Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

chương 31: phiên ngoại 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gặp phải Ngô Đồng trên đường phố, chỉ là ngẫu nhiên lướt qua nhau.

Trì Diễn Hạo không biết Ngô Đồng có nhận ra mình hay không, lúc đó trong nháy mắt cả người hắn như đông cứng lại. Vì cái tên Phái Nhiên không biết xấu hổ kia toan nắm lấy tay Trì Diễn Hạo, trên đường phố giữa thanh thiên bạch nhật thế này.

Ngô Đồng, là bạn cao trung của Trì Diễn Hạo.

Thực ra hai người đã quen biết nhau từ hồi còn trong vườn trẻ. Cả vùng của bọn họ chỉ có một trường mẫu giáo trung tâm rất lớn, thế nên khi đi nhà trẻ hai người đã từng học chung với nhau, tiểu học vẫn cùng lớp, sơ trung và cả cao trung vẫn cùng trường.

Xem ra bọn họ rất có duyên, nhưng đến tận cao trung cả hai mới dần dần thân thiết hơn, “thân” cũng không phải là “rất thân”, bởi rằng Trì Diễn Hạo cảm thấy Ngô Đồng quá lạnh lùng, thân thiết với hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Huống chi Trì Diễn Hạo cũng biết Ngô Đồng không quá thích người bạn là hắn đây.

Sau đại học cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau, Trì Diễn Hạo không biết dùng mấy chữ “Quân tử chi giao đạm nhược thủy” để hình dung quan hệ của bọn họ có chính xác không, nhưng quả thực giữa hai người có một mối dây liên kết nhất định.

Những chuyện về sau đó thì cũng không quan trọng lắm.

Quan trọng là, Trì Diễn Hạo thấu hiểu Ngô Đồng. Hắn biết rõ con người của Ngô Đồng có bao nhiêu xấu xa, đúng thực là tám lạng nửa cân với Phái Nhiên vậy. Trì Diễn Hạo còn biết tên Ngô Đồng này sắc sảo đến nhường nào, năng lực quan sát tốt biết bao, lại thêm tư duy logic vô cùng tinh tế.

Tuy rằng luận trí tuệ, Ngô Đồng vẫn thua Trì Diễn Hạo một chút, nhưng về suy luận phán đoán Trì Diễn Hạo tự nhận bản thân cũng chỉ kém Ngô Đồng một chút thôi.

Trì Diễn Hạo thấy rằng mình thực là một con người khiêm tốn.

Vì thế cả mười bốn tiếng còn lại trong một ngày hai mươi bốn giờ, Trì Diễn Hạo tựa như một chú nai bé con bất an sợ thợ săn đuổi tới, phập phồng lo sợ lo Ngô Đồng đã thấy hắn rồi, còn từ cử chỉ thân mật của Trì Diễn Hạo và Phái Nhiên mà tìm được manh mối, rồi từ đó suy ra— Trì Diễn Hạo “ái” rồi.

Dưới mắt người bình thường mối sầu lo của Trì Diễn Hạo chỉ là bò trắng răng, bất quá Trì Diễn Hạo có tật giật mình, giật mình vô cùng, bụng giật thận giật thể cũng giật giật, giật đến mức cả người toát cả mồ hôi hột.

Trì Diễn Hạo “giật mình” cả một buổi trưa, cuối cùng cũng khiến Phái Nhiên lão bản vô cùng bận rộn chú ý đến.

“Sao thế? Từ lúc về nhà đã thấy cậu ngồi như trời trồng, có muốn ra ngoài dùng bữa chiều không?” Phái Nhiên vừa cởi khăn choàng cổ vừa nói.

Chiều nay trong tiệm của Phái Nhiên có chuyện gấp nên để Trì Diễn Hạo ở nhà một mình, ở suốt trong tiệm đến tận hơn bảy giờ tối mới về, không ngờ vừa bước vào đã trông thấy gương mặt khổ qua của Trì Diễn Hạo.

Mặc dù lúc bình thường trong mắt Phái Nhiên gương mặt của Trì Diễn Hạo vẫn là một trái khổ qua, nhưng trái khổ qua này và trái khổ qua kia vẫn khác nhau, rõ ràng là hôm nay Trì Diễn Hạo đích thật rất buồn phiền.

“Bị người ta bắt nạt?” Phái Nhiên tiến đến ngồi xuống cạnh Trì Diễn Hạo, nhìn vào đôi mắt trống rỗng đang dán chặt lên màn hình TV, rất giống một thím nội trợ đã bị phim truyền hình tẩy não.

“Phái Nhiên… tớ hỏi cậu…” Từ cái miệng của Trì Diễn Hạo vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình vô tuyến yếu ớt thốt ra một câu như vậy.

“Hửm?” Phái Nhiên tắt tivi, quay lại nhìn Trì Diễn Hạo.

“… Nếu như bạn học của tớ biết chuyện của hai chúng mình thì phải làm sao đây?” Trì Diễn Hạo tiếp tục hỏi, trong mắt không có tiêu cự, đồng tử nở ra gấp đôi.

Hệt như một người đang hấp hối.

Phái Nhiên buồn cười vươn tay lên cổ Trì Diễn Hạo, nhẹ gãi gãi, ngón tay dời xuống một chút, Trì Diễn Hạo đã giật nảy người.

“Bạn học của cậu? Không phải biết hết rồi sao?” Phái Nhiên nói.

Những lời này rõ ràng đã giáng cho trái tim gần như thoi thóp của Trì Diễn Hạo một kích cuối cùng. Trì Diễn Hạo hoàn toàn sụp đổ, ngã xuống không dậy nổi.

“Không phải, phải nói là bạn đại học của cậu đã biết hết rồi…” Phái Nhiên bổ sung, tặng cho Trì Diễn Hạo một cơ hội khởi tử hoàn sinh.

Bị Phái Nhiên gãi thêm vài cái nữa, Trì Diễn Hạo vẫn không quen được cảm giác bị ngứa ngáy, hắn cong hai vai, rụt cổ cắn môi suy nghĩ.

“Sao vậy? Bạn học sơ cao trung đã biết chuyện của chúng ta rồi?” Phái Nhiên lại hỏi.

“Không.” Trì Diễn Hạo nói, lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút lại gật đầu: “Là Ngô Đồng bạn học từ hồi mẫu giáo kiêm tiểu học kiêm sơ trung kiêm cao trung, có lẽ hắn đã biết… Nếu hắn biết, tức là tất cả bạn học của tớ, rồi cũng sẽ biết.”

Phái nhiên nghe thế lại sửng sốt, rồi chau mày cười, hiếu kì nhìn Trì Diễn Hạo: “Chuyện này không thế nào, có phải là cậu đi kể với người ta không? Tớ thấy Ngô Đồng không phải là loại người nhiều chuyện mà…”

“Cậu không hiểu đâu…” Trì Diễn Hạo đau khổ ôm mặt, rầu rĩ nói: “ Cậu không thể tưởng tượng được hắn sẽ hành hạ tớ thế nào.”

Phái Nhiên cảm thấy rất khó hiểu: “Vậy sao cậu còn nói chuyện tớ với cậu cho hắn?”

“Tớ không đi nói, chỉ là hôm nay trên phố gặp hắn, tớ lại đang đi với cậu… Có lẽ hắn đã nhìn ra.” Trì Diễn Hạo bi thống nói, vô cùng hối hận hôm nay ra đường không mang khẩu trang.

Hắn thật hối hận muốn tỏ ra mình bảnh, tỏ ra bảnh cái gì chứ, sợ lạnh nhưng lại không chịu mang găng tay, khăn quàng và bao tay, đáng đời tự đâm đầu vào chỗ chết nha, báo ứng đã đến rồi.

Có thêm cái khẩu trang còn hoãn được chút có phải không chứ.

Phái Nhiên nhìn Trì Diễn Hạo, dường như không quá lo lắng cũng không định quản chuyện không liên quan đến mình, nhưng vở kịch này hắn chắc chắn phải xem rồi. Trì Diễn Hạo cũng không định đem hi vọng của mình kí thác lên người tên Phái Nhiên ngớ ngẩn thối này, hắn đang tự hỏi xem tí nữa có nên gọi điện thoại thăm dò ý tứ Ngô Đồng hay không.

“Cậu sợ hắn biết đến thế à?” Phái Nhiên hỏi.

Mặc dù cảm thấy đáp án của mình rất có lỗi với Phái Nhiên, nhưng Trì Diễn Hạo vẫn thành thật đáp lời: “Ừ… thà để ba tớ biết còn hơn hắn biết…”

“Cậu là sợ hắn biết à? Hay là… sợ hắn?” Phái Nhiên lại hỏi.

Kẻ nhu nhược Trì Diễn Hạo hít một hơi thật sâu: “Đều sợ…”

Hắn lập tức khoa môi múa mép: “Cậu không hiểu tên Ngô Đồng vô liêm sỉ kia đâu, tên đó âm khí quá nặng, chẳng có ai biết hắn đang nghĩ cái gì, từ nhỏ hắn đã không giống con nít, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, từ mẫu giáo đến tiểu học tớ rất sợ hắn, quả thật là một câu cũng không dám nói với hắn. Tớ bảo với cậu, có lẽ hắn đã ghi thù tớ rồi, hồi thi bóng rổ sơ trung bị tớ kéo chân sau hắn còn nhớ đến tận lúc tốt nghiệp đại học…”

Phái Nhiên đưa ngón trỏ chặn môi Trì Diễn Hạo, cười nói: “… Thật ra… tớ có cách để cậu hoàn toàn an toàn…”

Trì Diễn Hạo lập tức ngừng thao thao bất tuyệt, hồ nghi nhìn phái Nhiên

Phái Nhiên vỗ vỗ ngực mình: “Bảo đảm một trăm phần trăm.”

“Cậu mua đề của Tứ Lục Cấp (cuộc thi tiếng anh đại học toàn quốc College English Test) sao ?” Trì Diễn Hạo không kiềm được trào phúng.

Phái Nhiên híp mắt, mím môi cúi đầu suy nghĩ, thoạt nhìn thật giống như một bông hoa uất kim hương đen đang định làm chuyện xấu, bất quá bây giờ đóa uất kim hương đen đó đang đứng bên phía Trì Diễn Hạo, nhất thời hắn cảm thấy bông hoa này tuyệt đẹp không gì sánh bằng.

“Hôm nay cậu gặp Ngô Đồng ở ngã tư phía nam đúng không?” Đóa uất kim hương đen đang trầm tư bỗng ngẩng tán hoa lên hỏi.

Trì Diễn Hạo gật đầu, cảm thấy Phái Nhiên thật sự thần thông, coi bói thiệt chuẩn.

Phái Nhiên lại cắn môi suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nói: “Tớ có cách rồi, nhưng mà đêm nay mặc kệ tớ muốn làm gì, cậu không được ồn ào cũng không được phản kháng.”

Trì Diễn Hạo ngay tức khắc cắn chặt môi, quả nhiên nàng mỹ nhân ngư bé nhỏ tới cầu xin phù thủy lúc nào cũng phải trả giá thật đắt, mặc dù bảng giá có hơi mắc một chút, nhưng vẫn tốt hơn là không có.

“Được!” Liệt sĩ Trì Diễn Hạo đã chuẩn bị xong hùng hồn chịu chết.

“… Thật ra cũng không phải cách gì, nhưng tớ xác nhận Ngô Đồng quả thực đã thấy cậu, không ngờ rằng hắn đã biết quan hệ của chúng ta, nhưng tớ đảm bảo hắn không tới tìm cậu.” Phái Nhiên nói, híp mắt cười, trông hệt như mụ phù thủy nham hiểm đã cắt đi lưỡi của nàng tiên cá nhưng lại không chịu đưa cho nàng thuốc nước.

“Con khỉ ấy!” Trì Diễn Hạo đập bàn đứng lên.

Phái Nhiên đan tay chống cằm nhìn Trì Diễn Hạo phát tiết, chờ một lúc sau Phái Nhiên lại nói: “Buổi sáng khi chúng ta còn cách Ngô Đồng mười bước hắn đã thấy cậu rồi, nhưng hắn vờ ra vẻ không thấy mà thôi, khi hắn lướt ngang qua cậu nhìn hắn chằm chằm, tớ mới nhớ có ấn tượng với hắn. Hắn trông cũng không tệ.”

“Trông không tệ cũng không phải của cậu.” Một chưởng của Trì Diễn Hạo lại hạ xuống bàn.

Phái Nhiên cười to một hồi, thanh âm trong vắt vô cùng, hắn kéo Trì Diễn Hạo xuống đặt ngồi lên đùi: “Ngô Đồng sẽ không tới tìm cậu, hắn vờ như không thấy vì bên cạnh hắn cũng có người, là nam.”

“Đó là bạn thân của Ngô Đồng, đời này Ngô Đồng có hai người là bạn, một là tớ, còn người kia tên Quản Hiếu, tình cảm của bọn họ rất tốt.” Trì Diễn Hạo chán nản nói, Quản Hiếu thì làm được gì, Quản Hiếu là một thằng ngốc, mặc dù rất tốt bụng.

“… Bọn họ là bạn? Rất thân?” Phái Nhiên lại hỏi.

“Rất rất thân a, ngày nào cũng dính với nhau, lên cao trung tuy không cùng trường nhưng cuối tuần nào cũng gặp, có lẽ là Ngô Đồng rất thông minh, Quản Hiếu không thông minh, khác cực thì hút chăng?” Trì Diễn Hạo tiếp tục ểu oải nói.

“Câu khác cực thì hút của cậu dùng sai rồi.” Phái Nhiên cường điệu.

“Bọn họ không phải là bạn bè, bọn họ cũng giống như tớ với cậu vậy.” Phái Nhiên nói, ôm thắt lưng Trì Diễn Hạo.

Trong thoáng chốc đôi mắt của Trì Diễn Hạo sáng gnời, nhưng rất nhanh đã cảm thấy được chuyện này không thể nào xảy ra, lại ủ rũ nói: “Tớ ít đọc sách, cậu đừng gạt tớ nữa…”

“Thiệt mà, tớ đem giày trong tiệm ra cá với cậu, cá xem quan hệ của Ngô Đồng với Quản Hiếu, nếu cậu thắng, giày trong tiệm của tớ tùy cậu chọn lựa.” Phái Nhiên nói, câu đặt cược nói ra có chút phóng khoáng.

Trong đầu xẹt qua một chữ “giày” dường như đã lôi Trì Diễn Hạo ra khỏi đống hỗn độn, chữ “giày” trong đầu Trì Diễn Hạo phút chốc đã phóng to đến vô hạn, tựa như bóng đèn điện đầu tiên trên tay Edison sáng rọi đẩy lùi màn đêm đen tối.

Nhất thời dung lượng não không chứa được nữa, không thể nào nghĩ đến chuyện Ngô Đồng tùm lum tà la gì đó.

Trì Diễn Hạo khẳng khái gật đầu.

Tất nhiên, ván cược đó cuối cùng Trì diễn Hạo vẫn thua.

Hơn nữa chân tướng sự việc không đến một tuần đã được nghiệm chứng.

Bởi vì tên Ngô Đồng xấu xa này hình như vẫn hi vọng vào chút may mắn, hoặc có lẽ hắn quá tin tưởng chỉ số thông mình của Trì Diễn Hạo mà quên đi nhân tố Phái Nhiên này, thế nên hắn còn chủ động gọi điện cho Trì Diễn Hạo, câu nói đầu tiên là: “Dạo gần đây cậu có bạn gái chưa?”

Ngô Đồng trước nay chẳng hề quan tâm tới chuyện tình cảm của người khác, thế nên câu nói kia khiến Trì Diễn Hạo hoảng sợ vô cùng.

Phái Nhiên ấn nút “rảnh tay”, kéo một trang giấy viết viết vài chữ, Trì Diễn Hạo nhận lấy lắp bắp: “Ngô Đồng… tớ muốn.. hỏi, hỏi một câu, Quản Hạo của cậu, dạo này, dạo này thế nào….”

Đáp lại là một hồi im lặng của Ngô Đồng, qua thật lâu sau, hắn hỏi: “Bạn trai cậu đang ở bên cạnh đúng không?”

Bấy giờ Phái Nhiên mới cúi xuống nói một câu: “Chào cậu, tôi là Phái Nhiên.”

Ngô Đồng nói: “Chào, tôi là Ngô Đồng.”

Hai bên vô cùng ăn ý cùng nhau cúp điện thoại.

Cao thủ so tài thực chỉ cần một hai chiêu đã phân ra thắng bại, bại hoại đánh đổ bại hoại, trong lòng Trì Diễn Hạo vừa vui mừng vừa bi ai.

Phái Nhiên quay sang cười với Trì Diễn Hạo: “Cậu tắm trước hay tớ tắm trước?”

Một tuần sau, Trì Diễn Hạo gặp lại Ngô Đồng trong tiệm của Phái Nhiên.

Lúc đó Ngô Đồng và Phái Nhiên đã trở thành bạn bè thân thiết vô cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio