạ, bây giờ là thời điểm mấu chốt, thỉnh điện hạ đừng làm bậy, cô phụ cùng chủ tử đang rất kỳ vọng vào ngài....." Chiết Nam nghiêm túc mà nói.
"Rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân của ngươi? Ta hay ông già kia?" Lâm Quân châm biếm nói, hắn nghiêng đầu nhìn tên sai vặt: " Ngươi chỉ cần làm tốt việc ta giao là được."
"......"
Chiết Nam yên lặng rời khỏi sân.
Lâm Quân nhìn đồng hồ, hắn thầm nghĩ, giờ này chắc An Nhi sắp về rồi.
Lâm Quân nhìn thời tiết oi bức bên ngoài, đoán chừng khi nàng về chắc chắn sẽ rất nóng, hắn buông quyển sách, chuẩn bị đi làm một chút đá bào.
Mới vừa chuẩn bị một ít nguyên liệu thì lại có thêm một gã sai vặt tiến vào, hắn nói hôm nay có khách quý ghé chơi, tiểu thư đang tiếp khách ở đại sảnh, nàng bảo Lâm Quân đến đấy có chút việc.
Lúc Lâm Quân đến nơi, trong đại sảnh đã bắt đầu mở tiệc.
Đằng sau chiếc bình phong, Lâm Quân thấy có vài người đang ngồi xoay quanh một chiếc bàn, trong đó có một người đàn ông áo xanh và một người thiếu niên, Liễu Thừa An thì đang ba hoa gắp thức ăn cho mọi người.
Khí chất của người đàn ông áo xanh đúng là không chê vào đâu được, ôn tồn lễ độ, thuộc kiểu không dính khói lửa phàm tục, nếu nói vậy thì đây ắt hẳn là sư phụ của Liễu Thừa An - Tùy Vân.
Bên cạnh hắn còn có một vị thiếu niên, mặt thiếu niên mang theo một chút lệ khí, trên trán còn viết rõ bốn chữ " Cách xa ta ra", hắn còn thường hay đưa mắt nhìn Tuỳ Vân đang ngồi bên cạnh.
Quay lại Liễu Thừa An, ánh mắt nàng lúc nhìn Tuỳ Vân mang theo một chút hâm mộ, Lâm Quân nhíu mày một cái nhưng ngay sau đó hắn liền quay về bộ dáng ban đầu, nở một nụ cười ôn nhu.
"Tiểu thư." Giọng nói ngây ngô của thiếu niên chen ngang vào cuộc trò chuyện của mọi người.
"Lâm Quân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, mau lại đây." Liễu Thừa An vẫy vẫy tay, ai cũng có thể thấy lúc này nàng đang rất vui sướng.
Lâm Quân tiến vào, hắn nở một nụ cười không mặn không nhạt, ánh mắt mang theo chút ôn nhu thẹn thùng.
Nhưng không lâu sau, hắn liền cười không nổi....
Ngồi đối diện Liễu Thừa An còn có một người, hắn mặc một chiếc áo dài màu lam, không sai, đó chính là Việt Hành Phong.
Việt Hành Phong cũng đang yên lặng đánh giá hắn, lúc mới nhìn thấy dung mạo của Lâm Quân hắn còn có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền quay về sự lạnh lùng thường ngày.
"Ngươi làm sao vậy?" Liễu Thừa An mở to đôi mắt nhìn Lâm Quân, rồi chuyển sang nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Việt Hành Phong, lại nhìn sang Lâm Quân, nàng bất mãn mà nói: "Lâm Quân, không được vô lễ, đây là Việt tướng quân."
Lâm Quân hoàn hồn, hắn kinh hoàng mà quỳ xuống đất: "Đều do Lâm Quân thất lễ, xin tiểu thư trách phạt." Ở góc độ mà bọn họ không thấy, ánh mắt của hắn vừa hung ác vừa âm lãnh.
"Mau đứng lên đi, ngươi quỳ gối làm gì chứ?" Liễu Thừa An vội vàng đỡ hắn dậy.
Sau khi kéo Lâm Quân ngồi cạnh sư phụ, nàng mới bắt đầu giới thiệu: "Sư phụ, vị này là Lâm Quân, là thư đồng của ta."
(Thư đồng: Chú bé giúp việc.
Trẻ em giúp việc trong phòng sách.
Ý bảo người hầu nhưng nói theo cách trang trọng hơn.)
"Lâm Quân, đây là sư phụ của ta, tên là Tùy Vân, lúc nhỏ ta gặp một kiếp nạn lớn, chính hắn là người đã cứu mạng ta."
"Nếu là thư đồng của An Nhi thì ắt hẳn ngươi có chỗ nào hơn người.
Ngươi cứ tự nhiên, không có gì phải câu nệ." Người đàn ông áo xanh nở một nụ cười, thoạt nhìn trông rất ôn nhu và hiền từ.
"Đa tạ." Lâm Quân mỉm cười.
"Liễu tiểu thư, thư đồng của ngươi trông......!trông còn đẹp hơn mấy tên công tử ở lầu xanh ấy chứ, haha." Thiếu niên áo vàng cười nhạo nói.
Lúc này Lâm Quân mới chú ý tới vị thiếu niên áo vàng ngồi cạnh Tùy Vân, chỉ thấy trong tay hắn cầm một cây đao, trông cũng chẳng tốt lành gì.
" Ngươi....!" Liễu Thừa An tức giận đến mức bốc khói.
"Tùy Viêm, không được vô lễ.
Lâm công tử, người bạn này của ta có chút thẳng tính, lúc nói không biết cách lựa lời, đã làm ngươi chê cười rồi." Người đàn ông áo xanh cười nói.
Việt Hành Phong cũng đang nhìn Lâm Quân, đáy mắt hắn hiện lên một tia trào phúng.
"Cảm ơn Tùy công tử đã khen." Lâm Quân cười nói, hắn liếc nhìn Tùy Viêm một cái, sau đó tiện đà nói: " Khí chất của Tùy công tử cũng rất giống với những thanh thiếu niên ở lầu xanh, chỉ tiếc là vẫn còn kém một chút."
"Ngươi nói cái gì!?" Tùy Viêm bị chọc giận, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên đen kịt.
"Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, đồ ăn để nguội sẽ không ngon." Liễu Thừa An bất đắc dĩ mà nói.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Liễu Thừa An đi tiễn Tuỳ Vân và Tuỳ Viêm ra phủ.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại Việt Hành Phong và Lâm Quân.
Việt Hành Phong lãnh đạm mà nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Quân: "Ta nghe nói, ngươi là người hầu do Thừa An nhặt được.
Nhưng thoạt nhìn thì Lâm công tử đây cũng không phải là một người bình thường, đúng chứ?"
Nụ cười thẹn thùng trên mặt Lâm Quân biến mất, thay vào đó là một nụ cười âm trầm nguy hiểm.
"Việt tướng quân nói gì ta nghe không hiểu? Ta hầu hạ tiểu thư không quản ngày đêm, không phải là người hầu thì có thể là gì chứ?"
Việt Hành Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Ánh mắt của ngươi lúc nhìn nàng không giống với ánh mắt mà người hầu nên nhìn chủ nhân của mình, rốt cuộc thì ngươi là ai? Mục đích của ngươi khi ở bên cạnh nàng là gì?"
Lâm Quân trầm thấp mà cười, hắn lười biếng mà nhìn Việt Hành Phong một cái: "Ai biết?"
Việt Hành Phong còn nói thêm: "Chỉ một thời gian nữa thôi, ta và Thừa An sẽ thành hôn.
Ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội làm tổn thương nàng."
Sắc mặt của Lâm Quân trở nên vặn vẹo khó coi, hắn miễn cưỡng mà nở một nụ cười, đuôi mắt bắt đầu đỏ lên, trong mắt tràn ngập sự nguy hiểm: "Vậy Việt tướng quân phải thật cẩn thận, nói không chừng sẽ có một ngày ta đập chậu cướp bông a."
Một khoảng thời gian sau, Liễu Thừa An thường xuyên đi ra ngoài, phần lớn là đi học hỏi kinh nghiệm từ Tuỳ Vân.
Từ nhỏ thì Liễu Thừa An đã không thích cầm kỳ thư họa, nhưng nàng lại rất thích học các môn võ thuật, kiếm đạo.
Cũng vì nàng có thiên phú ở khoảng này nên năm nàng gặp đại nạn thì Tuỳ Vân mới giúp nàng vượt qua nó, sau đó nhận nàng làm đệ tử.
Liễu Tương chỉ có một đứa con gái là nàng, vì thế nên hắn không nỡ để nàng đi chu du cùng Tuỳ Vân, nay đây mai đó, không đủ cái ăn cái mặc, bởi vậy nên thầy trò hai người mỗi năm cũng gặp có vài lần.
Gần đây, sắc mặt của Liễu Tương ngày càng tiều tụy, sức khoẻ suy yếu.
Nàng lặng lẽ hỏi thăm người hầu về tình hình của hắn, lúc này mới biết phụ thân của nàng bị mấy quan đại thần đổ tội oan, điều này khiến cho Hoàng Thượng tức giận.
Liễu Thừa An bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng ngước nhìn bầu trời đang dần chuyển sang màu đen.
"An Nhi, trời sắp mưa rồi mà sao ngươi còn đứng đây? Mau vào phòng đi, không thôi sẽ bị cảm mất."
Liễu Tương vô tình đi ngang qua thì thấy nàng đang thẫn thờ đứng ở trong viện, hắn nhìn trời sắp mưa liền nôn nóng mà nói.
Liễu Thừa An quay đầu lại, đột nhiên nàng phát hiện....!Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà Liễu Tương đã tiều tụy đi rất nhiều, khóe mắt còn có ít tơ máu.
Liễu Thừa An không khỏi cảm thấy chua xót, nàng tiến lại gần, kéo kéo cánh tay hắn.
"Cha, có phải Hoàng thượng giận cá chém thớt ngài đúng không?" Liễu Thừa An lo lắng hỏi, lại gần mới thấy tóc của Liễn Tương đã có mấy cọng bạc, đôi mắt nàng trở nên đỏ hoe.
"Nói bậy gì đó!" Liễu Tương cười trừ, hắn vỗ vỗ đầu của Liễu Thừa An, hài hước nói: "Cha của con rất lợi hại! Các quan đại thần trên triều ai cũng phải nghe lời cha hết! Sao Hoàng Thượng có thể giận cá chém thớt cha được chứ? Hoàng Thượng thích nhà chúng ta nhất, huống chi An Nhi của cha ngoan ngoãn như vậy, cầm kỳ thư hoạ việc gì cũng biết làm, ai mà không thích con cơ chứ? Ha ha ha ha."
Liễu Tương rất sủng Liễu Thừa An, hắn không bao giờ tiếc lời khen cho nàng, điều này đã chọc cho Liễu Thừa An cười.
"Tướng gia, tiểu thư, đạo trưởng Tùy Vân gửi thư cho ngươi, nói muốn tiểu thư đến chỗ hắn ở mấy ngày.
Đạo trưởng đã bế quan được nhiều ngày, bây giờ đã sắp thăng tu vi nhưng vẫn gặp một số trục trặc, một mình Tùy Viêm không thể chăm sóc hắn, muốn tiểu thư đến hỗ trợ một chút."
Một gã sai vặt tiến đến chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai cha con, Liễu Thừa An nhìn Liễu Tương một cái, Liễu Tương gật gật đầu.
"Được, vậy ngươi đi phân phó công việc cho mấy người hầu trong cung đi, chuẩn bị hết rồi thì giờ Thìn ngày mai xuất phát." Liễu Thừa An cười nói.
(Giờ thìn: khoảng thời gian từ giờ đến giờ sáng.)
Thứ hai, xe ngựa của Tùy Vân đến đón, Liễu Thừa An mang theo Thúy Dung - người hầu thân cận của nàng lên xe ngựa, còn Lâm Quân thì bị nàng bỏ lại trong phủ.
Xe ngựa đi qua mấy ngọn núi, vì xe ngựa này đã được Tuỳ Vân chú thêm thuật pháp nên đi nhanh hơn rất nhiều, chưa đầy nửa ngày đã đến nơi.
Phủ được trang trí theo phong cách cổ xưa, tao nhã, bên ngoài có vài vòng sương màu trắng, có lẽ là kết giới do Tuỳ Vân đặt ra.
Liễu Thừa An ở lại tầm vài ngày, mỗi ngày chỉ biết trồng hoa cắt cỏ, chơi với cá hoặc cho cá ăn, mỗi ngày đều trôi qua rất nhàn nhã.
Tùy Vân đã bế quan rất lâu, mấy ngày liền không ra khỏi phòng.
Vào giờ Tý ngày thứ ba, Liễu Thừa An bị hắn gọi vào phòng.
(Giờ tý: h khuya đến h sáng.)
"Sư phụ, có việc gì vậy? Sao đêm khuya khoắt lại gọi đệ tử đến đây."
Người đàn ông áo xanh bắt đầu trở nên nghiêm túc, hắn chăm chú nhìn nàng.
"An Nhi." Sau một lúc lâu, Tùy Vân mới mở miệng nói: "Dạo gần đây phụ thân của ngươi có khoẻ không?"
Sắc mặt của Liễu Thừa An thay đổi: "Sư phụ, sao ngài lại hỏi như vậy? Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
Hắn im lặng, sau đó lấy bút chấm vào mực, hắn viết một cái tên lên bàn.
Liễu Thừa An nhìn, sắc mặt dần trở trắng bệch, nàng đờ đẫn nói: "Lâm Quân......"
"Đương kim bệ hạ có bảy người con, nhưng người con út lại không may bị thất lạc, đến nay vẫn chưa có tung tích.
Theo ta được biết, tên thật của Thất hoàng tử là Lâm Quân.
Vị Lâm công tử mà ngươi cho là thư đồng kia...!có lẽ thân phận cũng không tầm thường."
Liễu Thừa An giật giật lông mày, trán nàng thấm đẫm mồ hôi.
Nàng lẩm bẩm nói: "Không được, ta phải trở về, ta phải hỏi hắn...ta phải hỏi hắn xem hắn muốn làm gì......!Ta phải về, ta phải về ngay bây giờ."
"An Nhi." Tùy Vân thở dài: "Việc lần này có liên quan tới kiếp nạn mà ngươi từng gặp phải mấy năm trước.
Vi sư gọi ngươi tới là muốn ngươi lựa chọn, một là rời đi cùng vi sư, từ đây không quan tâm tới những chuyện năm xưa.
Hai là ngươi ở lại trần thế, về sau thầy trò chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cho dù có việc gì cũng không liên quan đến nhau."
Liễu Thừa An không nhịn được mà khóc.
Một lát sau, nàng quỳ xuống, chấp hai tay trước ngực nhìn hắn.
"Thỉnh sư phụ tha thứ cho đệ tử, đệ tử phải quay về với phụ thân, không thể đi theo ngài."
Gió thổi làm ngọn nến vụt tắt, người đàn ông áo xanh thở dài một hơi.
"Được.
Vậy bây giờ ngươi trở về đi, ta e rằng Liễu phủ đã gặp điều chẳng lành."
Liễu Thừa An ngẩng đầu, sắc mặt nàng kinh hoảng thất thố, nàng run rẩy đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, không lâu sau thân hình nhỏ xinh liền biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Nàng cưỡi ngựa như điên đến Liễu phủ, lúc đến nơi nàng sợ đến mức thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống.
Lúc này Liễu phủ đã bị quan binh vây quanh.
Bên trong truyền đến những tiếng thét chói tai, Liễu Phủ lúc này đỏ rực lên trong màn đêm.
Đôi mắt của Liễu Thừa An đã trở nên đỏ ngầu, nước mắt nhịn không được mà chảy ra, có rất nhiều kí ức quay mòng mòng trong đầu nàng, những câu hỏi không có lời giải đáp cuối cùng cũng được giải mã.
Không thể...không thể tin được.
Nước mắt che lấp hết ký ức, hình ảnh về một người thiếu niên ngây ngô sạch sẽ, thẹn thùng, ấm áp.
Vì sao......
Tất cả những việc này đều do một tay hắn làm sao?
Còn tiếp....