“Chúng ta chia tay nhau đi.” - Thư Kỳ bấm nút gửi cho số điện thoại của Ngọc Sơn theo kế hoạch của Thùy Vân – Lạt mềm buộc chặt.
“Đã làm theo kế hoạch.”
Cô gửi tin nhắn cho quân sư của mình.
“Giỏi lắm.”
Nhìn tin nhắn reply, bất giác Thư Kỳ mỉm cười toe toét. Đã rất lâu rồi cô có một người bạn là con gái lại hết lòng giúp mình nữa. Từ cấp , cô đã phát triển sớm hơn nhiều người. Cô không hề muốn mọi người chú ý. Cô thực tình không muốn giành bạn trai của những cô bạn của mình, là do đám con trai đó theo đuổi cô… Tại sao mọi người, đám con gái đó lại cô lập cô…còn lời đồn đại cô làm gái nữa…Không có ai tốt hết, họ muốn thế thì cô chiều thôi.
Đám đàn bà của công ty này cũng thế, từ khi cô mới đến họ đã nghĩ xấu cô rồi. Không lẽ xinh đẹp, ăn mặ thời trang là sao? Làm nghề này phải biết cách ăn mặc chứ? Họ cứ nói cô dụ dỗ Ngọc Sơn mới có được coi trọng. Nực cười…
Đâu phải tự dưng cô đa tình? Cô là con gái, cô cũng cần người quan tâm …
Chỉ có Thùy Vân chịu đến làm bạn cùng cô. Cô ấy không như bọn họ, phán xét cô, coi thường cô, cô lập cô… Cô ấy đối xử cô như người bạn … Lâu lắm rồi, Thư Kỳ mới có cảm giác này.
…
“Hắt xì…”
Thùy Vân hắt hơi. Gì thế nhỉ? Cô vội tống ngay viên thuốc cảm vào miệng. Tuyệt đối không thể để ngã bệnh được. Nghỉ việc sẽ bị trừ lương mà cũng chả vẽ được. Đời không phải phim truyền hình. Nữ chính bệnh thì sẽ không bị trừ lương mà cô thì có.
Cô lấy tay nhắn tin lại cho Thư Kỳ.
“Lấy củ hành mua sẵn ra cắt cho tôi. Không thì xem phim bi kịch. Làm sao để mai đi làm ai cũng biết cô khóc cả đêm. Mà hắn có gọi nhớ bắt máy khóc tiếng và tắt ngay.”
…
“Tại sao tối qua anh gọi em không trả lời?” – Ngọc Sơn kéo tay Thư Kỳ lại.
“Em…em ngủ sớm. Chúng ta kết thúc rồi.” – Thư Kỳ theo kế hoạch kéo tay Ngọc Sơn ra, né tránh không để anh thấy gương mặt xấu xí khóc cả đêm vì tối qua xem “Bản tình ca mùa đông” của cô (thông cảm, tác giả không xem phim tình cảm nên không biết phim nào bi kịch cả, đành lôi phim huyền thoại này vào).
Ngọc Sơn kéo mạnh tay Thư Kỳ khiến cô quay mặt về phía mình.
[ Rột…Rột… Thùy Vân ngồi ở nơi cô chuẩn bị cả đêm (view tốt, khuất tầm nhìn mọi người) nhìn cảnh tượng này nhai bắp rang bơ tán thưởng cô ngốc kia đóng kịch cũng tốt lắm]
Anh bất ngờ khi thấy đôi mắt sung lên vì khóc của Thư Kỳ. Sao lại như thế, tại sao cô lại khóc như thế?
“Buông em… em không muốn làm kẻ thứ ba. Hôm qua…thấy anh chạy theo chị ấy…” – Thư Kỳ nói giọng khô khốc, ánh mắt tránh nhìn ánh mắt của người đàn ông này – [chiêu làm nũng không nên làm nhiều, không phải ai cũng muốn tối ngày dỗ con đâu. Đôi khi một chút e lệ sẽ khiến dục vọng đàn ông nổi lên].
Ngọc Sơn kéo Thư Kỳ ôm vào lòng, tại sao cô gái này khiến anh xao xuyến như thế? Tại sao cứ để anh thấy những hình ảnh khó cưỡng này.
[ Thùy Vân nghĩ thầm hay là cô nên đổi làm nghề tư vấn tình yêu như bộ phim của Will Smith đi nhỉ?]
“Anh buông em ra, nếu không em sẽ không cầm lòng được… khó lắm em mới có thể chia tay anh.” – Thư Kỳ kéo tay Ngọc Sơn ra.
“Không, anh chưa đồng ý chia tay mà. Không tính” – Ngọc Sơn vẫn lỳ lợm ôm chặt Thư Kỳ - “Hôm qua, anh không thể bỏ mặc cô ấy được, dù gì cô ấy là do mẹ anh chọn. Anh sẽ nói rõ với mẹ hủy hôn ước.”
“Ưm… thật sao… hức…” – Thư Kỳ đẩy Ngọc Sơn ra – “anh… buông em ra… nếu không em lại làm dơ áo anh nữa mất.”
Ngọc Sơn ôm chặt Thư Kỳ, một tay xoa đầu cô.
“Không sao, anh có mang theo áo dự phòng.”
[ Nhìn cảnh tượng đó, Thùy Vân mỉm cười. Tới giờ nữ chính vào cuộc rồi.]
…
Ngọc Phượng nhìn đôi nam nữ trước mặt âu yếm không khỏi bàng hoàng. Không phải hôm qua cô khóc cách xuất thần và khiến Ngọc Sơn cảm động chạy theo an ủi cô bỏ con ả đó rồi sao? Anh ấy xin lỗi cô rối rít mà. Tại sao chỉ trong một đêm lại như thế này? Tại sao…
Cô quay đi. Cố nén lại nộ khí.
“Ồ, không ngờ nhân viên thiết kế của công ty lại xinh đẹp như thế.” – một phóng viên buông lời trêu chọc Thư Kỳ.
“Xinh đẹp, cô ả xinh đẹp gì chứ? Chỉ là hạng đàn bà lên giường cùng đàn ông thôi” – Ngọc Phượng thầm chửi trong lòng.
“Này, cậu đừng có chọc vợ tương lai của tôi chứ? Tập trung đi. Tôi nhờ cậu đến đây là viết bài giới thiệu công ty đó” – Ngọc Sơn ôm lấy Thư Kỳ.
“Đúng là con nít mà” – Thùy Vân trộm nghĩ và liếc mắt nhìn Ngọc Phượng.
“Cái gì” – mặt Ngọc Phượng đen lại – “Thế cô là gì?”
Thư Kỳ liếc mắt nhìn Ngọc Phượng đầy mỉa mai.
“Con nhỏ này nữa. Đừng có con nít như thằng kia chứ?” – Thùy Vân nhìn Thư Kỳ ra hiệu.
Thấy ánh mắt quân sự đầy nộ khí, Thư Kỳ quay mặt lên xấu hổ.
“Con khốn này.” – Ngọc Phượng cố nén giận – “Bình tĩnh” – bất giác cô làm rơi hồ sơ trên tay xuống – “Không được, nén lại” – cô nhìn lên thấy ánh mắt mọi người nhìn cô thương hại.
“Đúng là trai tài gái sắc. Để tôi chụp tấm cho người. “ - người phóng viên tán thưởng – “ À, mà cô gái bên kia dọn lại bàn giúp tôi. “ - anh chỉ vào Ngọc Phượng.
Ngọc Phương quay lên, thấy ánh mắt ái ngại mọi người nhìn cô, ánh mắt mỉa mai của cô gái đó. Đường đường là giám đốc phu nhân, hàng thật giá thật mà bị xem là nhân viên cấp thấp. Cô căn môi.
“ Thư Kỳ, mày chờ xem. Tao không tha cho mày đâu. “ - Ngọc Phương nhủ thầm – “ Cái gì cũng có giới hạn của nó. Đừng nghĩ tao hiền mà sợ. Tao đã trị được những con khác thì mày cũng không ngoại lệ. “
Thùy Vân nhìn ánh mắt thù hận của Ngọc Phượng, khóe miệng cong lên.
“ Cá căn câu. “.
…
“ Cô chắc ổn chứ ? “ - Thư Kỳ lo lắng nhìn Thùy Vân, lần này cô phải đối mặt lão bà bà rồi.
“ Có lần nào cô làm theo tôi mà sai chưa ? “ - Thùy Vân mắt không rời cuốn “ Psychopath “ lạnh lùng trả lời. Lúc cô đọc sách ghét nhất là bị làm phiền.
Thư Kỳ nhớ lại, đúng là lúc nào cũng như Thùy Vân dự đoán. Cô thở nhẹ.
“ Tôi tin cô “
“ … “
…
Bà Lam rảo bước đi dạo quanh con đường trước nhà. Bất chợt bà nghe tiếng hét lớn :
“ Con đàn bà này, thiếu nợ mà không chịu trả nợ sao ? “
Một người đàn ông thô kệch lấy tay ra đánh một người đàn bà lam lũ xấu xí. Bà Lam nhíu mày lại nhớ hình ảnh năm trước của mình.
“ Tôi sẽ trả nợ ông ngay nhưng… hiện giờ… có gì ông tha cho nhà tôi. Ông lấy nhà tôi thì cả gia đình tôi sống ở đâu. “
Bà Lam định chạy tới ngăn lại thì tiếng cô gái lớn tiếng hét lên :
“ Ê, thằng cha kia ! Sống phải có tình người tý chứ “ - một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang xuất hiện, cô đẩy người đàn ông đang dứng hăm dọa người phụ nữ ra và đỡ bà ta lên. Thật sự khó chịu hành động bạo lực này.
“ Con l..n kia, chuyện tao mắc gì đến mày hả ? “ - người đàn ông bị đẩy ngã sừng sỏ hét lên.
Bà Lam nhìn cô gái hình như quen mặt, chợt nhớ đó là cô thực tập đanh đá hôm trước – Thư Kỳ.
“ Ông có đáng mặt đàn ông không ? Đánh một người đàn bà tay không tấc sắt… Ông còn uy hiếp đòi siết nợ nữa. “ - Thư Kỳ sừng sỏ hét lên – “ Không thấy người ta nuôi gia đình cực thế nào sao ? “
[Cố tình khơi gợi quá khứ cho bà ta. Làm bà ta thấy có người đồng cảm].
Ngọc Lam nghe Thư Kỳ nói, lòng có chút xúc động.
“ Kệ mẹ tao, đừng có xía chuyện bao đồng “ - người đàn ông đứng dậy tiến vào Thư Kỳ.
Có chút sợ hãi, Thư Kỳ tháo chiếc giày cao gót cầm lên tay tư vệ.
“ Tôi… tối báo cảnh sát ông hăm dọa người, siết nợ người ta đó. Ông đang phạm luật “ - Thư Kỳ đá nốt chiếc giày còn lại để không vướng chân, tay cầm chiếc giày khư khư – “ Tôi không sợ đâu. Ông mà đến là tôi đánh đó “ - cô hùng hổ.
[ Cô tùy cơ ứng biến đi. Cứ làm theo bản năng.]
Thư Kỳ thở dài, sao khúc quan trọng nhất thì quân sư không chỉ cô.
Người đàn ông chạy tới tấn công Thư Kỳ. Cô nhắm chặt mắt, dù biết là có vũ khí nhưng theo quán tính cô chỉ biết giơ tay tự vệ, cô không quên che cho người phụ nữ sau lưng.
“Dừng lại” – Ngọc Sơn nắm chặt tay người đàn ông đẩy ra. Một tay ôm chặt Thư Kỳ.
Bà Lam nhìn cảnh con mình anh hùng cứu mỹ nhân thì có chút tự đắc. Thằng nhóc bé nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo theo mẹ đây sao? Từ khi nào mà mạnh mẽ, đàn ông, biết bảo vệ người phụ nữ của mình như thế? Cô gái đó thật không quá đáng ghét.
“Tuy nhiên, sao lại trùng hợp như thế? Điều tra người phụ nữ đó cho tôi” – bà Lam khẽ nói người vệ sĩ. Bà không tin có thứ trùng hợp thế này. Nếu là màn kịch thì con bé đó tiêu đời.
…
Thùy Vân đóng cuốn sách “Psychopath”.
“Lời nói dối đáng tin nhất chính là sự thật.”
Tất nhiên cô có sử dụng chút tiểu xảo ở đây nhưng mọi thứ đều dựa trên cơ sở sự thật. Người đàn bà đó sống gần đó là thật. Bà ta thiếu nợ là thật. Chủ nợ là thật nốt. Chỉ là cô cam kết nếu bà ta chấp nhận đóng vở kịch này, kéo chủ nợ mình tới khuôn viên gần nhà họ Lam và chấp nhận để ông ta đánh thì số nợ đó sẽ có một nhà hảo tâm giúp trả. Tất nhiên, điều kiện là sự im lặng của bà ta. Còn Thư Kỳ, lần này, cô không nói cho cô ấy biết hết mọi tính toán của mình là do coi như đây là bài thi cuối kỳ đi. Nếu cô ta không ứng phó nổi thì sau này làm sao cô ngốc đó đối phó đám đàn bà bên cạnh boss cô?
Khóe miệng cô cong lên.
Vở kịch hoàn thành %.