Vệ Quốc là người rất biết giữ lời hứa, một khi đã đồng ý đan cho bác quản lý chiếc nón thì anh tự khắc sẽ đi làm.
Anh lon ton chạy đi mua len, đan nhanh nhanh rồi lại lon ton chạy đi tặng cho ông. Sau khi nhận được lời khen không ngớt từ bác bảo vệ, anh lại lòng vui phơi phới lon ton chạy về.
Chiếc nón len này đan vừa đúng lúc, khi anh đan xong thì cũng vừa vặn sang tháng . Bác bảo vệ thuộc dạng người trên đầu phải có gì đó mới thấy thoải mái. Mỗi dịp đông về đều thấy trên đầu khó chịu thế nào ấy. Từ khi có nón len, chỉ lúc đi tắm và ngủ, ông mới cởi nón xuống, còn những lúc khác chiếc nón ấy cứ như mọc rễ trên đầu ông vậy, tuyệt đối không cởi ra.
Ông đội nón thả bộ đến căn tin mua cơm.
_ Ai yo, răng mừ nón mới mua hèo? – Chú bán cơm trong căn tin nhiệt tình chào hỏi ông.
_ Đẹp không? – Bác quản lý ngoảng đầu qua nói – Nón mới đó!!
_ Đẹp! Răng có được đồng chừ? – Chú ở căn tin lại hỏi.
Bác quản lý lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
_ đồng? Chắc rứa rồi!
Ông lại lắc đầu một cách tự hào.
_ đồng?
Bác quản lý lần này rất chi là vui vẻ lắc đầu tiếp.
_ Hở, tính gạt ai mô, nón đẹp và tốt thế chừ, chắc chắn cũng phải tới đồng hèo!
Ông giơ ngón trỏ ra, lắc qua lại nói.
_ Không . Mất . Tiền !!
_ Hổng mất tiền? Ồ ~ lại là xài đồ cũ của sinh viên hở?
Bác quản lý hừ một tiếng nói:
_ Sinh viên? Tôi làm quái gì phải nhặt đồ cũ của sinh viên xài!
Những người kế bên đều bật ra một tiếng “Xạo!”
Chân mày ông bèn nhếch lên, nói:
_ Tôi gạt mấy người làm gì? Cái này ấy à, là đồ hối lộ người ta tặng tôi đó!!
_ Hối lộ gì hử?
_ Hi hi, mấy ngày trước tôi đi tuần đêm, đụng phải một người trèo tường đi gặp tình lang! Nên nhân dịp đòi đó ~ ~
Nói rồi ông nở nụ cười nham nhở đến lạ kì.
_ Ý da, trèo tường? Lại là một cậu trai nữa mô? Không phải tôi nhiều chuyện, nhưng mấy chuyện rứa đừng làm nữa, trường ni có quy định ra đó hèo!
_ Ông có biết người trèo tường là ai không?! Rồi có biết cậu ấy tìm gặp ai hông mà nói!
Bác quản lý giọng khinh khỉnh đáp.
_ Ai vậy ai vậy!! – Thím bán gà đứng kế bên chen miệng vào hỏi.
Cũng không trách được bà, làm việc trong căn tin phải nói là buồn chán chết được, không đi nghe ngóng hóng chuyện thì lấy gì mua vui cho đời thêm tươi? Chả phải có một câu nói rằng “chỉ duy tám chuyện, mới giải được sầu!!” đó sao?
Bác quản lý liếc nhìn xung quanh cảnh giác, nhận ra bản thân đã bị mọi người trong căn tin bu lấy thành một vòng tròn, một chút sĩ diện hão đã được thảo mãn, bèn tằng hắng nói.
_ Không biết chứ gì?! Người trèo tường chính là cậu thợ điện mới đến làm ở tòa nghệ thuật đó!!
_ Tiểu Lữ?! – Mọi người đồng thanh thốt lên một cách kinh ngạc.
Bác đầu bếp phụ trách xào cơm chiên vẻ mặt tiếc rẻ nói.
_ Tiểu Lữ, đứa trẻ này ấy à, quả thực rất tốt, tuổi thì trẻ, lại biết chịu làm chịu khó, việc nào ra việc nấy, cần mẫn siêng năng, không chủ nghĩa cộng sản cũng chả thổi phồng khoa trương…… í lộn, ý tôi là, cậu này rất khá, không ngờ cậu ấy… cậu ấy lại…
Dì bán cơm tiếp lời.
_ Đúng vậy, không ngờ cậu ấy.. cậu ấy cũng… cũng biết trèo tường!!
Tất cả gật đầu.
Cô bé phụ trách gắp thức ăn nhếch nhếch môi nói:
_ Thì đó, ban ngày ban mặt không thể gặp tình lang, nên phải canh đêm hôm mà đi, anh ấy lại đẹp giai thế, lỡ lúc trèo tường té ngã thì biết sao đây hả!!
Mọi người gật đầu.
Bác múc canh sốt ruột hỏi.
_ Vậy chứ tình lang của Tiểu Lữ là ai? Năm mấy rồi?
Bác quản lý nở nụ cười bí mật sắp được bật mí
_ Hừm hèm… nói mọi người biết, người đó là Đơn Nhất!
Hai chữ “Đơn Nhất” vừa được thốt ra, tất cả giật nảy người kinh ngạc! Vội vàng lùi lại bước, đồng thanh hỏi.
_ Cái gì? Đơn Nhất!!
Thím bán gà hỏi:
_ Đơn Nhất mà ông nói, chính là cái cậu mỗi lần đến đây mua gà đều đòi tôi quét tương ớt, sốt mayonnasei lên, còn khăng khăng đòi tôi phải rưới bột tiêu với bột wasabi lên cho bằng được ấy hả?
Bác quản lý buồn bã gật đầu
Bác múc canh hỏi:
_ Đơn Nhất mà ông nói, chính là cái cậu chan canh lên cơm, sau đó còn nói là đang ăn cháo ấy hả?
Bác quản lý gật đầu một cách nặng nề.
Dì bán cơm hỏi:
_ Đơn Nhất mà ông nói, chính là cái cậu mỗi lần đến đây mua cơm đều chỉ lấy cơm, không lấy thức ăn ấy hả?
Bác quản lý đau đớn gật đầu.
Cô bé phụ trách gắp thức ăn hỏi:
_ Đơn Nhất mà ông nói, chính là cái cậu mỗi lần đến gọi món đều bắt cháu phải nhắc đi nhắc lại lần tên món ăn ấy hả?
Bác quản lý gật đầu một cách đau buồn.
_ Đơn Nhất mà ông nói, chính là cái cậu một tuần trước ăn mặc như cái cây chạy đến căn tin phá đám ấy hả?
Bác quản lý câm lặng gật đầu。
….
Trong nhất thời, tất cả nức nở khóc òa.
………
……………..
…………………..
Nếu như xét về mức độ giác ngộ tư tưởng của nhân viên, những người trong căn tin của học viện nghệ thuật mà xưng “ Thứ hai toàn trường” thì cũng chỉ có nhân viên căn tin của khoa y là dám vỗ ngực xưng đệ nhất mà thôi.
Chuyện là, nếu bạn làm việc trong căn tin khoa y, thì bạn phải tập chấp nhận việc một cô bé vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu mở miệng nói “ xin cho cháu một phần bắp tay xối mỡ” hoặc một anh đẹp giai manly hỏi “ Xác cá chim chết kia bán sao?”
Còn ở căn tin học viện nghệ thuật thì… chỉ cần bạn chấp nhận được một cặp giai nhân đồng tính, vừa ôm vừa “mút nhau” ngay giữa căn tin, thì vạn sự ok hết.
Ví dụ như cô bé phụ trách gắp thức ăn, lúc mới tới đây thấy một cặp gy âu yếm thân mật với nhau đến chọn món, cô bị dọa mém xỉu, giờ hả, dù các bạn gy có đứng trước mặt cô vừa “đá lưỡi” với nhau vừa gọi món, cô cũng vẫn có thể thản nhiên lần lượt đọc tên các món ăn ra, sau đó cười tươi hỏi “các anh dùng chi?”
Lại nói đến thím bán gà, khi mới đến làm ở đây thấy hai cậu trai đúc gà cho nhau ăn, kết quả bệnh tim tái phát, bây giờ ấy à, bà có thể cười tươi nói “ Ai da, ăn xong một miếng thì mua thêm miếng nữa, cứ từ từ, từ từ đút nhau ăn nha ~ ~”
Bác đầu bếp… sở trường món “Bông cải xào hoa lan tây” với “lạp xưởng xào thịt”, món “bạch tuộc xào mực” cũng rất đáng để thử…
Dì bán cơm… thì đưa ra “Combo gy love”…
Bác múc canh… ghi băng rôn quảng cáo là “chỉ có đút nhau uống thì mới thấy canh ngọt!”
… Giác ngộ tư tưởng, chính là thế này đó, được hình thành và luôn được đặt trong tình thế bị dọa sợ, kinh hãi, nó phát triển, lại phát triển, sau đó chớp lấy thời cơ bay cao bay xa, lại bay xa… cứ như vậy, là nó được nâng cao à.
……
………
……………….
_ Được! Vì Tiểu Lữ! Chúng ta sẽ chiều theo thằng nhóc ranh Đơn Nhất một lần!
~~~~
Đơn Nhất lại choàng chiếc khăn choàng “da cây” của mình bước vào căn tin mua cơm.
Cậu chạy đến chỗ mua thức ăn, hỏi:
_ Hôm nay có món gì ….
_ Hôm nay có rất nhiều món! – Cô bé phụ trách gắp thức ăn nói – Có đậu que xào, đậu que xào, đậu que xào, đậu que xào, đậu que xào, cà tím nhồi thịt sốt cà, cà tím nhồi thịt sốt cà, cà tím nhồi thịt sốt cà, cà tím nhồi thịt sốt cà, cà tím nhồi thịt sốt cà, cà ri gà, cà ri gà, cà ri gà, cà ri gà, cà ri gà, cà ri …
_ Thôi thôi, được rồi, cho tôi nửa phân cà ri gà, thêm nửa phân đậu que xào! lượng cơm trắng!
Đơn Nhất vội vàng ngăn chặn công việc báo tên món ăn của cô bé.
_ Được! Một phân cà ri gà, một phân đậu que xào, lượng cơm trắng! – Cô bé nhanh nhẹn gắp ra phần cơm gần lượng.
Đơn Nhất cầm dĩa thức ăn bước đi, trong lòng khó hiểu, tự nhủ thầm: Cô bé này bị gì rồi, sao tự dưng cho mình phần cơm gấp đôi, trong khi giá tiền không tăng? Não chạm mạch sao ta?
Đơn Nhất tiếp tục choàng tấm “da cây” tay cầm dĩa đi mua canh.
_ Cho cháu một chén canh. – Đơn Nhất nói
_ Không vấn đề! – Bác bán canh múc ra một chén canh, rồi cứ thế rưới lên “tháp cơm” của Đơn Nhất – Cháo của cậu xong rồi đó!
Đơn Nhất tiếp tục choàng “da cây” tay cầm phần cơm đang tí tách nhiễu canh đi mua gà.
_ Cho cháu sườn gà! – Đơn Nhất nói.
_ Ok!
Thím bán gà nhanh lẹ lấy ra một sườn gà đã xối mỡ, lẹ làng quét tương cà tương ớt lên trên, rồi rưới tiêu với bột wasabi lên, sau đó mỉm cười hỏi.
_ Cậu trai, thím đây còn có loại sốt chấm, cậu có muốn không?
Không đợi Đơn Nhất trả lời, bà bèn nhanh chóng rưới hết loại đó lên gà, rồi đặt lên “tháp cơm” của cậu.
Kết quả, cân bằng bị phá vỡ… sườn gà lăn xuống… Bộp … rớt ngay trên khăn choàng “da cây” của Đơn Nhất.
Tay Đơn Nhất bắt đầu run run…
Lúc này… tháp cơm… đổ xuống…
Tất cả ập ngay lên khăn choàng…
……
……………
……………………
“Bà xã… mọi người trong căn tin bắt nạt anh………………”
……………………
………………
………
_ Haiz, mọi người biết không? Hôm qua lúc đi tuần tra đêm, tôi lại thấy Tiểu Lữ mang theo chiếc balô to của cậu ấy vào KTX tìm Đơn Nhất nữa rồi!