Đinh Gia Bảo trầm ngâm nhớ lại lúc ở trong trường.
~~ Hồi tưởng ~~
Trần Lập Thành đi vào dãy hành lang bước lên bậc thang đi lên sân thượng thì đám người Đinh Gia Bảo từ phía trên bước xuống chắn lối đi của cậu.
" Chuyện gì? " - Trần Lập Thành ngước lên nhìn Đinh Gia Bảo ngắn gọn nói.
Đinh Gia Bảo ra kí hiệu, mấy tên nhóc phía sau liền bước lên túm lấy Trần Lập Thành kéo lên sân thượng.
Trần Lập Thành hất tay một tên ra rồi dùng chân đá vào chân của tên còn lại khiến cậu nhóc khụy xuống.
" Ồ, Trần Lập Thành! Bây giờ mày cũng có chút võ rồi hả? Là cái tên công nhân nghèo dạy võ cho mày đó hả? " - Đinh Gia Bảo khoanh tay trước ngực nhìn Trần Lập Thành cười mỉa mai.
" Sao mày lại biết chú Vương dạy võ cho tao? " - Trần Lập Thành nhíu mày nhìn Đinh Gia Bảo thắc mắc.
" Không những biết ông ta, tao còn biết ông ta đang gặp nguy hiểm nữa cơ " - Đinh Gia Bảo cười đắc ý nói - " Sao? Giờ mày muốn tin tức của ông ấy không? "
Trần Lập Thành trong đáy mắt đã có chút dao động khi nghe đến A Vương, cậu cũng đã có dự cảm không lành, điều đó càng chắc chắn khi Đinh Gia Bảo nói ra những lời này.
" Có chuyện gì với chú ấy rồi? Nói đi! " - Trần Lập Thành đanh mặt nhìn Đinh Gia Bảo.
" Dễ thế sao? " - Đinh Gia Bảo nhếch môi - " Muốn biết thông tin của ông ta thì mày hãy bò đến trước mặt tao xin tao đi "
Trần Lập Thành trầm ngâm một lúc rồi quay người về phía sau bước đi.
" Mày thực sự không quan tâm đến sự sống chết của ông ta sao? " - Đinh Gia Bảo lớn tiếng nói, Trần Lập Thành quả thực đã chùn bước. Cậu quay lại nhìn Đinh Gia Bảo một lần nữa. Đôi mắt cậu bắt đầu tối lại, Đinh Gia Bảo cầm chiếc điện thoại dơ cao lên cho cậu xem, trong video A Vương đang bị một đám người đánh rất dã man. Trần Lập Thành bước nhanh về phía Đinh Gia Bảo, cậu muốn xem kĩ hơn người ở trong video có thật là A Vương không nhưng Đinh Gia Bảo đã nhanh chóng đưa máy về phía sau.
Trần Lập Thành nhíu mày, Đinh Gia Bảo chưa bao giờ lại đáng ghét như thế trong mắt cậu lúc này. Nhưng nghe thấy tiếng đánh đập dã man ở trong video, Lập Thành đã không thể bình tĩnh hơn nữa, cậu quỳ xuống trước mặt Đinh Gia Bảo trước sự cười nhạo chế giễu của những con người ở đây. Đinh Gia Bảo được đà lấn tới, cậu đắc ý dang chân rộng ra muốn Lập Thành phải bò qua. Trần Lập Thành nắm chặt bàn tay lại, những người xung quanh lại hô hào cổ vũ cậu hãy nhanh chóng bò qua. Trần Lập Thành không nghĩ ngợi nhiều, chống tay xuống bò qua hai chân của Đinh Gia Bảo trước sự đắc ý của Đinh Gia Bảo và sự nhạo báng của những tên nhóc bám đuôi Đinh Gia Bảo.
" Ông ta đang ở nhà hoang X, Đường Y " - Đinh Gia Bảo thỏa mãn khoanh tay trước ngực quay lại phía sau nhìn Trần Lập Thành.
Trần Lập Thành chống tay đứng dậy, cậu bước từng bước chắc nịch về phía cầu thang đi xuống, mặc kệ những con người đang cười nhạo cậu. Cậu nhanh chóng chạy đi theo lời của Đinh Gia Bảo.
~~ Kết thúc hồi tưởng ~~
Đinh Gia Bảo nghĩ lại khoảng khắc đấy mà không thể nhịn được bật lên cười thành tiếng.
" Có chuyện gì mà cậu vui vẻ thế? " - Khương Bảo đi ra nhìn thấy Đinh Gia Bảo đang cười một mình thì tiến tới chạm nhẹ vào vai cậu làm cậu giật mình nhìn lại.
" Anh Khương Bảo, anh làm em giật mình đấy " - Gia Bảo nhíu mày đưa lên ôm lấy ngực như biểu hiện cho Khương Bảo thấy là cậu vừa bị anh hù cho giật mình. Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Khương Bảo, Đinh Gia Bảo lại tiếp lời - " Không có gì đâu, em đi làm việc tiếp đây "
Nói rồi cậu cầm lấy chiếc khăn đi ra chỗ khác, Khương Bảo cũng không rảnh rỗi đứng lại đó, cậu vội vàng chạy đi làm theo lời Cao Viễn Minh.
Trời cũng đã khuya, Cao Viễn Minh tiến về phía nó, quỳ một chân trước mặt nó, cầm lấy tay nó như trấn an:
" Tiểu Bối, bây giờ anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, mọi chuyện ở đây đã có anh lo rồi. "
" Em không sao, em muốn đợi ở đây cùng mọi người " - Diệp Bối Bối lắc lắc đầu nói.
" Bây giờ cũng đã muộn rồi. Mọi người nên quay về nghỉ ngơi trước. Cứ đợi thế này cũng không phải là cách " - Hạo Nhất Nam cũng nói thêm vào.
" Em cũng không muốn về đâu, em muốn đợi Thành Thành " - Mộc Quế Hương cũng mếu máo lắc đầu nguầy nguậy. Từ nãy giờ cô cũng giống như Diệp Bối Bối, không thể ngồi yên rồi.
" Em ở đây còn bác Lâm thì phải làm sao? Không nên để cho bác ấy lo lắng như thế " - Cao Viễn Minh lại tiếp tục thuyết phục Diệp Bối Bối. Diệp Bối Bối đã có chút chần chừ.
" Tôi sẽ đưa cô ấy về. Anh đưa cô bé này về đi, dù sao chúng tôi cùng đường mà " - Triệu Thiên Vũ chứng kiến Cao Viễn Minh thân mật với Diệp Bối Bối liền khó chịu bước tới cầm lấy cánh tay còn lại của Diệp Bối Bối kéo nó đứng dậy.
" Cùng đường sao? " - Cao Viễn Minh có chút không hiểu liền hỏi lại. Đồng An cũng nhíu mày khó hiểu vì câu nói của hắn.
Diệp Bối Bối thì mệt mỏi chẳng muốn giải thích gì thêm. Triệu Thiên Vũ cũng kiềm lời chỉ trả lời qua loa:
" Tôi đang ở gần nhà cô ấy. Đi thôi " - Triệu Thiên Vũ nói rồi kéo tay Diệp Bối Bối đi ra
" Khoan đã. Tiểu Bối, để tao ở cùng với mày, tao sẽ an tâm hơn " - Đồng An vội bước lên trước Triệu Thiên Vũ và Diệp Bối Bối nói.
Những lúc như thế này có một người bạn thân như cô ở bên thì thật tốt, Diệp Bối Bối chỉ khẽ gật đầu rồi cả ba cùng đi ra. Để lại một mớ câu hỏi cho Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam.
" Nó chuyển nhà từ bao giờ chứ? " - Hạo Nhất Nam thắc mắc nói.
Cao Viễn Minh nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn xuống Mộc Quế Hương:
" Cô bé, để anh đưa em về "
" Nhưng mà... " - Mộc Quế Hương chần chừ nói.
" Yên tâm, nếu có thông tin của cậu ấy anh sẽ báo lại với em. Đi nào " - Cao Viễn Minh cười nhẹ với Mộc Quế Hương rồi cúi người cầm lấy tay cô kéo cô dậy rồi đi ra bên ngoài. Hạo Nhất Nam ngả người về phía sau thành ghế, haiz đi hết rồi!
Triệu Thiên Vũ, Diệp Bối Bối cùng Đồng An bước ra bên ngoài đường lớn, một chiếc taxi tiến về phía bọn họ, Khương Bảo đi xuống xe cho bọn hắn lên đồng thời đưa cho hắn một chiếc điện thoại mà hắn căn dặn.
Triệu Thiên Vũ nhận lấy rồi ngồi vào trong xe, Đồng An và Diệp Bối Bối cũng ngồi vào ghế sau. Lúc mà nghe Khương Bảo thông báo không thể liên lạc được với Trần Lập Thành hắn đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này, liền kêu Khương Bảo mang tới một chiếc điện thoại.
Chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự, khu phố này khá yên tĩnh, Triệu Thiên Vũ cùng Diệp Bối Bối và Đồng An bước xuống. Triệu Thiên Vũ bước tới cầm lấy tay nó bỏ vào tay nó một chiếc điện thoại.
" Cái gì vậy? " - Diệp Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn hắn khó hiểu rồi nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay mình.
" Cầm lấy. Tôi đã lưu số điện thoại của tôi trong này, lúc cần hãy gọi " - Triệu Thiên Vũ trả lời nó.
" Không cần đâu, tôi không thể nhận " - Diệp Bối Bối dúi chiếc điện thoại vào tay hắn rồi quay đi.
" Nếu có tin tức của em trai cô thì làm sao thông báo cho cô chứ? Thôi không nói nhiều nữa. Ngủ ngon " - Triệu Thiên Vũ nói rồi đặt chiếc điện thoại vào tay nó rồi đi về chiếc cổng bên cạnh nhà nó.
" Tiểu Vũ đang ở đây sao? Bảo sao hai người lại cùng nhau tới bar. Vậy mà mày lại dấu tao? " - Câu nói của Đồng An làm nó muốn gọi hắn lại nhưng không thể.
" Chuyện dài lắm, vào bên trong sẽ từ từ kể cho mày " - Diệp Bối Bối thở dài rồi đi tới mở cửa sau đó tiến vào bên trong.
Diệp Bối Bối đã nói với Trần Lâm hôm nay Trần Lập Thành nghỉ lại ở nhà A Vương nên Trần Lâm mới an tâm đi nghỉ khi thấy Tiểu Bối đã về, Thành Thành cũng đang ở nhà A Vương. Diệp Bối Bối và Đồng An đi lên phòng nó, tắm rửa xong, Diệp Bối Bối bước ra bên ngoài nhìn thấy Đồng An đang xem cái gì đó trong chiếc điện thoại mà hắn đưa cho nó.
" Tiểu Vũ biết ngày sinh của mày sao? Này là do cậu ấy cài password sao? " - Đồng An đưa ánh mắt dò xét nhìn nó khiến nó có chút khó hiểu.
" Tao không biết " - Diệp Bối Bối nói rồi kể lại ngày hôm nay đã diễn ra những gì, hắn thực sự rất ghét nó chứ không như cô nghĩ. Nó cũng không hiểu vì sao Triệu Thiên Vũ lại trở thành hàng xóm của nó nữa.
" Tiểu Bối, mày có thích cậu ấy không? " - Đồng An đột nhiên hỏi nó.
" Không. Sao có thể có chuyện ấy chứ? " - Đồng An hỏi bất ngờ nên nó có chút lúng túng trả lời.
" Nếu Tiểu Vũ thích mày thì sao? Mày sẽ không đáp trả lại chứ? " - Đồng An lo lắng hỏi lại, bởi vì cô hiểu...
" Không bao giờ có chuyện đấy đâu. Mày cũng biết tao và hắn suốt ngày cãi nhau, ghét nhau như vậy không thể nào như mày nói đâu " - Diệp Bối Bối hờ hững nói, bây giờ gađiều nó quan tâm lúc này là Trần Lập Thành - em trai nó.
Chỉ đợi có thế, Đồng An vui mừng trong lòng vì có thể giảm bớt đi một gánh nặng, một nỗi lo. Cô và nó vẫn có thể là bạn thân như trước, điều đó làm cô vui. Đồng An đưa máy lên bấm vào nút tắt rồi mỉm cười. Triệu có lẽ đã nghe được những gì cần nghe rồi.
" Cảm ơn mày, Tiểu Bối " - Đồng An nói rồi bước đến ôm lấy cổ nó.
" Hâm hấp, mày là bạn thân tốt nhất của tao mà. Và tao biết người trong lòng mày là ai mà? " - Diệp Bối Bối chỉ cười nhẹ cho qua chuyện.
" Tao đi tắm đây " - Đồng An nói rồi chạy vào bên trong phòng, cô cũng đã lựa được một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo của Diệp Bối Bối. Diệp Bối Bối cũng chỉ cười nhẹ nhìn cô bạn thân. Mà cũng khá lâu rồi, cô mới trở về nhà của nó.
Ở căn biệt thự bên cạnh, đúng hơn là căn phòng đối diện nhưng là của căn biệt thự bên kia, một người con trai đứng ở ban công khoanh tay trước ngực nhìn về phía xa ánh đèn của căn biệt thự nơi nó ở. Triệu Thiên Vũ không hiểu vì sao lại cảm thấy vui vẻ khi nhận được cuộc gọi của nó, rồi lại không hiểu vì sao lại khi nghe được cuộc trò chuyện của hai người hắn lại cảm thấy đau lòng. Triệu Thiên Vũ thở dài. Cùng lúc đó Diệp Bối Bối cũng vươn tay mở cánh cửa bư nhớc ra ban công. Khu phố này các căn biệt thự đều có thiết kế tương đương nhau. Khoảng cách không gần cũng không xa nhưng có thể nhìn thấy được gương mặt của nhau. Triệu Thiên Vũ đút tay vào túi nhìn nó, nó cũng nhìn lại hắn. Ánh mắt này không giống như lúc hắn bắt nạt nó, cũng không giống như lúc nãy hình như nó cảm nhận được hắn có gì đó lo lắng cho nó. Không thể nhìn kĩ nhưng nó cảm giác được sự lạnh lẽo từ hắn. Đứng một lúc hắn xoay người vào trong sau đó kéo cánh cửa lại, Diệp Bối Bối có chút không hiểu về thái độ của hắn mặc dù nó biết hắn luôn muốn bắt nạt nó nhưng mới vừa nãy cử chỉ của hắn đối với nó rất nhẹ nhàng mà.
" Tiểu Bối, mày lại buồn sao? Đừng lo nữa, sẽ tìm được Thành Thành sớm thôi. Tao đã gọi điện về cho ba, nhờ ông ấy liên lạc với các công ty thuê vệ sĩ đi tìm nữa rồi. Chúng ta đông như thế, lo gì không tìm được Thành Thành " - Đồng An tắm rửa xong nhìn thấy Diệp Bối Bối đứng một mình ở ban công thì chạy ra khoác lên vai nó vỗ về. Nó cũng chỉ gật đầu vỗ nhẹ vào tay Đồng An rồi cả hai cùng hóng gió, gần như cả đêm nó không thể chợp mắt vì lo lắng cho Lập Thành.
Quay lại với Cao Viễn Minh, anh đưa Mộc Quế Hương đến trước cổng, vừa dừng xe đã thấy một bóng dáng quen thuộc. Cao Viễn Minh liền hỏi lại Mộc Quế Hương:
" Đây là nhà em sao? "
" Đúng rồi. Chị hai " - Mộc Quế Hương trả lời rồi mở cửa xe chạy tới cái người mà anh cho là quen thuộc ấy.
" Chị hai sao? Trái đất này tròn thật " - Cao Viễn Minh bật cười rồi mở cửa bước xuống xe theo sau Mộc Quế Hương.
" Em đi đâu bây giờ mới về? Có biết ba mẹ lo lắng lắm không? Có bao giờ em đi về muộn như thế này đâu? Gọi qua những người bạn của em đều không có? Nhưng sao em lại khóc? Ai bắt nạt em sao? " - Mộc Quế Chi vừa tức giận lại vừa lo lắng nhìn cô em gái nhỏ của mình khác xa hình ảnh trên trường mà Cao Viễn Minh từng thấy.
" Đúng là một người chị thương em gái mà " - Cao Viễn Minh bước lại gần hai chị em.
Mộc Quế Chi nhìn thấy đôi mắt em gái cô giống như vừa khóc, lại đi về khuya như thế còn ngồi ở xe của một người con trai làm cô tức giận vung tay tát Cao Viễn Minh một cái mạnh không hề nương tay, đến mức dấu tay in hằn lên mặt anh.
" Đừng động vào em gái tôi! "
" Chị hai, chị hiểu lầm rồi.. Anh ấy không làm gì em cả, anh ấy còn tốt bụng đưa em về đây nữa mà " - Mộc Quế Hương vội ôm lấy tay chị gái mình lại.
Cao Viễn Minh đưa tay lên chạm nhẹ vào một bên má của mình rồi bật cười:
" Yên tâm, em gái của em không bị tổn thất một sợi tóc nào đâu "
Nói rồi anh quay người đi vào trong xe và phóng đi.
" Chị hai, chị thiệt tình. Sao lúc nào chị hai cũng phải dùng bạo lực thế? Rồi còn ai dám yêu chị nữa chứ? Hứ " - Mộc Quế Hương giận dỗi nói.
" Mày còn dám nói hả? Có chuyện gì nói mau. " - Mộc Quế Chi nhìn theo chiếc ô tô vừa đi khuất rồi nhìn lại em gái mình để chắc rằng em gái cô không bị làm sao thật.
" Em không sao mà " - Mộc Quế Hương khẳng định lại lần nữa rồi kể lại sự việc. Mộc Quế Chi cũng ngờ ngợ ra, cô vốn không tin tên nhóc kia lại có gì đó với Diệp Bối Bối, thì ra bọn họ là chị em. Nhưng sao con nhóc em cô lại thích em của Diệp Bối Bối chứ? Đúng là trái đất tròn thật. Nhưng dù sao cậu nhóc kia cũng đã giúp đỡ Quế Hương nên chuyện này cô có thể bỏ qua cho em gái cô, không thể trách móc cô nhóc này nữa.
" Được rồi, em lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi " - Mộc Quế Chi dịu giọng hơn nói với Mộc Quế Hương
" Vâng ạ " - Mộc Quế Hương ngoan ngoãn nói rồi đi vào trong. Mộc Quế Chi lại nhớ đến Cao Viễn Minh, tại sao lúc anh bị hiểu lầm vẫn bình tĩnh ôn nhu như thế chứ, đúng như phong cách mà cô từng thần tượng lúc bắt gặp anh ở trong quán bar.
" Tôi nợ anh một lần " - Mộc Quế Chi nhìn theo hướng đi vừa nãy của Cao Viễn Minh rồi nói. Cô nhất định sẽ trả lại cho anh một thứ khác. Mộc Quế Chi chuyên đi gây chuyện nhưng rất sòng phẳng, cô không muốn mắc nợ bất cứ ai!