“Hắn không đi xa được đâu. Không tìm được người cũng phải tìm được xác.”
Một tên lưu manh mặt mày hung tợn hét lớn với đám đàn em.
“Chết tiệt” – Hắn rủa thầm trong bụng, quan sát đám lưu manh kia đang lùng sục và âm thầm ôm vết thương ngay bụng lết nhẹ trên đường. Không ngờ Lý Cảnh này mấy chục năm lăn lộn ở thế giới xã hội đen nổi danh khắp nơi lại sơ suất để bản thân rơi vào cảnh thê thảm phải trốn chui trốn nhủi. Đáng ra khi nghe lão Tam (một trong số kẻ thù của hắn) hẹn gặp ở nơi khỉ ho cò gáy phải đề phòng chứ.
“Đệch!” – Lý Cảnh ngồi phịch xuống đất, sau lưng ngôi nhà nhỏ nằm trong một khu vực heo hút để tránh đám người đang lùng sục mình rồi nhìn vết thương trên bụng chảy máu không ngừng không khỏi rên nhẹ. Không thể gọi cứu viện, nếu không bị đám người đó chém chết thì cũng mất máu mà chết. Hắn nhắm mắt lại cười, có lẽ hôm nay là ngày tàn của hắn. Bỗng nhiên, một bàn tay đánh vào mặt hắn. Lý Cảnh mở mắt ra thì thấy cô gái tầm , nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt không chứa chút cảm tình gì chỉ là rất bình thản.
“Tiện đến bệnh viện không?”
Giọng nói cô gái này cũng như ánh mắt ấy, không lộ chút sắc thái nào. Không hiểu sao, khi đối diện ánh mắt ấy, hắn chỉ biết ngoan ngoãn lắc đầu.
“Thôi được rồi, vào trong đi.”
Cô gái nhẹ nhàng đỡ hắn lên rồi kéo hắn vào nhà. Thì ra đây là nhà của cô ấy. Dù mất nhiều máu nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo quan sát ngôi nhà này, có thể nói ngôi nhà này rất đơn giản đến nỗi hoàn toàn không có gì ngoài cái nệm, tủ quần áo nhỏ, bàn làm việc và cái quạt nhỏ. Đây cũng là nơi ở của cô gái hay sao? Cô gái ấy đặt hắn ngồi dựa vào góc tường và lấy điện thoại trong túi xách ra lạnh lùng nói:
“Cho tôi số điện thoại của người mà anh có thể tin tưởng.”
Hắn nhìn cô không giấu sự hoài nghi. Do dự không biết có nên tin tưởng cô gái này không.
“Nếu anh nói anh không thể đến bệnh viện và không có kế hoạch B cho việc này thì…” – cô gái nhìn anh mỉm cười đầy sát khí “… không phải bọn chúng giết anh mà chính tôi sẽ ném anh ra con sông gần đây.”
Linh cảm của Lý Cảnh nói anh nếu anh không hợp tác thì cô gái này sẽ làm thật. Anh đành khó nhọc móc điện thoại ra tra số của ông Hùng – người thân tín của mình.
“Đây!” – anh đưa điện thoại ra trước mặt cô gái. Cô gái không chút do dự thản nhiên cầm điện thoại anh lên rồi bấm số điện thoại của ông Hùng vào máy của mình. Sau đó, cô quay lại nhìn anh hỏi:
“Mà anh tên là gì?”
“Lý Cảnh” – thật sự cô gái này không biết anh là ai sao?
“Ok.”
“A lô, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của bạn thân Lý Cảnh không?” – giọng nói của cô dứt khoát, lạnh lùng – “Hiện giờ anh ấy đang tạm trú chỗ tôi, bên ngoài hiện có cả đoàn giang hồ đang lùng sục hắn. Hy vọng anh có thể cho người dọn dẹp bớt bọn chúng và đón bạn thân của mình về…” – mắt cô gái lướt ngang vết thương Lý Cảnh thoáng chút cười mỉa mai – “…à mà nếu tiện đem bác sĩ cùng dụng cụ tới đây luôn nhé, bạn thân anh bị đâm giữa bụng mất máu khá nhiều. Tôi không nghĩ là hắn chịu đựng được thêm phút nữa. Vui lòng đến trong bí mật, tui không muốn bị liên lụy dính vào rắc rối. Địa chỉ tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ngay. Bye.”
Cô gái ném điện thoại lại cho anh rồi ngồi cạnh bàn làm việc nhắn tin cho ông Hùng. Lý Cảnh nhìn cô gái đầy nghi hoặc. Một cô gái - mà có thể thấy nhiều thứ và cư xử dứt khoát thế sao? Hay là anh đã già rồi? Thế giới x hiện giờ thật sự rất bá đạo?
“Sao cô lại cứu tôi?” – anh khó nhọc cất tiếng. Chết tiệt, vết thương này đang hành hạ anh. Phen này, anh mà thoát thì Lão Tam chắc chắn sẽ đi chầu trời.
“Anh chết thì kệ mẹ anh nhưng anh mà chết ở nhà tôi thì sẽ ám nơi này mất. Tôi ký hợp đồng tháng, cọc tháng mà mới ở tháng nên không thể vì hồn ma thằng du côn nào đó ám nơi này mà bỏ đi được.”
Cô gái này lạnh lùng ném cho anh vài bộ quần áo.
“Lót đi, đừng làm bẩn sàn nhà tôi. Vết máu khó lau lắm.”
Thật sự có lý do củ chuối như thế sao? Cô gái này chỉ vì món tiền cọc tháng đó mà không ngại cứu thằng lưu manh bị thương nặng như anh? Nhưng khi nãy, cô gái này gọi điện cho ông Hùng như thể bản thân là boss và ra lệnh cho họ. Nếu không biết anh là ai thì sao lại cả gan như thế?
“Tại sao cô không gọi bằng điện thoại tôi và tự tin cho rằng bạn tôi sẽ giải quyết bọn người ngoài kia cho tôi?”
Cô gái nhìn anh thoáng chút ngạc nhiên rồi cười mỉa mai.
“Anh nghĩ thằng vô danh tiểu tốt đáng để mấy chục thằng lưu manh đằng đằng sát khí lùng sục ngoài kia sao? Ít nhất anh cũng làm vị trí nào đó trong tổ chức của mình chứ? Mà nếu thằng có địa vị trong xã đoàn bị dồn tới mức này thì… chắc chắn có vấn đề. Tôi không biết điện thoại anh có cái giống gì trong đó nhưng… cẩn thận vẫn hơn.”
Sau đó cô gái ngồi xuống trước mặt anh, nhìn thằng vào ngực áo đang mở toang anh rồi lướt lên cổ, mặt rồi nhìn vào chỗ ấy của anh (tự biết nhé) khiến anh không khỏi đỏ mặt và cười nhẹ.
“IQ như thế mà lên được vị trí này thì cũng chắc cũng có thủ đoạn.”
Lý Cảnh hiểu ý cô gái này, không khỏi giận run người. Anh đúng là có dùng thủ đoạn để có được vị trí này nhưng tuyệt không phải thủ đoạn mà cô ấy đang nhạo báng. Chết tiệt, giận lên làm vết thương anh đau lên lại, nó chảy thêm nhiều máu nữa. Nộ khí trong lòng, đau đớn do vết thương gây ra khiến anh thật không chịu nổi.
“Ê, đừng có làm máu chảy làm dơ sàn nhà tôi.”
“Cô không có mắt thấy tôi đang bị thương sao? Có tay thì tự làm đi” – Lý Cảnh rít lên.
“Có sức chọc giận cả đám lưu manh mà không có sức làm cái thử nhỏ nhoi này sao?”
Cô gái đứng dậy bỏ anh máu chảy đầm đìa rồi lấy quyển sách trên bàn việc, thản nhiên lên nệm nằm đọc sách không thèm để ý đến anh. Không phải một cô gái bình thường nên chạy tới chăm sóc anh hay sao? Lần đầu tiên Lý Cảnh thấy loại con gái bình tĩnh, lạnh lùng và thản nhiên như thế.