Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

chương 24-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chap .

Thời cuộc loạn lạc...

Tình yêu đẫm máu của vị tướng quân dành cho một cô gái không nên yêu…

Cuộc chiến tranh dai dẳng bao năm không dứt giữa hai quốc gia…

Sự trừng phạt của Chúa trời…

Một phán quan…

Một căn tiệm kỳ lạ…

Những món đồ cổ mang quá khứ của người chủ trước…

Sự chuộc tội của người đàn ông gây bao tiếng lầm than năm ấy…

Bánh răng thời gian lại chuyển động lần nữa…

Thùy Vân nhìn bản name của “Tiệm đồ cổ” – tác phẩm mới nhất của cô thì không khỏi hài lòng. Có thể nói phong cách của nó hoàn toàn khác kịch bản Zombieland trước của cô. Một phong cách hoàn toàn trưởng thành.

“Ồ, đồ ở đây thú vị thật” – Hoàng Minh tấm tắc khen.

“Dạ, cảm ơn quý khách quá khen.”

A Lợi nở nụ cười chào đón khách chuyên nghiệp, lòng không khỏi hoài nghi người đàn ông kỳ lạ này. Anh ta cứ đi đi lại lại ở cửa hàng cả sáng hôm nay mà chưa chọn được cái gì mà ở cửa hàng. Từ ngày hai người kia đến đây thì toàn bộ cuộc sống của mọi người ở đây bị đảo lộn hoàn toàn. Trước nay Tiểu Hoa không bao giờ giấu gì với cậu nhưng không hiểu từ lúc nào, cô bé lại hay cười ngốc nghếch mình, không còn tâm sự nhiều với cậu nữa. Thứ duy nhất an ủi cậu giờ đây chính là thái độ vui vẻ của ông Bàng khi Thùy Vân thường xuyên tới trò chuyện.

“A, em xin lỗi. Ban cán sự có chút chuyện nên…” – Tiểu Hoa vừa thở gấp gáp vừa nói.

“Ồ Bàng Tiểu Hoa là cô bé này sao” – Hoàng Minh đưa mắt nhìn cô bé ăn mặc đồ học sinh mồ hôi nhễ nhại.

“Không sao đâu, em nghỉ chút đi.” – A Lợi mỉm cười dịu dàng nói.

“Nhưng còn công chuyện của anh không phải trễ rồi sao?” – ánh mắt Tiểu Hoa có chút hối hận. Cách đây hôm, A Lợi nói có chuyện phải làm nhờ cô hôm nay khi học xong thì về xem tiệm ngay thế mà…

“Không có gì quan trọng đâu!” – A Lợi dịu dàng nói – “Em cứ đi nghỉ đi, chuyện ở đây cứ giao cho anh!” – cậu thoáng thấy ánh mắt mưu mô của người khách kia nhìn Tiểu Hoa thì thật không yên tâm, tốt nhất không nên để cô ấy ở ngoài đây.

Hoàng Minh không hề bỏ lỡ cơ hội này, anh đâu thể bỏ cả buổi sáng chỉ để nhìn Tiểu Hoa như thế, ngay lập tức anh lên tiếng.

“A Tiểu Hoa, anh tìm em nãy giờ!” – anh tiến đến chỗ Tiểu Hoa, nở nụ cười thân thiện.

Tiểu Hoa nhìn anh ngơ ngác. Không để cô bé nói, anh tiếp tục.

“Anh là Hoàng Minh, bạn của Lý Cảnh đây. Chỉ là có chút chuyện về thằng này…

chỉ có em giúp được thôi.” – anh đưa ánh mắt ủy khuất nhìn cô gái ngây thơ trước mặt.

Tiểu Hoa nghe tên Lý Cảnh thì hệ thống phòng thủ gỡ xuống ngay, gương mặt lo lắng.

“Anh Cảnh có chuyện gì ạ?”

“Em có thể ra ngoài nói chuyện được không? Ở đây không tiện.” – Hoáng Minh đưa mắt nhìn A Lợi.

“Dạ.” – Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

“Này Tiểu Hoa sao em lại tin tưởng người lạ dễ như thế hả?” – A Lợi lớn tiếng, cậu không hiểu nổi cô bé nàysao lúc nào cũng làm người khác lo lắng như thế.

“Nhưng đây là bạn của anh Cảnh” – Tiểu Hoa bối rối nhìn A Lợi.

“Bạn của hắn thì sao? Mà em quen tên kia được bao lâu hả” – dù cố nén giận nhưng cậu không thể nào mà nhịn được nữa. Ngày xưa còn nhỏ không nói nhưng bây giờ a đầu ngốc này trưởng thành rồi, sao lại tin tưởng mấy người đàn ông dễ như thế chứ? Bọn chúng có làm gì cũng không biết. Còn cậu đâu phải bao giờ cũng theo bảo vệ được đâu.

“Ư…” – Tiểu Hoa cứng họng, cô không hiểu tại sao A Lợi luôn dịu dàng mà hôm nay lại lớn tiếng như thế.

Thật không muốn đem tên kỳ đà này theo nhưng tình huống này chỉ còn cách này thôi, Hoàng Minh lên tiếng.

“Nếu cậu đây không yên tâm thì có thể theo chúng tôi được chứ? Thật tình tôi lo cho Lý Cảnh lắm chỉ có Tiểu Hoa giúp được thôi.”

Tiểu Hoa nghe tầm quan trọng của mình như thế không khỏi hung phấn, cô đưa mắt nhìn A Lợi van nài.

A Lợi thở dài, cậu còn làm được gì chứ?

“Thôi được, có gì thì cứ ở phía sau nói chuyện. Ông đi giao tiệm cho tôi, tôi không thể nào mà vô trách nhiệm được. Tôi không tiện xen chuyện người nhưng tôi không muốn người rời khỏi tầm mắt tôi.” – cậu đưa mắt nhìn Tiểu Hoa.

“Dạ, cảm ơn anh.” – Tiểu Hoa nhìn cậu không giấu lòng biết ơn.

Hoàng Minh cố nén tiếng thở dài. Không ngờ cuối cùng lại dính thằng nhóc phiền phức như thế này. Anh đi theo Tiểu Hoa và A Lợi vào trong, quả là ngọa hổ tang long. Nhìn bên ngoài sập xệ thế mà bên trong khá rộng rãi, đặc biệt là cái sân ở phía sau này dù không bằng nhà anh. Nghĩ kỹ lại, ở thành phố đắt đỏ này, với cái tiệm vắng hoe này mà lão Bàng kia có thể giữ cái cơ ngơi này thì đúng là không tầm thường.

“Anh cứ ngồi ở đây!” – Tiểu Hoa đưa anh tới cái bàn đá truyền thống Trung Hoa.

“Cảm ơn em.” – anh nở nụ cười khách sáo.

Tiểu Hoa mang đến bộ pha trà, nhìn cô bé mới mười sáu, mười bảy pha trà một cách chuyên nghiệp như thế làm Hoàng Minh không khỏi khâm phục. Đúng là người con gái truyền thống mà. Tại sao thằng bạn anh lại không đổ trước cô gái như thế này chứ? May mà tim anh vững một lòng cùng Kiều My nếu không đổ từ hồi kiếp nào rồi.

“Em đừng khách sáo, anh không thuộc dạng cầu kỳ kén chọn đâu.” – Hoàng Minh cầm ly trà lên thưởng thức. Có thể do anh ở Anh lâu quá nên không biết trà Trung Quốc như thế nào nhưng vị của nó y như ly trà anh hay uống ở mấy tiệm cơm. Đúng là không nên đánh giá cuốn sách qua cái bìa mà.

“Dạ.”

“Bây giờ anh nói thẳng nhé. Thật ra anh muốn nhờ em giúp Lý Cảnh từ bỏ Thùy Vân” –anh đưa ánh mắt thương tâm ra.

“Sao?” – Tiểu Hoa mở to mắt kinh ngạc kêu lên. Cô chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa người đó là tình nhân dù ban đầu có chút nghi ngờ.

“Em không biết rồi.” – Hoàng Minh nhập tâm vai diễn – “nói thật là cách đây không lâu, Lý Cảnh gặp tai nạn từng được Thùy Vân này giúp đỡ nhưng mối oan nghiệt từ đó bắt đầu. Thằng này cứ ngộ nhận cái cảm giác mang ơn đó là tình yêu.” – nếu không làm cô nhóc này cảm động thì làm sao mà ra tay giúp đỡ.

“Nhưng biết đâu đó là tình yêu thật” – Tiểu Hoa bối rối. không phải đây là quan hệ như cô và Lý Cảnh hay sao?

“Mà tình yêu này chỉ là đơn phương từ thằng này. Thùy Vân có người khác rồi, thật không thể để nó cứ ôm tình yêu này mãi được.” – đoạn này Hoàng Minh công nhận mình có hơi thêm chút mắm muối của mấy drama châu Á trên truyền hình.

Tiểu Hoa mím môi lại… “Nhưng em giúp được gì chứ?” – giọng cô lạc đi. Dù biết một nguời như Lý Cảnh không thể nào không có bạn gái nhưng nghe được anh ta ôm tình yêu không thể cùng Thùy Vân thì không thể không khó chịu.

“Từ khi gặp em, anh thấy Lý Cảnh thật có lại sức sống… Thằng này ít khi kể về con gái với ai lắm mà sau khi gặp em nó cứ tấm tắc khen em mãi.”

“Thật… thật sao?” – Tiểu Hoa bối rối. Cô chưa từng nghĩ Lý Cảnh khen cô với người ngoài.

“Ừ, nếu không sao anh biết tìm đến em chứ? Thế nên anh hy vọng em là người mở cửa trái tim cho nó lại.” – Hoàng Minh không khỏi thán phục khi có thể mở miệng nói câu sến súa như thế này, đoạn anh đưa danh thiếp của mình cho Tiểu Hoa – “Anh không ép em nhưng nếu em đồng ý thì liên lạc với anh.”

Tiểu Hoa tâm trạng rối bời cầm tờ danh thiếp Hoàng Minh đưa. Thật sự không phải là cô không thích Lý Cảnh…

Lý Cảnh tay cầm điện thoại, toan định gọi cho Thùy Vân mấy lần nhưng không thể. Từ khi nào anh lại luôn do dự như thế này… nhưng nhớ lại cách cô lợi dụng anh để khích tướng A Lợi thì anh thật khó chịu.

“Nếu không có gì thì em không liên lạc với tôi sao? Chỉ cần em nói trước thì tôi sẽ không ngại giúp đỡ sao chỉ câu nói yêu cầu sự giúp đỡ thôi lại không nói mà lại đi đường vòng như thế chứ?”

Phải chăng như phân tích của Thùy Vân hôm ấy là do anh quá chiều chuộng cô? Nhưng cô gái này có biết sở dĩ anh không sử dụng bất kỳ chiến thuật chinh phục phụ nữ nào với cô là do anh tôn trọng cô, không muốn ép buộc cô và muốn sử dụng chính chân tình để làm cảm động sự băng giá của cô. Dù Thùy Vân gần đây thay đổi không ít nhưng sự cô độc kia vẫn còn ngự trị trong ánh mắt đó. Hơn ai hết, Lý Cảnh anh hiểu sự cô độc đó, anh từng trải qua cuộc sống đó…

“Cuối cùng em đã sống như thế nào?”

Nếu Thùy Vân không thể tự bước ra khỏi đó thì anh sẽ chủ động bước vào thế giới của cô.

“Thật là người phiền phức.” – Thùy Vân mặc nhanh chiếc áo khoác vào người và khẽ đi khỏi nhà để không làm kinh động chị gái và bé Hiên đang ngủ.

Vừa bước ra khỏi nhà đã thấy Lý Cảnh đứng dựa người vào chiếc xe thể thao, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nếu không phải thấy thái độ cương quyết của anh ta khi gọi điện và sợ làm kinh động chị Hân thì cô tuyệt không ra ngoài cùng người con trai vào giờ này.

“Này, anh có biết giờ là mấy giờ không anh hai? Muốn nói gì không đợi được sao?”

“Em đi với tôi một chút được không?” – Lý Cảnh nói.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc thật không nhu bình thường của người đàn ông đối diện nhìn mình, Thùy Vân có chút chột dạ. Câu nói “Tất nhiên là không được” chưa được bật thành tiếng thì Lý Cảnh đã kéo Thùy Vân đẩy vào xe và đóng sập cửa lại trước sự-phản-ứng-không-kịp của cô.

“Đây là anh đang ra lệnh chứ hỏi cái gì hả?” – cô đưa tay mở cửa nhưng vô dụng - “Anh đang nhốt tôi sao?”

Lý Cảnh không như mọi hôm, anh ta chỉ im lặng lái xe.

Này, định chơi trò mặt lạnh à. Nếu anh thích chơi thì chiều. Thùy Vân cũng không nói gì nữa, lấy im lặng đấu im lặng. Chợt cô nhận ra từ bao giờ mình lại quá thất sách như thế, không đề phòng người đàn ông này. Nếu là lúc trước thì cô chỉ cần mang con dao rạch đường là xong thế mà… từ bao giờ cô không đem nó khi đối diện người này? Cô cắn chặt môi lại…

“Đường còn xa, em cứ chợp mắt đi.” – Lý Cảnh lên tiếng, không nhìn cô cái.

“Không, tôi không có thói quen đó.” – Thùy Vân lạnh lùng lên tiếng. A giờ chịu mở miệng rồi sao?

Người đàn ông ngồi kế bên cô lạnh lùng nhếch mép cười – “Nếu tôi muốn làm gì em thì em nghĩ giờ bản thân còn có thể ngồi đây nói câu đó sao? Em đừng nghĩ cái thứ nhu đạo mèo cào và mấy thủ đoạn nhỏ nhặt đó có thể đối phó với tôi.”

Dù có chút không vui nhưng kẻ này nói không sai, thứ võ tự vệ của Thùy Vân cô chỉ sử dụng yếu tố bất ngờ và đánh đòn tâm lý để quyết định, nếu đối đầu cùng cao thủ thực sự thì không khác nào lấy trứng chọi đá.

“Anh muốn gì?” – Thùy Vân bình thản nói, giờ đã nằm trong tay hắn có làm gì cũng không được thôi thì cứ thuận theo tìm đường thoát sau.

“Ngủ đi.” – Lý Cảnh lạnh lùng ra lệnh. Nếu cứ chiều chuộng tuân theo cô gái này thì mãi mãi sẽ không kéo cô ấy ra khỏi thế giới cô độc kia được.

“Anh có quyền lên cơn điên. Tôi có quyền không nghe theo.”

“Tùy em.”

Một tiếng trôi qua…

Hai tiếng trôi qua…

Ba tiếng trôi qua…

" Chết tiệt, anh định đi đâu thế này ? " - Thùy Vân có tính xấu là khi buồn ngủ thì mất hết cả lý trí đặc biệt nóng tính, đặc biệt là khi cả tháng nay thức đêm cắm đầu dịch cho xong cuốn novel kia và hoàn thành ý tưởng và phác thảo cho kịch bản " Tiệm đồ cổ ".

Đáp lại cô là sự im lặng.

" Này anh cho tôi mượn điện thoại được không ? Ban nãy tôi không mang điện thoại, dù gì cần báo cho chị tôi tiếng. "

" Thôi được. Nói là tuần. "

" Hả ? " - Thùy Vân có chút không thông. IQ cô thừa nhận khá cao nhưng lúc đang mệt mỏi này nó hoàn toàn trở về con số âm.

" Sau tuần, tôi sẽ đưa em bình an về nhà. " - anh đưa điện thoại cho cô.

Thùy Vân dần có cảm giác mình đang ở vị trí bánh bèo vô dụng trong ba cái tiểu thuyết tình cảm. Chết tiệt, cô đau đầu quá không thể nghĩ gì được cả, hai mắt mở hết lên rồi. Có lẽ cô sau này sẽ phải từ bỏ thói quen sống không điều độ kia mới được. Cô máy móc nhận điện thoại từ tay Lý Cảnh.

" Đệch, mình không nhớ số bả. Mà chiều nay tới hạn nộp bản thảo rồi, nếu không đưa kịp thì công sức dịch cả tháng nay mất cả còn bị hạ uy tín nữa. Đau đầu quá, đáng ra tối qua không nên nghe lời tên khốn này. Mình nên giành tay lái không ? Không còn " Tiệm đồ cổ " mình chưa hoàn thành, chết là mất cả." - các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô. Cố lấy chút tỉnh táo cuối cùng, Thùy Vân lên tiếng – " anh tìm tôi số điện thoai anh trai anh được không ? "

" Em tìm hắn làm gì ? " - Lý Cảnh gằn giọng hỏi.

" Anh quan tâm làm gì. Chết tiệt. Đau đầu quá. Làm ơn tìm nhanh lên. " - Thùy Vân lấy tay ôm đầu lại.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của cô gái bên cạnh, Lý Cảnh thực sự đau lòng nhưng anh muốn cô gỡ mọi hế thống phòng thủ xuống. Cô không phải dạng người có thể sử dụng tình cảm thông thường như bao cô gái khác. Anh lạnh lùng nói – " Search danh bạ tên " Tên khốn ". "

Thùy Vân nhanh chóng search tên và gọi cho Lý Thanh, giờ cô không đủ tỉnh táo để phân biệt được nặng nhẹ, điều duy nhất cô biết là không thể để chị cô lo lắng và không thể trễ bản thảo được.

" Lý Thanh hả, Thùy Vân đây, anh nói chị tôi là tôi có chuyện cần đi tuần, không cần lo lắng. Còn bản thảo tôi vừa hoàn tối qua, anh nói chị tôi cầm điện thoại tôi ở nhà gọi cho " anh Điền " và hẹn h chiều nay giao bản thảo đó cho anh ta. Còn chị ấy hỏi gì thì anh tự giải thích giùm tôi. " - không kịp để đối phương nói tiếng nào, Thùy Vân đã buông điện thoại xuống, dựa người vào ghế. Thật tình não bộ cô đã không thể nào không nghỉ ngơi được sau thời gian dài.

Thấy cô gái bên cạnh bất tỉnh, Lý Cảnh vội dừng xe lại xem xét tình hình. Khi thấy cô gái này chỉ do quá mệt mỏi mà thiếp đi thì anh thở phào yên tâm.

Tiếng điện thoại vang lên.

Ra là Lý Thanh.

" Anh cứ làm theo lời cô ấy… tại sao tôi ở bên cạnh cô ấy thì không phải chuyện của anh…Đừng làm phiền tôi. "

Lý Cảnh lấy tay dứt khoát tắt điện thoại không muốn bất kỳ ai làm phiền. Anh cởi áo khoác đắp lên người Thùy Vân .

" Thì ra đây là điểm yếu của em sao ? " - Anh mỉm cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio