Chap
“Ngũ Lão đã bỏ qua cho hắn?”
Lý Cảnh cười nhạt. Điều mà anh không muốn xảy ra nhất không ngờ lại xảy ra. Có những thứ nếu bỏ lỡ cơ hội thì khó mà cứu vãn lại được. Nhất là khi anh đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để tiêu diệt kẻ nguy hiểm nhất với anh nhất.
“Vâng. Hắn đã lợi dụng quan hệ với Hắc Long Bang và tập đoàn Thiên Lai để giao dịch.” – Trần Hùng báo cáo – “Thực tế kẻ này không thể nghĩ ra được kế sách này.” – ông nhận thức được sự thay đổi của Lý Thanh – kẻ mà ông coi thường bấy lâu nay – sau việc bắt cóc cô gái kia.
“Tuy nhiên mọi thứ vẫn nằm trong kiểm soát của tôi. Ông đi đi.” – Lý Cảnh sao không hiểu ý người đàn ông này.
“Em đánh giá quá cao thằng con hoang đó rồi.” – anh không tin một người được đào tạo thành người thừa kế từ nhỏ như anh lại thua một thằng con hoang.
Anh chợt nhớ đến ánh mắt khinh bỉ của người mà anh gọi là “mẹ” ấy và sự cô độc tột độ cùng xuất hiện trên gương mặt của Thùy Vân ngày ở căn chung cư đó. Một cô gái tuổi sao lại có những biểu tình không nên có ở cái tuổi đó.
“Tình hình bên đó sao rồi?”
…
Thùy Vân cất cái valy lớn đựng quần áo và đồ đạc của mình vào dưới giường.
Miệng không quên nở nụ cười – “Lần này con về để tạm cái valy này khoảng tuần. Mấy ngày nữa con cùng công ty đi công tác rồi.” – cô không muốn cho mọi người biết hiện giờ mình đang làm nghề tự do.
“Ừ. Nếu bên ngoài quá khó khăn thì cứ về nhà đi.” – mẹ cô ái ngại nhìn con gái nói – “khả năng của con tìm việc ở đây được mà.”
“Dạ, công việc của con hiện giờ tốt lắm.” – nụ cười không tắt trên môi cô – “Mẹ yên tâm. Mức lương này khá tốt mà môi trường lại phù hợp với con.”
Đoạn Thùy Vân lấy từ trong túi ra phong bì dày cộm đưa cho bà.
“Hai mươi triệu này con gửi nhà mình. Ba tháng vừa rồi con bận quá nên không có thời gian gửi được. "
Người đàn bà nhận được phong bì, sự ái ngại kia nhanh chóng biến mất. Bà mỉm cười cầm phong bì cất vào túi – “Thôi con cứ nghỉ đi. Mẹ đi chuẩn bị cơm tối đây.”
“Vâng.” – nụ cười vẫn hiện diện trên mặt cô.
Me cô vẫn không thay đổi.Luôn luôn thực tế như thế. Mà số tiền nhuận bút thế là đi tong.
Cô còn vượt qua ải tối nay nữa.
“Tự dưng sao lại tới cái nơi khỉ ho cò gáy đó làm.” – người phụ nữ ăn vận từ đầu đến chân toàn đồ các thương hiệu nổi tiếng nói với giọng kể cả.
“Em muốn tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm và ở đó em có thể theo con đường của mình chọn.” – Thùy Vân nói với giọng nhẹ nhàng.
“Nhảm nhí, đến cho cùng chỉ là làm công thôi. Mày cứ đến công ty tao làm rồi kiếm thằng giàu có nào đó lấy khỏi lo cuộc đời.”
“Công ty của chị hay chồng chị…” – cô thầm nghĩ. Mặt không quên nở nụ cười lịch sự cùng người phụ nữ kia.
“Chị con nói đúng đó con. Ước mơ gì chứ? Con không thể sống phi thực tế thế được” – mẹ cô nói cách ngọt ngào.
Thùy Vân liếc nhìn ba cô. Người đàn ông đó vẫn không ngừng cúi mặt ăn cơm. Cô chỉ biết cười nhẹ. Đúng rồi, ngay cả ông từ xưa cũng từ bỏ tình yêu và lý tưởng mà. Thật tế không có tư cách nói chuyện này.
“Dạ, con hiểu.” – Nụ cười không tắt trên môi cô.
“Con nhỏ này…” – người con dâu của nhà hào môn lên tiếng phật lòng – “có thật là mày hiểu không? Đừng có đưa nụ cười ngờ nghệch đó ra với tao.”
“Em xin lỗi.”- giọng Thùy Vân phát ra như được lập trình không chút cảm xúc.
“Đừng có tối ngày xin lỗi thế chứ? Có mà làm bằng hành động thực tế đi. Tối ngày vẽ vời nhăng nhít. Thế giới này có tiền là có tất cả. Lúc giàu thì tự xuất bản chứ chả cần cầu cạnh.” – người phụ nữ đó lên tiếng giảng đạo lý ở đời cho cô.
“Con nhỏ này…” – mẹ cô thở dài – “không phải hồi nhỏ ngoan lắm sao? Từ khi nào cứng đầu thế này?”
“Thế mà hồi nhỏ được gọi là tài năng cơ đấy. Kiến thức đống mà chỉ đi làm lãnh vài ba bạc lẻ”- người phụ nữ đối diện cô nói lời mải mai. Đoạn cô lấy trong chiếc túi Hermes ra xấp . đưa cho mẹ cô – “Đây là tiền con gửi gia đình tháng này.”
" Đúng là con dâu nhà giàu mà. Rút tiền không suy nghĩ. Một tháng mà lớn hơn cả nửa năm lương của mình. " - Thùy Vân thầm nghĩ.
" Mà thằng Nam sao dạo này không thấy nó tới thăm nhà ta ?” – mẹ cô hỏi.
" Dạ, thật ra dạo này thị trường đang lên nên anh ấy bận làm ăn quá không về được. " - chị gái cô mỉm cười đáp.
Nụ cười không tự nhiên. Ánh mắt né tránh. " Thật ra " không phải là hai từ điển hình của người đang che giấu sự thật sao ? Cô thầm phân tích trong lòng. Nếu một người nói dối về chồng với gia đình mình thì chỉ có khả năng.
" Con ăn xong rồi. "- cô cầm bát đứng dậy quay lưng đi. Thật sự người trong nhà mà không thể thành thực được thì có còn gọi là người nhà. Mà chính cô lúc nào cũng nở nụ cười giả dối này thì có tư cách nói ai.
…
" Thói quen hút thuốc của ba vẫn không đổi nhỉ ? " - Thùy Vân mặc bộ đồ pyjama màu xanh mà cô hay mặc khi còn ở đây bước ra ban công đứng cạnh ba cô.
" Ừ, thói quen khó bỏ. "
" Chính vì thế ngay từ đầu đừng nên tập những thói quen không tốt. "
" Ừ… " - ông nhìn về nơi xa xăm, lời hồi đáp ấy như là không nói để cô nghe.
Ông nhớ lại ngày còn trẻ còn bao ước mơ nhưng chỉ vì gia đình mà từ bỏ. Ngay cả tình yêu duy nhất của đời ông cũng từ bỏ để đi đến cuộc hôn nhân đầy tính toán. Một người phụ nữ có tiền cần gia thế và người đàn ông gia đình thanh thế nhưng bên trong mục nát từ lâu. Một sự kết hợp hoàn hảo. Hai người những tưởng có tiền có gia thế mọi thứ sẽ thay đổi tất cả nhưng có thứ gọi là ý trời. Đến cuối cùng lại là số không. Cuộc sống địa ngục mỗi ngày trôi qua bằng tiếng chì chiết lẫn nhau cho đến ngày. Ông gặp lại người phụ nữ năm ấy. Tình cũ không rủ cũng tới. Hai người điên cuồng lao vào nhau cho đến khi ông bị đứa con gái nhỏ của mình thức tỉnh. Mỗi ngày, con bé đều đem lại niềm tự hào nhỏ nhoi cho ông và chỉ hỏi câu " Nếu con giỏi hơn thì ba mẹ không cãi nhau nữa nhé. ". Ông không thể phụ lòng nụ cười đó nên đành từ bỏ tình yêu duy nhất của mình một lần nữa. Đối với ông, tình yêu dành cho cô con gái lớn hơn hết thảy mọi thứ.
Nhìn ba cô, Thùy Vân cố nén tiếng thở dài. Lúc nào ông cũng thế. Ông luôn tuân theo sự tất nhiên của số phận. Ông lựa chọn sự yếu đuối không chống lại định mệnh.
" Tiiitttt….Tiiiiitttttt…Tiiiiittttt…. " - tiếng tin nhắn vang lên.
" Em có ở nhà không ? "
Nhìn tin nhắn, Thùy Vân thở dài. Tiếng tin nhắn lại vang lên.
" Tôi đang ở trước ngõ nhà em. "
Trước ngõ ? Nhà ở Vĩnh Long có thể chạy thằng vào mà ? Chả lẽ… Cô nhíu mày lại.
" Anh đang ở nhà ba mẹ tôi ? " - cô nhắn tin lại khẩn trương.
" Ừ. "
Nhìn điện thoại, Thùy Vân ngỡ ngàng. Tại sao lại thế ? Tại sao hắn lại bám đến đây? Nơi duy nhất cô không muốn có liên hệ nhiều nhất chính là nơi này thế nên cô tuyệt đối không cho ai kể cả Kiều My đến nhà mình. Tại sao hắn không buông tha cô mà đến tận đây? Nếu sau này cô đi khỏi nơi này, liệu hắn có đến nơi này làm phiền gia đình cô? Cô không muốn ở nơi này không có nghĩa là cô không yêu họ mà chính vì quá yêu họ nên cô biết nếu cô không đi thì một ngày nào đó tình yêu này sẽ biến mất. Còn gia đình cô khi thấy mỏ vàng này thì sao?
Cô mím môi lại. Tại sao ngày đó lại cứu hắn? Nếu thế thì cô thà giải quyết ngay bây giờ.
“Anh đợi tôi ở đó.”
Thùy Vân mặc chiếc áo khoác choàng vào cái pyjama và chạy ra ngoài.
…
Sau khi suy nghĩ do dự, Lý Cảnh vẫn quyết định tới tìm Thùy Vân. Ngoài việc xin lỗi vì hành vi lỗ mãng hôm trước thì anh còn muốn tới cứu cô. Anh không muốn thấy đôi mắt cô độc đó hiện lên mặt cô lần nữa. Vừa thấy Thùy Vân, anh chưa kịp chào hỏi đã bị cô kéo lên xe – “Lên xe đi khỏi đây cho tôi!”.
Nhìn bộ dạng giận dữ này của cô, anh chỉ biết vô thức làm theo.
" Em định đi đâu ? " - Lý Cảnh tay cầm tay lái, mắt nhìn qua cô gái bên cạnh. Lần đâu tiên anh thấy cô gái luôn bình tĩnh này phẫn nộ như thế.
" Khách sạn. "
" Hả ? " - Lý Cảnh thắng xe lại, nhìn cô kinh ngạc.
" Đi đến khách sạn mau. " - Thùy Vân hét lên.
" Có chuyện gì thế ? "
Thùy Vân kéo Lý Cảnh về phía mình. Lấy tay ghì chặt đầu anh và đưa môi chạm môi anh. Anh bất ngờ bị cô tấn công vội đẩy cô ra ngay hét lên.
" Em bị điên hả ? "
Thùy Vân bị anh đẩy ra thì không nói không rằng cởi áo khoác ngoài ra. Lấy tay cởi từng chiếc nút áo trên chiếc áo ngủ. Lý Cảnh nhanh chóng chụp tay cô lại. Tại sao anh lại yêu loại con gái thế này chứ? Anh không thể nhịn được nữa mà đưa tay tát cô.
" Em nghĩ tôi là loại người gì ? "
" Không phải thứ anh muốn chỉ thế thôi sao? Xong hết thì đừng bao giờ bén mảng đến gia đình tôi nữa. " - cô hét lên.
" Đối với cô, tôi là thằng như thế sao ? " - anh cười nhạt và cầm chiếc áo khoác Thùy Vân vừa cởi ra ném vào người cô – " Sau này tôi tuyệt đối không bao giờ tìm cô nữa. ". Anh không thể cứ theo người con gái luôn nghĩ rằng mình khốn nạn như thế. Đàn ông cầm lên được thì buông xuống được.
Khóe miệng cô cong lên.