Chap nếch xoong(Johnny)
-Khai cái gì_Mặt Nhi ngáo ngáo
-À thì cậu ấy thích cái gì_Cô nàng rút trong túi chiếc điện thoại ra
-Thả tớ ra đã_Nhi quẫy quẫy
-Được rồi, bỏ bạn ấy ra và đi ra ngoài kia hết đi_Cô nàng quay ra nhìn mấy đứa còn lại ra lệnh. Mấy đứa kia bỏ tay ra và lon ton đi ra ngoài sân trường -Thế Duy thích gì, nói mau_Cô nàng hí hửng nhìn Nhi
Nhi cho tay lên vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi nói
-Hình như là búp bê
-Ừm..._Cô nàng nghe xong hí hoáy bấm bấm bàn phím rồi tự nhiên quay ra Nhi -Cái gì..._Mắt nhỏ đó tròn xoe nhìn Nhi -Búp bê á...
-Ừm....
Nhỏ xị mặt xuống chán nản và quay người đi không thèm nói thêm câu nào nữa...Nhi đứng đó nhe răng cười nghĩ
"Cái con não phẳng, nói thế mà cũng tin. Hô hô hô hô.......
Mà mình còn đứng đây làm gì nhỉ, sắp trễ rồi... về thôi "
Nhi lon ton chạy ra lấy xe và bon bon đạp về nhà...
Tớ chỉ nghĩ được chút chút thôi, mỏi lớm rồi đi nụ đây
Hôm sau, Bảo Nhi vẫn tung tăng đi học như kô có chuyện gì.
Sau khi gữi xe ở nhà xe phía sau trường,nó đang tung tung vác balo đi lên lớp, chưa kịp bước lên cầu thang thì có ai đó kéo tay nó đi, nó cố ghì lại nhưng kô đc, người kéo tay nó cũng là một đứa con gái:
- Thả tôi ra...- nó hét lên
Đứa con gái đó kô nói gì, và vẫn cứ lôi tay nó chạy về hướng khu nhà kho bị bỏ trống đã lâu.
Đến một cái nhà kho, đứa con gái đẩy nó té phịch ra đất, phía sau nó là lũ con gái hôm qua. Và cô nàng hôm qua cũng ra mặt:
- Mày giở trò gì đấy? - Đi đến túm áo
Nhi cố gở tay cô ả ra:
- Buông ra.... rách áo...!
- Tao biết mày là một tiểu thư, nhưng khi ở đây thì ai cũng như ai thôi
- Mày...muốn gì? - Nhi sợ hãi
- Mày cũng cáo lắm chứ nhĩ? Hôm qua tụi tao chỉ đùa cho vui thôi, hôm nay là kô đùa nữa đâu - Cô ả đổi sắt mặt - Nói, mày tại sao biết Hoàng Minh Duy, mày là gì của Duy?
- Là..là..là gì hả? Tôi đâu biết cái thằng đó là ai đâu!
- Con nhỏ Trần Tố Trinh này đâu có điên? Mày gạt ai đc! Nếu kô biết sao mày biết tên Duy?
- Gì hả? T..Tô...tố Tr..Trinh? - Nhi lắp bắp - ( chả phải là đứa con gái nổi tiếng là sư tỷ của trường sao?.. hic hic)
- Nói mau...
- ( Kô lẽ nói ra... mình bị Duy từ chối... ôi trời..) Kô.. hắn..hắn chỉ là bạn của bạn tôi, tôi chỉ biết nhưng kô quen - Nhi cố sức gạt tay Trinh ra nhưng vô ích, cô ả chắc có học võ.
- Ôi.. nhìn gương mặt nó này, trong xinh xắn... Nhưng giờ thì sẽ chẳn còn xinh đẹp nữa đâu - Cô ta cười nham hiểm - Tụi bay đánh nó cho tao, nhắm thẳng vào mặt mà đánh
Nhi hoảng sợ thốt lên thất thanh:
- KHÔNGGGGGGGGGGGGG! CỨU TÔI VỚI!
Cả đám con gái lao lến đánh Bảo Nhi túi bụi.
- Cô hiệu phó đến... cô hiệu phó đến! - Bên ngoài vang vẳng vẳng câu nói của một đứa con gái. Tụi trong nhà kho nghe thấy hoảng loạng chạy mất, Tố Trinh trước khi đi còn quay lại nói với Nhi:
- Coi như mày may mắn!
- Ôi.. Chết tiệt...lũ chết tiệt... sao dám đánh mình như thế chứ! - Nhi cô lồm cồm ngồi dậy... nó cố cựa quạy
Bên ngoài, một cô gái bước vào, hình như kô phải là một trong bọn ban nảy, cô gái chạy đến đỡ Bảo Nhi:
- Chị có sao kô?
- K..kô sao! - Nó có gượng nói - Chị? - Nó sực nhớ - Chị?? chị gì cơ? - Nó to mắt nhìn cô gái
- Em là học sinh năm đầu của trường, em là Anh Thy!
- Cảm ơn em.. cứu chị..!
- Đi thôi... kô tụi nó biết bị lừa sẽ quay lại! - Thy cố đỡ Nhi ngồi dậy
Chợt từ đầu ở ngoài một thằng con trai chạy xong vào đẩy Thy ra và đỡ lấy Bảo Nhi:
- Anh.. anh làm gì vậy? - Thy
- Cô ta là bạn anh! - Chàng trai
- Ò - Thy
- Hả? - Nhi chợt thấy thằng con trai đang đỡ nó
- Hả? - Nhi ngước mặt lên nhìn thằng con trai đang đỡ nó, trong lòng nó luôn mong muốn đó là...Duy- ( Là Duy?)
Nhưng nó chợt thét lên:
- AAAAAAAAA! Tha...t..thái..Thái Anh! - Nó xô Thái Anh ra
- Chị à.. sao vậy? - Anh Thy chạy tới đỡ Nhi
- Cậu...- Nó đứng kô vững, nhưng cố chỉ tay về Thái Anh - Sao lại ở đây?
- Chẳng phải cậu kêu cứu à? - Thái Anh đứng khoanh tay lại làm giá
- Ôi trời, đồ chết tiệt - Nhi bầm bầm khi nhìn thấy thái độ của anh chàng - ( cái thằng điên này!)
- Nhìn cậu la to thế chắc kô sao rồi! - Thái Anh mỉm cười - Đi thôi! - Thái Anh nắm tay Anh Thy đi mất
- Cái đồ chết tiệt...Hai người đó đang làm trò gì chứ! - Bảo Nhi bực bội cố gắn cuối xuống nhặt lại balo và trở về lớp.
Khi ở lớp, nó nằm dài ra bàn như là " động vật kô xương sống " vậy. Trong suốt tiết học nó chỉ ghi ghi và chép chép, mà chẳng để tâm nghe bài giảng. Bảo Nhi vốn là vậy, khi cần nó sẽ tìm thằng lớp trưởng " kute" để nhờ thằng nhóc giảng lại baì, nhờ cái đâù có chút " chất xám " nên nó nhận đc danh hiệu hs Khá là chuyện thường.
Chuông reo báo hiệu tan trường, nó cố thu xếp tập vở dù tay còn hơi đau, vì khi bị đánh nó cố lấy tay đỡ lấy gương mặt nên mới khổ như vậy.
- Ôi! đau quá đi mất - Nó rên rĩ
Bỏng một đứa con trai trong lớp đang đi ra thì khựng lại hỏi thăm:
- Cậu sao thế? -
- Kô có gì đâu! - Nhi lắc đầu
Khi thấy Linh ( cô bạn lớp phó) đi ngang qua, nó chợt nhớ và gọi:
- Linh à... -
Linh dừng lại:
- Gì vậy?
- Có thể cho mình mượn.. mượn áo khoát kô? - Nó nài nĩ. Sau một hồi suy nghĩ, Linh gật đầu:
- Ừ
Con bé vội mặc áo khoát có cái nón kéo xuống, mặt đeo khẩu trang mắt kính đen, trong chẳng khác ninja.
Nó cố lườm lườm đi đến nhà xe, tránh bị cô ả Tố Trinh phát hiện. Sau khi ra khỏi trường, nó thở phào bỏ khẩu trang và kính ra, vừa dắt xe nó vừa lầm bầm rủa thằng Duy:
- Đồ chết bầm! Nếu mày hok xuất hiện thì chị đâu có như vầy chứ...! Đúng là đồ quái đảng... con gái tỏ tình thì kô thích thì nói là kô thích, chẳng nói chẳng rành phan cho một câu là mình bị " hâm ", đồ heo... ... đồ gia súc... Chắc chắn hắn là gay rồi, con gái tỏ tình mà còn chữi lại.. cái thằng hâm... - Nó cứ rủa như thế.
Đi đc một đoạn thấy một chiếc xe bán món kẹo bông mà nó thích, Bảo Nhi liền đi đến:
- Chà.. còn cây à..? - Nó thầm nghĩ...
- Chú ơi... - Con bé định nói thì
- Bán cho cháu cây kẹo đó! - Tiếng một thằng con trai. Bảo Nhi bực bội, quay ra xem thằng chết tiệt nào dám dành kẹo của nó:
- Cái đó tôi... - Nó to mắt, vội bụm miệng lại. Đó là thằng Duy trên chiếc xe đạp, phía sau nó là một cô bé rất dễ thương, chắc hẳn là bạn gái của nó:
- Sao hả?? - Duy trừng mắt nhìn nó
- Yaaaaaa! Sao cậu dám dành kẹo của tớ.. muốn chết à? - Nhi quát
- Nè, lớn rồi còn kẹo à? Đáng nhẻ anh chị cấp trên phải nhường cho em út chứ?
- Cậu... - Kô biết phải cải đến bao giờ, nó đành ngậm ngùi bỏ cuộc đi về...Lại dắt xe... lại tiếp tục màn chữi rủa thằng Duy, nó cứ như thế cho đến khi về tận nhà.
Khi về nhà, lên phòng, nó quẳng cập phịch ra giường.
- Chết tiệt...hôm nay là ngày gì thế này! - Nó lầm bầm
Vừa tức mình, nó vừa ngồi trên nệm vừa dùng tay đập mạnh vào gói mà rủa:
- Duy chết tiệt... Sao lại đối xử với mình như thế chứ... Mình thật tình muốn biết tại sao hắn lại nói mình " hâm "... - Dù bị từ chối nhưng nó vẫn luôn nghĩ về thằng nhóc.
Chợt có tiếng gõ cửa, Nhi vội ra mở cửa:
- Tiểu thư xuống ăn cơm! - Cô người ở
- Hôm nay em sẽ kô ăn trưa đâu, em mệt lắm! chị bảo bố mẹ em thế nha! - Rồi nó đóng sầm cửa lại và khóa luôn cửa để khỏi bị làm phiền.
Bên dưới nhà, bố mẹ nó đang chuẩn bị ăn trưa thì cô hầu chạy xuống thông báo:
- Tiểu thư nói là cô ấy kô muốn ăn!
- Con bé này lại bầy trò gì đây? - Bố của Nhi
- Đến khi đói,con bé cũng sẽ tự mò xuống thôi! - Mẹ của Nhi mỉm cười
giờ chiều, Nhi vẫn trong phòng ngủ, đang ngủ ngon thì cái bụng cứ sôi ùng ục...Dù rằng trước đó hay giờ nó đã lén vào bếp ăn.
- Ôi, cái dạ dày đáng ghét, đang ngủ ngon! - Nó lấy tay dụi dụi mắt.
Con bé cô lết từng bước xuống nhà, may là nó ở tầng , nếu mà ở tấng chắc rụng chân luôn.
Trên người vẫn còn mặc đồng phục, nó vội gọi cho người hầu làm món ăn.
Sau khi ăn no, chuẩn bị lên phòng lôi hết vở ra học thì:
- Cô chủ ơi, có ai muốn gặp cô chủ kìa! - Một cô người hầu chạy vào
- Ai vậy? - Nó to mắt, rồi vội chạy ra cổng xem ai.
Đến cổng, trước mặt nó là cô bé Anh Thy, trong một bộ váy rất xì tin.
Anh Thy mỉm cười như chào Bảo Nhi, con bé ngạc nhiên chạy lại:
- Sao em biết nhà chị vậy? -
- Hồi trưa em chạy ngang qua khu này thì thoáng thấy chị dắt xe vào nhà nên em đoán là nhà chị
- Vậy à? Đã đến rồi thì vào nhà đi! - Nhi mỉm cười
- Chị vẫn còn mặc đồng phục à? - Anh Thy chợt để ý trang phục của Nhi đang mặc.
Câu hỏi khiến Nhi bối rối:
- À ừ! - Nhi vừa gãi đầu vừa cười cách gượng gạo.
- Chị đi uống trà sữa với em kô? - Anh Thy
- Ừ, đc đó.. chờ..chờ chút!
Nhi phóng thật nhanh vào nhà để thay đồ( tất nhiên là tắm ^^!)
Nhi và Anh Thy cùng nhau đến một quán trà sữa ven một bờ hồ ở công viên. Trên tầng cao nhất ( tầng ), trà sữa loại thượng hạn nhất, máy lạnh, tiện nghi đầy đủ, Nhi và Anh Thy đang cùng ngồi uống trà sữa:
- Em hay đến đây lắm à? - Bảo Nhi
- Vâng ạ...! Chị chưa bao giờ đến đây à??
- À ừ! - Vì Nhi hiếm khi nào đi uống nước với người khác.
- À, sáng giờ biết chị mà em kô biết chị học lớp mấy, à mấy?
- Chị à? A
- Wow, A, cũng gần lớp chọn rồi ( A)
- Chỉ là thứ tự thôi mà! - Nhi mỉm cười
Và cô bé cứ im lặng như thế, phút sau, Nhi mới dám mở miệng hỏi Anh Thy, một câu hỏi mà nó hơi thắc mắc:
- Em học mấy?
- Em à? A?
- What? - Nhi bất ngờ, vì từ A trợ xuống là lớp dành cho HS học lực TB và kém, rất ít Khá và Giỏi
- Chị.. đừng hiểu lầm nhé, em kô phải hs Trung Bình đâu! - Thy mỉm cười
- Vậy là..?
- Giỏi ạ! - Thy cười, câu nói khiến Nhi bất ngờ, ở cấp , tìm đc danh hiệu hs giỏi kô hề dễ.
Đc một lát, Nhi lại hỏi tiếp, dù hơi do dự:
- À ừ...hm...
-???
- Lớp em có ai tên..tên Duy kô?
- à? Khánh Duy hay Minh Duy? Lớp em có Duy lận đó - Thy
- Minh... Duy... - Nhi cố rặng từ " Minh Duy "
- Có - Câu trả lời khiến Nhi sửng sốt - Sao chị biết Duy vậy?
- À, chỉ là nghe đồn là Hot Boy của trường thôi mà!
- À, vậy à! Duy thì em công nhận bạn ấy rất " kute", hôm sáng em còn mới thấy nó chở con nhỏ xinh ơi là xinh đi chơi nè!
- Vậy à...?
- Nhưng mà gia cảnh Duy thì tội nghiệp lắm, bô mẹ thì ly dị..
- Sao?
-... Duy sống cùng bà ngoại đấy chị ạ!
- Vậy...vậy ư? - dường như lòng Nhi như thắt lại khi nghe đến đấy...
Nó lặng thinh, rồi lại tự cóc đầu mình:
- Mình sao thế này..! Mình đang thương hại thằng nhóc đó sao? - Nó lầm bầm, khiến Anh Thy khó hiểu và trừng mắt nhìn nó:
- Chị sao vậy? Sao lại tự cóc đầu mình thế?
- À! kô...chỉ là.. ừ à...
-??
- Kô có gì, chuyện vặt mà... chỉ là..em noi gia cảnh của Duy giống một người bạn của chị, mà chị kô thể giúp đc gì nhiều cho bạn ấy nên... - Nhi cười
- À! Duy cũng hay đến đây lắm!
- Hả? - Nhi giật mình - Ở đây à? Nhưng nhìn vậy giá mỗi ly trà sữa chắc cũng kô rẽ đâu
- Xời, chị sao lo cho hắn thế, cái đó miễn sao nó có tiền trả là đc rồi
- Ừ - Nhi gật đầu - ( Mình sao hay lo chuyện bao đồng thế nhĩ...)
- Bạn gái hắn giàu lắm - Anh Thy ghé sát tai của Bảo Nhi
- Hả? - Vì kô để ý nên cô nàng ngớ mặt ra
- Kô có gì! - Thy lắc đầu
Nhi sực nhớ và nhìn đồng hồ treo trên tường đã h
- Ôi, chị phải về..
- Sao sớm vậy chị, mới h mà
- Kô đc, bố mẹ chị quy định h phải có mặt ở nhà
- Vậy à? Để em tính tiền! - Anh Thy đi lại quày tính tiền
- k ạ! - Cô nhân viên
- What? ly trà sữa ly nước trà lạnh mà k - Nhi ngạc nhiên
Anh Thy tính tiền xong thì quay lại nhìn Nhi mỉm cười như có ý gì đó.
Sau đó cô bé cùng đi xuống bậc thang để xuống đất, đến tầng thì Nhi và Thy bất ngờ thấy Duy và bạn gái đang đi lên, Nhi trố mắt nhìn Duy, Anh Thy chạy nhanh xuống chổ Duy:
- Trời, chở bạn gái đi uống trà sữa à? -
- Ừ, rồi sao! Đỡ hơn mấy người tới giờ còn ế!
- Trai đeo nườm nượp mà chị kô chịu đấy cưng ạ! - Anh Thy đùa
- Trong họ cũng thân nhau ghê! - Nhi thầm nghĩ
- Chị Nhi, đi nhanh lên...sao đứng đó! - Anh Thy la lên, Duy nghe xong thì ngẫn mặt lên nhìn Nhi, làm Nhi bối rối nhìn chỗ khác rồi vụt đi. Trong ánh mắt đó, rất khó diễn tả, thật xa lạ... thật lạnh lùng hay gần gũi... ấm áp.
Trong lòng Thái Bảo Nhi lại có ánh nhìn khác về Hoàng Minh Duy... Đó có phải lòng thương hại..?
-------------
Trên đường Anh Thy chở Nhi về:
- À... quên mất!
- Gì vậy chị?
- Thái Anh, cái người hồi sáng ấy... là gì của em vậy? Trong hai người như đã biết từ trước
- À! Là anh họ của em đấy mà
- Sao.. Anh họ à...? - Nhi - Thú vị nhĩ
- Vâng!