Quay lại với Diệp Bối Bối. Triệu Thiên Minh đưa nó tới một nhà hàng sang trọng đã được đặt phòng trước, căn phòng được trang trí rất lãng mạn và mộng mơ. Ngoài hai người ra còn có một người chơi đàn piano, bản nhạc mà khi ba nó còn là nhạc công đã đưa lại tên tuổi cho ông ở lĩnh vực này.
Diệp Bối Bối vừa bồi hồi tưởng nhớ, vừa du dương đắm chìm trong tiếng nhạc. Nghe lại giai điệu quen thuộc, tâm trạng nó cũng đã tốt lên, còn nỗi đau nào mà nó chưa trải qua chứ, Diệp Bối Bối nó phải thật kiên cường, phải lấy lại những gì đã mất và tìm ra kẻ đã sát hại ba!
" Tiểu Bối, em thích chứ?" - Triệu Thiên Minh ân cần nhìn nó cười nhẹ.
" Hôm nay là ngày gì mà anh lại mời em tới một nơi sang trọng thế này?" - Diệp Bối Bối thoát ra tiếng nhạc nói. Bây giờ chỉ còn hai người trong không gian lãng mạn này.
" Phải có ngày gì mới mời được em sao? Công việc bận quá anh vẫn chưa thể mời em một bữa đàng hoàng để nói chuyện, Tiểu Bối, dùng bữa đi "
Triệu Thiên Minh vẫn luôn điềm đạm ôn nhu như vậy, chẳng giống với Triệu Thiên Vũ, chẳng hiểu sao hai người lại là anh em được.
" Đây, ăn nhiều vào nhé " Triệu Thiên minh cắt sẵn dĩa bít tết rồi đẩy sang cho Diệp Bối Bối nhíu mày - " Phải biết giữ gìn sức khỏe, Tiểu Bối từ giờ đã có anh rồi, anh sẽ không để em phải vất vả như vậy nữa"
" Em cảm ơn" - Diệp Bối Bối cười nhẹ nhìn anh.
" Được rồi, dùng bữa đi" - Triệu Thiên Minh cười tươi nói.
Bữa ăn diễn ra trong không khí có phần không tự nhiên lắm, khi đã gần xong bữa, ánh sáng trong phòng đột nhiên vụt tắt.
" Có chuyện gì vậy?" - Diệp Bối Bối có chút bớt ngờ nên hơi hoảng loạn, hơn nữa là sau cú sock về vụ tai nạn của Diệp Thiên Tùng khiến nó có chút sợ bóng tối.
phụt
Ánh sáng đèn nhanh chóng sáng lại, rất nhiều kim tuyến từ phía trên rơi xuống nhẹ nhàng, Triệu Thiên Minh đã quỳ xuống bên cạnh nó cầm một đóa hoa hồng rất to mỉm cười nhìn nó.
" Hàn Vũ.." - Diệp Bối Bối có chút bất ngờ thốt lên.
" Tiểu Bối, lần này trở về đây là muốn tìm em và thực hiện lời hứa năm xưa. Có lẽ em đã rất đơn độc khi không còn ba bên cạnh, người thân duy nhất của em là anh lại không thể cùng em vượt qua những khó khăn ấy. Anh thực sự xin lỗi, xin lỗi đã để em phải chịu khổ! Tiểu Bối, lần này trở về, anh còn là theo ý nguyện của ba anh đó là đưa cô con dâu của ba trở về. Tiểu Bối, để anh chăm sóc và bảo vệ em hết cả cuộc đời này có được không? " Triệu Thiên Minh vừa nói vừa ôm bó hoa sang một bên rồi đút tay vào túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp.
Diệp Bối Bối có chút bối rồi vội đỡ Triệu Thiên Minh đứng dậy:
" Anh mau đứng dậy trước đã "
" Anh muốn nghe câu trả lời của em trước " - Triệu Thiên Minh lắc đầu nói.
" Em..." - Diệp Bối Bối lúng túng nói, Hàn Vũ đã từng là người rất quan trọng đối với nó, tại sao khi nhận được lời cầu hôn của anh, nó lại không cảm thấy hạnh phúc chút nào? Đây là người mà nó chờ đợi bấy lâu nay mà?! Tại sao nó lại không thấy vui vẻ chút nào, cũng đúng, nó nên một lần nhịn nhận tình cảm của bản thân, ngay lúc này đây nó nghĩ tới ai? Diệp Bối Bối nắm chặt đôi mắt lại cảm nhận con tim đang muốn gì, ngay lúc này đây hình ảnh xuất hiện trong đầu nó.. Lại là Triệu Thiên Vũ!
" Hàn Vũ, bây giờ nói đến chuyện tình cảm đối với em là quá sớm, em còn rất nhiều việc muốn thực hiện ở phía trước... Ngay bây giờ chưa thể trả lời anh ngay được, em xin lỗi"
" Không sao, chiếc nhẫn này anh sẽ giữ lại, đợi câu trả lời của em, còn bó hoa này em hãy nhận lấy như là tình cảm anh muốn bày tỏ với em, được chứ?" - Triệu Thiên Minh thoáng có chút buồn nhưng nhanh chóng cười nhẹ nhìn nó.
Diệp Bối Bối nghĩ ngợi một lúc rồi ôm lấy bó hoa, Triệu Thiên Minh cười nhẹ đứng dậy ôm chầm lấy Diệp Bối Bối khẽ nói.
" Tiểu Bối, anh đã trở về rồi, anh sẽ không để em rời xa anh nữa"
Diệp Bối Bối có thể nghe được những lời nói ấy, có thể cảm nhận được tình cảm của người đối diện, nhưng không thể cảm nhận được trái tim nó!
Triệu Thiên Vũ ngồi trước một bàn ăn đầy món nhưng hắn không thèm chạm đũa, trong lòng hắn như lửa đốt.. Tại sao vẫn chưa chịu về?
" Dọn dẹp đi" - Triệu Thiên Vũ đẩy ghế đứng dậy, những người làm cũng chỉ biết nhìn nhau không dám hó hé gì.
" Thiếu gia còn không đụng một chút thức ăn nào đấy" - Một cô hầu có gương mặt hiền lành lên tiếng.
" Dọn dẹp đi" - Trần Lâm lắc đầu nhìn cô hầu nói.
Triệu Thiên Vũ bước lên phòng, nằm dài lên giường, nếu như chỉ nhìn vẻ bề ngòai của hắn thì sẽ thấy hắn đang rất bình thản nhưng không ai có thể biết được trong lòng hắn đang thấp thỏm như thế nào.
giờ sau..
Cốc cốc
" Nói" - Triệu Thiên Vũ nhàn nhạt lên tiếng khi nghe tiếng gõ cửa.
" Thiếu gia.. Tiểu Bối về rồi" - Trần Lâm khẽ lên tiếng.
Cánh cửa mở rộng ra, gương mặt hắn có chút rạng rỡ nhưng vẫn lạnh lùng khó đoán.
" Vậy thì sao?"
" Tôi nghĩ cậu có chuyện muốn nói với con bé, nếu không thì thôi ạ, thiếu gia nghỉ ngơi đi " - Trần Lâm nói rồi cúi đầu.
" Tôi biết rồi" - Triệu Thiên Vũ trả lời qua loa rồi bước đi nhưng không phải bước vào phòng, Trần Lâm cười nhẹ rồi kéo cửa phòng hắn lại.
Triệu Thiên Vũ vội vàng bước xuống phòng nó đúng lúc Diệp Bối Bối cũng bước về phòng trên tay vẫn ôm bó hoa hồng. Triệu Thiên Vũ ban đầu có vẻ vui khi nhìn thấy nó nhưng lát sau đã chẳng còn thấy vậy. Hắn lạnh lùng bước qua người nó, cũng chẳng quan tâm đến việc nó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Diệp Bối Bối một tay ôm bó hoa hồng, một tay vội nắm lấy cánh tay của hắn lên tiếng:
" Triệu Thiên Vũ, cậu không thấy tôi sao?"
" Một người làm cũng được phép yêu cầu cậu chủ của mình phải để mắt đến? Thay vì có những câu hỏi ngu ngốc như vậy thì hãy tự nhìn lại thân phận của mình đi" - Triệu Thiên Vũ lạnh lùng quay đầu sang nhìn nó rồi đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống cánh tay của nó đang ghì lấy tay hắn.
Diệp Bối Bối cũng thay đổi sắc mặt, Triệu Thiên Vũ! Hắn chính là người đã không ngại nguy hiểm, một mình chạy tới cứu nó, hắn chính là người đã thức cả đêm để canh nó ốm, hắn chính là người hiểu rõ nó rất sợ hãi bệnh viện, cũng chính hắn là người vực dậy tinh thần cho nó, là người ở bên cạnh nó khi nó phát hiện ra sự thật về cái chết của ba, nó đã nghĩ sẽ không thể vượt qua được, chính hắn là người đã nắm lấy tay nó kéo nó ra khỏi bùn lầy cay đắng của số phận, nhưng cũng là hắn luôn luôn hắt hủi nó, luôn lạnh lùng với nó.. Diệp Bối Bối từ từ buông cánh tay hắn ra, Triệu Thiên Vũ vẫn gương mặt lạnh băng bước đi để lại gương mặt thất thần của Diệp Bối Bối.
Diệp Bối Bối, mày đã thua rồi, mày thực sự đã đầu hàng trước con người này rồi! Không phải Hàn Vũ, mà chính là Triệu Thiên Vũ! Nhưng còn Đồng An... à mà, mày có phải là người mà Triệu Thiên Vũ lựa chọn đâu!
Diệp Bối Bối cứ đứng như trời trồng với những dòng suy nghĩ như tố cáo chính bản thân mình, nó đã dối lòng quá lâu rồi!
" Tiểu Bối, con lại đứng ngây ra đó rồi" - Trần Lâm bước tới lay lay nó - "Tiểu Bối, con sao vậy? Đau ở đâu sao?"
Thì ra nước mắt của Diệp Bối Bối không kìm được mà rơi xuống mới làm cho Trần Lâm hốt hoảng như vậy!
" Con không sao, bác tìm con có chuyện gì sao?" - Diệp Bối Bối vội gạt đi dòng nước mắt cười nhẹ nhìn Trần Lâm.
" Hôm nay thấy con về muộn thiếu gia rất lo lắng đấy, cậu ấy còn chưa dùng bữa tối nữa, ngồi ở bàn ăn chỉ nhìn vào đồng hồ lát sau lại đứng dậy đi lên phòng, có vẻ là đợi con đấy " - Trần Lâm từ tốn nói.
" Đợi con sao?" - Diệp Bối Bối kinh ngạc chỉ một ngón tay trỏ vào mặt mình -" Nhưng cậu ta.. Cậu ta.. "
" Haiz, Tiểu Bối, bác cũng không biết phải nói như thế nào, chuyện tình cảm của con và hai thiếu gia phải để xem trái tim con muốn gì đã, thực ra bác thấy Thiên Minh thiếu gia cũng rất tốt nhưng có lẽ điều bác mong nhất vẫn là nhìn thấy con hạnh phúc " - Trần Lâm âu yếm nhìn Diệp Bối Bối
" Bác đang nói chuyện gì thế? " - Diệp Bối Bối nhíu mày chẳng thể hiểu được ẩn ý mà Trần Lâm muốn nói.
" Thôi, con nghỉ ngơi sớm đi, học bài sớm còn ngủ sớm " - Trần Lâm cười nhẹ vỗ tay vào vai Diệp Bối Bối rồi quay người đi.
" Vâng ạ, bác ngủ ngon" - Diệp Bối Bối gật đầu chào Trần Lâm rồi nhìn sang hướng vừa nãy Triệu Thiên Vũ đi sau đó lặng lẽ vào phòng.
Một lát sau, trước phòng Triệu Thiên Vũ, Diệp Bối Bối gõ nhẹ vài cái, Triệu Thiên Vũ mở rộng cửa ra, nhìn Diệp Bối Bối có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng vô cảm nói:
" Chuyện gì?"
" Hôm nay ngẫu hứng làm vài món, thiếu gia, cậu sẽ không từ chối chứ?" - Diệp Bối Bối vẫn mặc nguyên tạp dề trên người, một tay cầm đũa, một tay cầm thìa nhìn Triệu Thiên Vũ vui vẻ nói.
" Không ăn" - Triệu Thiên Vũ ngắn gọn nói rồi đóng sầm cửa lại làm Diệp Bối Bối vừa bực tức vừa buồn cười, không phải chứ, hắn đã lớn đầu thế này rồi còn giận dai thế sao?
Nghĩ ngợi một lúc nó lại hì hục chạy ra khỏi nhà, đến cửa hàng tiện lợi khá xa khu vực nó đang ở để kiếm cho được món ăn đó.
Tiếng gõ cửa, à không tiếng đạp cửa lại vang lên ở phòng hắn. Triệu Thiên Vũ biết ngay là nó, hắn chẳng muốn bận tâm đến nhưng nó vẫn cứ kiên trì đạp cửa là hắn phải bật dậy tiến đến mở cửa, còn chưa kịp xả nó một trận thì Diệp Bối Bối đã nhanh chân chạy vào trong phòng hắn.
" Nhanh lên, nhanh lên, tới đây đi" - Diệp Bối Bối đặt một bát mì tôm lên bàn, hương vị rất kì lạ. Vừa đặt xuống nó đã liên tục thổi vào tay rồi sờ lên tai nhìn Triệu Thiên Vũ nói.
" Diệp Bối Bối, cô lại muốn giở trò gì? Ra ngòai - Triệu Thiên Vũ tiến đến phía nó toan chụp tay nó thì nó đã nhảy lên giường lườm hắn:
" Cậu chắc chắn chưa bao giờ ăn mì tôm đúng không? Hương vị cũng rất ngon đấy, thử đi "
" Diệp Bối Bối, bây giờ cô đang làm cái quái gì vậy hả? Mau mang ra ngòai " - Triệu Thiên Vũ bức tức tiến đến phía nó, nó lại chạy đi làm hắn không thể bắt được
" Thiếu gia, phải đi rất xa mới mua được đó " - Diệp Bối Bối chạy khắp phòng để tránh né hắn cũng may phòng hắn rất rất rộng nên nó mới không dễ bị bắt.
" Cực khổ cho cô rồi" - Triệu Thiên Vũ nhếch mép rồi đụng nhẹ bát mì mà nó đưa vào làm bát mì đổ nghiêng xuống - " Được rồi chứ?"
" Triệu Thiên Vũ..." - Diệp Bối Bối nước mắt lưng tròng nhìn hành động của Triệu Thiên Vũ nó như không tin vào mắt mình được.
" Đi ra ngoài" - Triệu Thiên Vũ chỉ một ngón tay về phía cánh cửa nhìn Diệp Bối Bối với ánh mắt sắc lạnh.
Diệp Bối Bối đến lúc này không thể kiềm chế được nữa, hai hàng nước mắt rơi xuống như trút ra bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu.
" Rốt cuộc, cậu đối với tôi là gì? Cậu đang vờn với tình cảm của tôi đó hả? Triệu Thiên Vũ, tôi thích cậu, tôi thực sự rất thích cậu. Ông trời chẳng bao giờ chiều lòng con người, mất rất nhiều thời gian để tôi có thể thốt lên ba chữ đó, nhưng khi tôi thừa nhận với lòng mình thì chính cậu lại dạy tôi không nên tin bất cứ những gì tôi thấy trước mắt bởi ranh giới giữa thương hại và tình thương nó rất mong manh. " - Diệp Bối nói trong nước mắt rồi chạy vụt ra khỏi phòng hắn.
Triệu Thiên Vũ như chết lặng bởi câu nói của nó" Tôi thích cậu "." Tôi thích cậu "" tôi thích cậu "
Chẳng phải người nó đợi là Hàn Vũ sao?
Triệu Thiên Vũ bước đến ngồi xuống bàn mà Diệp Bối Bối đặt bát mì, hắn cầm bát mì lên, sợi mì đã nở ra, nước trong đáy bát và mì cũng chỉ còn một ít, Triệu Thiên Vũ cúi người ăn rất ngon, có lẽ đây là món ăn mà hắn thấy ngon nhất từ trước tới giờ.
" Diệp Bối Bối, xin lỗi.. Người phụ hợp với cô phải là anh Thiên Minh"
Quay lại với Diệp Bối Bối, nó vừa khóc vừa chạy đi đúng lúc Triệu Thiên Minh từ bên dưới cầu thang bước lên, anh chỉ thấy đôi mắt nó đã đỏ lên, nước mắt tèm lem cả mặt, chưa muốn biết chuyện gì đã xảy ra với nó, gương mặt điềm đạm thường ngày của anh đã mất hẳn chỉ còn là nét lo lắng nhìn về phía nó, anh tiến tới ôm chặt lấy nó vào lòng, để nó đựơc dựa vào vai anh mà khóc!