Khi Cup A Gặp Cup C

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lái xe đi, thong thả nương theo dòng xe cộ, chạy từ vùng ngoại thành Bắc Kinh về sở tư vụ luật sư ở trung tâm thành phố.

Làm nghề luật sư không có thời gian đi làm cố định, nhưng Liễu Hạ Niên vẫn thích đúng h sáng đến phòng làm việc của mình, mở cánh cửa văn phòng ra, pha một ly trà, điều đó cho cô cảm giác rất thoải mái.

Trong phòng làm việc, Phương thế bá đã ngồi ở đó từ bao giờ. Ngàn dặm xa xôi lê thân tới đây, câu nệ ngồi đó.

Phương thế bá có ân với Liễu gia, năm đó nghe nói chính ông ấy đã cứu mạng ba Liễu Hạ Niên, cho nên từ nhỏ ba Liễu Hạ Niên đã dạy cô nhất định không được quên ân nghĩa ba nợ thì con trả, không có con trai thì con gái sẽ phải làm.

Phương Hồng Quân mặc bộ vest màu đen, áo sơmi mới mua, thẳng thóm không có một hạt bụi, cà-vạt thắt hơi chặt, nhất định sẽ không cảm thấy thoải mái.

Phương Hồng Quân là một kỹ thuật viên, năm đó cũng từ công nhân mà đi lên, nên không hiểu những nguyên tắc kinh doanh lắm, nhưng ít nhất hắn cũng biết được muốn nói chuyện với luật sư là phải tốn tiền, cho nên vài lần muốn mở miệng nhờ Liễu Hạ Niên nhưng lại do dự.

Liễu Hạ Niên mở chai rượu đặt trên giá sách ra, rót đầy ly cho Phương Hồng Quân, nói,: "Bá, uống chén rượu cho ấm người."

Phương Hồng Quân nhận ly, uống cạn một hơi, mặt hơi đỏ lên, miệng cũng lưu loát hơn.

Nghe ông ta thuật lại, Liễu Hạ Niên cũng hiểu được đại khái, Phương Hồng Quân vốn là công nhân ở một nhà máy quốc hữu sắt thép, có tay nghề rất cao, về sau xí nghiệp đó thay đổi chế độ xã hội, không thể nhẫn nhịn trơ mắt nhìn sức lao động bị xí nghiệp đó bóc lột, nên ông dứt khoát từ bỏ chức xưởng trưởng hiện tại, tự giác xin nghỉ. Khi đó vừa vặn có một huynh đệ xưa tìm được ông, rủ ông đi làm trong một nhà máy tư doanh rèn chế phẩm ...

"Ông ta giải thích rất kỹ, tôi làm sao biết được những cái đó chứ, biết ơn ông ta nên bá bá nhận ông ta là người một nhà, bảo tất cả sẽ nghe theo ông ta. Ông ta nói bá bá đưa cho ông ta năm mươi vạn, ông ta sẽ bán cho tôi % cổ phần công ty ... Bá bá cầm cố toàn bộ gia sản, đi vay thêm tổng cộng đưa ông ta năm mươi vạn, công ty được thành lập, bá bá trở thành cổ đông."

"Sau đó bá bá quản lí công ty một thời gian ngắn, bá bá già rồi nên không làm nhiều được, khi đó vừa vặn có lô máy rất tốt của Đức tới, bá bá có xem qua, thấy chúng hiện đại hơn máy của Trung Quốc nhiều, lúc ấy bên bán cũng rất nhiệt tình, họ bảo sẽ phái kỹ thuật viên lại đây chỉ cho công nhân cách sử dụng, bá bá nghĩ mình đã vớ bở vố này rồi, ai ngờ sau này mới biết cái máy đó không dùng được, nó hại sản phẩm làm ra đều là hàng phế phẩm" Nói xong Phương Hồng Quân thở dài thật dài, cảm khái vạn phần.

"Sau đó thì sao?" Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi.

"Công ty tổn thất một số tiền lớn, cụ thể là bao nhiêu bá bá không biết, khi đó gã huynh đệ kia mới nói với bá bá là vì lỗi của bá bá mà công ty sắp phá sản. Bá bá mới hỏi phải làm sao bây giờ, ông ta nói bá bá phải dùng cổ phần để đền bù tổn thất của công ty, ông ta không có liên can gì cả."

Liễu Hạ Niên nhăn mày, cô cũng không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Hồng Quân.

"Bá bá càng nghĩ càng không cam lòng, mười năm dành dụm tích lũy cũng phải hơn trăm vạn, sao có thể mất trắng thế chứ, cả cuộc đời bá bá dành dụm tích góp, bảo bá bá sao có thể cam tâm được. Bá bá đi tìm ông ta, mới biết thực chất công ty vẫn đang phát triển rất tốt, nhưng bọn họ gai mắt bá bá, nên muốn tống bá bá đi. Khụ khụ..." Ông ấy nói chưa dứt câu đã ho khan không dứt, cứ như muốn đem không khí trong lồng ngực nhổ ra hết vậy.

Liễu Hạ Niên vỗ nhẹ lưng Phương Hồng Quân, giúp ông thuận khí, cô sai bí thư rót một chén trà nóng bưng lên cho ông.

Phương Hồng Quân uống ngay một ngụm trà nóng. Cầm lấy tay Liễu Hạ Niên nói: "Tiểu Niên a, con phải giúp bá! Bá không cam lòng, con bá ở nhà đang học tiểu học, bá không thể để nó khổ được."

Liễu Hạ Niên vỗ nhẹ mu bàn tay Phương Hồng Quân, cô đáp: "Bá bá, con phải hỏi trước một câu, bá bá có tin con không?"

Phương Hồng Quân cứ như vừa bị sỉ nhục, mặt mày trừng lên, quát: "Con nói gì vậy. Người khác bá còn có thể không tin, nhưng con là con gái của huynh đệ bá, thì Tiểu Niên cũng chẳng khác gì nữ nhi của bá cả, bá sao có thể không tín nhiệm con được."

"Vậy bá bá còn lo lắng cái gì nữa. Con sẽ lấy được tiền về, hơn nữa sẽ đúng năm mươi vạn không thiếu một xu. Công ty đó mấy năm trước con đã điều tra rồi, là một công ty cổ phần hữu hạn phát triển rất mạnh, giá trị cổ phần của bá bá lúc trước là hai mươi phần trăm, con nghĩ giá trị khối cổ phần đó bây giờ đã tăng lên rất nhiều rồi."

Sắc mặt Phương Hồng Quân giãn ra, thậm chí bắt đầu xuất hiện sự vui sướng, nguyên bản cứ nghĩ mượn một số tiền nhỏ là đủ rồi, nhưng thật không ngờ có thể có một số lượng lớn tiền mặt như thế, ai trong trường hợp này cũng sẽ nghĩ đây là kỳ tích trời ban. Liễu Hạ Niên thậm chí có thể thấy ngọn lửa vui mừng trong mắt của ông ta.

Liễu Hạ Niên cũng hiểu rõ được mọi chuyện, cuộc nói chuyện kéo dài cả buổi sáng. Đúng mười hai giờ, bí thư gõ cửa vào phòng, nhỏ giọng hỏi cô có muốn ra ngoài ăn cơm không, Liễu Hạ Niên lúc này mới nhận ra thời gian trôi qua nhanh như vậy. Gật gật đầu, cô cũng muốn giúp Phương Hồng Quân cảm thấy an tâm hơn, sẵn tiện gọi điện thoại cho Trần Mặc Nhiễm, nhưng đầu dây bên kia chỉ kêu tút tút vài tiếng rồi tự động ngắt máy.

Liễu Hạ Niên nhìn màn hình, cảm thấy hơi mất mát, ngón cái dùng sức ma xát màn hình, cứ như muốn hủy diệt cái tên đang hiện trên màn hình điện thoại của mình cho rồi vậy.

Trần Mặc Nhiễm vẫn còn chìm đắm trong mộng, một giấc mộng rất đẹp, nàng cứ như một con tiểu trư ăn no liền ngủ nằm ở dưới gốc cây cổ thụ già phe phẩy đuôi mà ngủ, ngủ không biết trời trăng mây đất gì cả, bên dưới là một tấm thảm bằng lông dê, ánh mặt trời thực ôn hòa, ước chừng cỡ , giờ chiều, nàng nhắm mắt lại, tóc phủ xuống trán, che đi ánh mắt của nàng, nhưng vẫn thấy bầu trời màu cam trước mắt. Thật ấm áp, thoải mái. Đúng lúc ấy lại có người đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nàng mở mắt ra liền trông thấy khuôn mặt Liễu Hạ Niên, khuôn mặt sạch sẽ đẹp như tranh vẽ, cứ như một nhân vật trong phim hoạt hình, Liễu Hạ Niên dùng ánh mắt dễ khiến người khác sa vào mà nhìn nàng, cô nói: "Nhiễm, em có biết em đang muốn chết hay không?"

Trần Mặc Nhiễm quay đầu lại nhìn tấm gương của chiếc bàn trang điểm bên cạnh đang phản chiếu khuôn mặt mình, cũng là khuôn mặt còn trẻ trung đó, nhưng trên ấy dường như bị ai đó dùng bút lông vẽ vô số đường nơi khóe mắt, thoạt nhìn cứ như một bà lão.

Trần Mặc Nhiễm cười đáp: "Chúng ta ai nấy cũng phải chết đi ..."

"Trần Mặc Nhiễm, em ngủ tiếp em sẽ chết đó em có biết không!" Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, khiến màng tai nàng ong ong cả lên, mở mắt ra thì bầu trời màu cam và cả Liễu Hạ Niên đều biến mất, Trần Mặc Nhiễm dụi mắt lại thấy một khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng hiện ra trước mắt, người nọ đập bàn, lớn tiếng mắng: "Trần Mặc Nhiễm, đồ con heo, còn ngủ à, có nghe không vậy?"

Giấc mơ hoang đường bị cơn bạo lực xua tan, Trần Mặc Nhiễm nhất thời vẫn còn thất thần, lại thấy trước mặt có người đang nổi giận đùng đùng cứ như siêu Xayda, nàng chỉ biết trưng ra bộ mặt thực khờ khạo, đôi mắt thật trong suốt sạch sẽ, nhưng thực tế thì nàng đã muốn hoảng hốt tới mức mất đi thần trí mất rồi.

Người nọ ngửa mặt lên trời, làm động tác như đang phát điên, chỉ túi áo khoác của Trần Mặc Nhiễm, nói: "Trong túi áo của em có cái gì đó rung mãi kìa, đừng nói với cô là di động của em nhá."

Trần Mặc Nhiễm cúi đầu, nhìn chiếc áo khoác không phải của mình, đột nhiên lại nhớ tới người kia, đột nhiên lại cảm thấy vừa vui vừa buồn, rất nhiều cảm xúc cứ vọt vào người nàng. Nàng lấy di động không biết rung trong túi áo đã bao lâu kia, khi nàng đang cố gắng phân biệt xem cái dãy số xa lạ kia là của ai thì di động lại ngừng rung.

Trần Mặc Nhiễm nhíu mày, nàng nhớ mình chưa từng thấy qua dãy số kia, muốn gọi lại, nhưng chợt nhớ di động đã hết tiền. Nhưng bỏ đi, dù sao nàng cũng không phải là người quan trọng gì cả.

Thả lại nó vào trong túi áo, nàng quyết định không nghĩ đến nó nữa.

Một lúc sau thân thể cũng khỏe hơn nhiều, bị cảm vào mùa đông thì người càng lạnh hơn, cho dù có mặc áo khoác của Liễu Hạ Niên vẫn không thể ấm áp hẳn được, nhưng trán không còn nóng như lúc sáng nữa, vừa rồi bị chủ nhiệm lớp đánh thức có lẽ đối với nàng mà nói cũng là một loại phúc khí.

Giữa trưa nàng đi ăn cơm, đến chiều thì vào hội trường lắng nghe giáo dục tư tưởng.

Trần Mặc Nhiễm cởi một nút áo ra, vùi mũi vào áo khoác, hít thở hương nước hoa trong đó, bất tri bất giác nở một nụ cười thật ngây ngô.

Chiếc áo khoác hơi lớn so với Trần Mặc Nhiễm, tay áo dài đến hơn phân nửa bàn tay cô, ngón tay lộ ra bên ngoài, gần giống như con nít mặc quần áo người lớn vậy, nhưng đồng thời mặc nó lại cho nàng cảm giác an toàn, Trần Mặc Nhiễm trước đây cũng thích mặc quần áo của ba mẹ, mặc chúng vào cảm thấy thật ấm áp. Bây giờ đã lớn rồi nhưng vẫn chưa bỏ được thói quen này.

Trần Mặc Nhiễm gối đầu nằm lên cánh tay, mặt vùi vào trong tay áo, nhắm mắt lại, nghĩ lại mọi việc. Nghĩ xem chị ấy có đang thật lòng không, có nên tin chị ấy không. Đáng tiếc, đến cuối cùng vẫn nghĩ không ra.

Giữa trưa về ký túc xá nghỉ ngơi, vào cửa đã thấy cô bạn cùng phòng đang ngồi trên giường nàng, bắt chéo chân. Điên máu thật, quần jean của cậu ta không biết bao lâu rồi không giặt, giường nàng lại sạch sẽ như thế, càng nghĩ càng sôi máu.

Trần Mặc Nhiễm không phải là dạng người hay so đo, nhưng cô bạn cùng phòng kia khiến nàng thấy ghét không chịu nổi, nàng từ Giang Nam tới, từ nhỏ ở nhà đã được giáo dục nghiêm khắc, nên Trần Mặc nhiễm không chịu được, nàng chịu không nổi mùi hương trên người cô gái kia, không đánh răng, mặc bừa quần lót người khác, mà ngay cả việc cô ta tưới nước bừa bãi cho cây dưa của cô ta nàng cũng chịu không nổi. Trần Mặc Nhiễm tự bảo hãy nhịn một chút, cố nhịn qua hai năm rưỡi nữa thì cũng xong thôi, sau này sẽ không bao giờ phải thấy mặt nữa, nhưng thật đáng tiếc con ác ma trong lòng đang càng ngày càng lớn lên.

Cô bạn cùng phòng thấy Trần Mặc Nhiễm trở về liền nói: "Trần Mặc Nhiễm, mấy ngày nay cậu không về ngủ."

Trần Mặc Nhiễm im lặng đi đến bàn của mình, kéo ghế dựa ngồi xuống, chân ghế dựa ma xát với mặt đất tạo ra những âm thanh thật chát chúa.

"Trần Mặc Nhiễm, mình tò mò một chút được không? Cậu ra ngoài ở chung với bạn trai à?" Người nọ nhiệt tình hỏi.

Trần Mặc Nhiễm nghe thấy trong lòng cảm thấy buồn bã trở lại, nhưng vẫn nở nụ cười khá ngây ngô mà trả lời cô: "Ra ngoài làm thêm thôi."

Người nọ cảm thấy đáp án đó không thể thỏa mãn ý nghĩ bát quái của mình, cảm thấy không thú vị chút nào.

Trước đây mẹ Trần Mặc Nhiễm có dạy nàng làm người là phải chu toàn, giống như một quả trứng, cho dù bên trong có hóa thành nước, con cũng phải dùng lớp vỏ ngoài che đậy lại. (xin thề là gần như y chang câu ba mình dạy mình, chỉ khác là ông thay quả trứng bằng con cua, vì con cua là biểu tượng của cung Cự Giải, cung của mình ^^)

Trần Mặc Nhiễm không học được bài học quả trứng đó của mẹ, nhưng ít nhất nàng cũng học được khi nào thì nên làm gì, chuyện không đáng tốt nhất đừng nên nói cho người khác nghe.

Buổi chiều phải vào hội trường nghe báo cáo, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, đảng uỷ, đoàn ủy, một đám lãnh đạo cứ lũ lượt tra tấn lỗ tai của nàng, Trần Mặc Nhiễm ngủ không được, trường học này có lẽ ưu điểm lớn nhất là sở hữu dàn âm thanh tốt quá mức cần thiết này, thanh âm rất vang, người phía trên nói một câu thì toàn bộ hội trường rung lên như có động đất. Muốn ngủ cũng không cho người ta ngủ.

Trần Mặc Nhiễm bắt đầu chơi game trên di động, chơi nửa ngày mới nhớ ra một việc là nàng chưa có số di động của Liễu Hạ Niên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio