Trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Tuấn đội mũ lưỡi trai lên, tay cầm gậy bóng chày lặng lẽ giấu sau lưng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thu Tinh Lạc mỉm cười đắc thắng, vẫy tay với mấy tên đàn em, dùng khẩu hình ra lệnh: Sẵn sàng cho ông.
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Thu Tinh Lạc áp tai vào tường nghe một lúc, xác định không còn âm thanh nào nữa mới cẩn thận thò nửa cái đầu ra ngoài...!Con đường vắng tanh, ngay cả một bóng người cũng không có.
"Người đâu rồi?" Thu Tinh Lạc tức giận.
Mấy tên côn đồ không dám lên tiếng, sợ chọc giận vị đại gia này.
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên côn đồ đứng phía sau đột nhiên ôm cánh tay quỳ xuống đất.
"Gào cái gì mà gào?!" Thu Tinh Lạc vừa quay đầu đã ăn ngay một đấm vào mặt, gã lập tức đưa tay lên che mắt trái, trước mặt hiện ra một bóng người quen thuộc.
Tiêu Tuấn cầm gậy vụt không hề nương tay, trừ chỗ hiểm ra thì chỗ nào cũng đánh, lúc sau cảm thấy cầm gậy đánh không đã nên chuyển sang vung nắm đấm, thịt chạm vào thịt lại càng kích thích.
Vốn dĩ cũng có hai tên côn đồ muốn xông lên cứu Thu Tinh Lạc nhưng Tiêu Tuấn vừa quay đầu lại, bọn chúng đã bị vẻ tàn nhẫn trong mắt hắn làm cho hoảng sợ.
"Té thôi!" Tên côn đồ lên tiếng: "Tên kia liều mạng lắm."
Thu Tinh Lạc bị đánh kêu than không ngừng, gã cố ý chọn một chỗ không có camera để lúc sau dù có muốn tìm cũng sẽ không phát hiện được cái gì.
Tiêu Tuấn đánh vô cùng sướng tay, sau khi xong việc còn không quên gọi cảnh sát, báo nhà mình có trộm.
Khi cảnh sát chạy đến nơi, họ không bắt gặp tên trộm nào cả mà chỉ thấy Thu Tinh Lạc bị đánh bầm dập, còn đồ đạc thì rơi vãi khắp nơi.
Nếu là trước đây, Tiêu Tuấn sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm một chút, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều lần với Ngụy Tô Thận, đặc biệt là con gà kia, trái tim hắn đã sớm trở nên ma quái rồi.
Bất kể quá trình ra sao thì Tiêu Tuấn cũng đã thật sự đánh người, Ngụy Tô Thận không báo cho Tiêu Chí Đồng mà tự mình đến bảo lãnh cho hắn.
Tại đồn cảnh sát, Tiêu Tuấn lắc lắc bàn tay tê mỏi của mình, không thèm để ý đến ngọn lửa phẫn nộ trong mắt Thu Tinh Lạc.
Đúng lúc này, Ngụy Tô Thận chậm rãi bước tới, khí thế mạnh mẽ cùng con gà trống trên tay hắn thu hút được rất nhiều sự chú ý.
"Rõ ràng là nó cố ý đánh người!" Thu Tinh Lạc khiếu nại với cảnh sát.
Ngụy Tô Thận nghe xong mỉm cười: "Mặt cậu thành như vậy em trai tôi không nhận ra là chuyện bình thường."
Thu Tinh Lạc giận giữ: "Tôi là bị nó đánh!"
Ngụy Tô Thận không nhanh không chậm lên tiếng: "Vậy thì mời cậu Thu giải thích một chút - vì sao lại đến nhà tôi ăn trộm."
"Vớ vẩn!" Thu Tinh Lạc đập bàn đứng dậy sau đó lại bị cảnh sát ấn xuống.
Tiêu Tuấn ngồi đối diện lạnh lùng mở miệng: "Trong nhà có camera, ít nhất có thể loại trừ khả năng tao bẫy mày, hơn nữa lúc tao đuổi theo rõ ràng nghe thấy tên trộm gọi mày là ông chủ."
Thu Tinh Lạc: "Có cái rắm ấy!"
Tiêu Tuấn cảm thấy thoải mái hẳn.
Tuy thường ngày Thu Tinh Lạc sinh hoạt bừa bãi nhưng hiếm khi nói tục, dù sao sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy nên từ nhỏ đã được rèn luyện rất khắt khe ở khía cạnh này.
Vậy mà giờ lại bị mình ép cho phải văng tục.
Cảnh sát cũng thấy đau đầu, nhưng vẫn thiên vị nhà họ Tiêu hơn, ai bảo thường ngày Thu Tinh Lạc không đáng tin thế chứ, hơn nữa còn thường xuyên gây chuyện.
Lần này thì hay rồi, đá ngay miếng sắt!
Thu Tinh Lạc ngay cả hình tượng cũng không để ý, đang định chửi tiếp, đột nhiên híp mắt lại: "Lý Khai?"
Cậu trai trẻ đứng sau cảnh sát sững sờ: "Anh là...."
"Đồ mắt chó mù nhà mày!" Thu Tinh Lạc: "Tao là ông nội Thu của mày đây!"
Lý Khai hít một ngụm khí lạnh: "Cậu Thu, sao cậu lại thành ra như vậy?"
Thu Tinh Lạc xua tay: "Cút."
Lý Khai lắc đầu, không hiểu nổi đám công tử nhà giàu này thế nào bèn đi vào phòng thẩm vấn.
Thu Tinh Lạc có vẻ quen biết với anh cảnh sát dẫn cậu trai kia vào, gã ngoắc ngón tay hỏi thăm: "Thằng nhóc kia làm gì thế?"
"Bạn gái của cậu ta mới chết nên đưa đến để điều tra như thường thôi."
Thu Tinh Lạc không nghĩ đơn giản như vậy, nếu bình thường cảnh sát sẽ đến nhà để điều tra, còn bị đưa về đồn thế này chỉ có thể thấy rằng cậu ta bị nghi ngờ.
Con ngươi hơi xoay chuyển, gã ta đột nhiên bình tĩnh trở lại, dựa vào ghế nhìn Tiêu Tuấn: "Cách đây không lâu, Lưu Đại Lực có đến chỗ tôi hỏi thăm tin tức của Lý Khai, có lẽ cậu cũng tò mò chút ít nhỉ."
Ban nãy Tiêu Tuấn còn cảm thấy tên Lý Khai này rất quen tai, giờ mới nhận ra chính là người bạn trai của nạn nhân trong vụ kia mà Tiêu Kỳ đã nhờ hỏi thăm, xem ra cảnh sát đã phát hiện được manh mối gì đó.
Vừa ngẩng đầu lên đã không thấy Tiêu Kỳ đâu cả, để lại hắn cùng Thu Tinh Lạc trợn mắt nhìn nhau.
......
Lại nói nếu Lưu Đại Lực muốn hỗ trợ một tay tất nhiên sẽ gọi điện thoại cho Ngụy Tô Thận trước.
Nhưng đến chuông thứ ba rồi mà đối phương vẫn không chịu nhấc máy, chứng tỏ không muốn chia sẻ tin tức cho hắn.
Kết quả, điện thoại được kết nối ở giây cuối cùng.
"Nói chuyện." Trong khoảng trống ngắn ngủi, giọng điệu của Ngụy Tô Thận hơi không kiên nhẫn.
Lưu Đại Lực nuốt nước bọt, nghĩ thầm thất sách rồi: "Tôi có một tin quan trọng muốn nói cho cậu."
Ngụy Tô Thận: "Ngoài tin bạn trai cũ của nạn nhân tên là Lý Khai, hiện giờ đang bị thẩm vấn trong đồn cảnh sát thì chú còn có thể cho tôi biết gì nữa?"
Lưu Đại Lực: "...!Hết rồi."
Ngụy Tô Thận cười nhạo, để lại một khoảng yên tĩnh bí ẩn.
Lưu Đại Lực trước giờ luôn tự nhận mình thông minh, ngày đó thấy Ngụy Tô Thận xui đứa bé con mượn sức của người khác để làm việc nên kết luận người này cho dù có chút năng lực thì cũng rất lười biếng và chỉ biết dùng thủ đoạn gian lận, không ngờ cậu ta lại thật sự đi điều tra.
"Quỷ chết đói hại người không phải chuyện nhỏ, tất nhiên tôi sẽ dốc hết sức." Giọng nói của Ngụy Tô Thận tuy bình tĩnh nhưng lại có cảm giác rất đáng tin: "Tôi mong rằng hai bên có thể bỏ qua thành kiến, chân thành hợp tác với nhau."
Lưu Đại Lực thở dài: "Là do tôi suy nghĩ hạn hẹp, không so được với người trẻ tuổi...!Đúng là có một vài tin tức, cậu có thể đến quán cà phê đối diện khách sạn Tuyết Thành tìm tôi."
Phương Sam đang công khai nghe lén điện thoại, bất mãn nói: "Tại sao bọn họ lại thích hẹn nhau ở quán cà phê để nói chuyện, những người này không biết trên thế giới còn có một nơi tốt hơn gọi là quán rượu à?"
Ngụy Tô Thận cúp điện thoại, thản nhiên đáp: "Không ai nói chính sự ở quán rượu cả."
Mỏ nhọn của Phương Sam mấp máy: "Nông cạn."
Ngụy Tô Thận ôm con gà đang bất mãn bắt taxi đến quán cà phê, gần đây hắn đi mấy nơi giống nhau hơi nhiều.
Ở thế giới thực cũng kiêm cả việc ở quán cà phê nên giờ ngửi thấy mùi cà phê là lại hơi khó chịu.
Nói thẳng ra, từ lúc bước vào quán cà phê, hắn cảm thấy mùi rượu trên người Phương Sam còn dễ ngửi hơn nhiều.
Quán cà phê này cũng bán rượu nhưng nồng độ không cao, Ngụy Tô Thận hôm nay phá lệ gọi cho Phương Sam một chai.
Khi Lưu Đại Lực bước vào, ông nhìn thấy một hình ảnh kinh điển - một cậu nhóc đẹp trai đang rót rượu cho gà uống.
"Đúng là linh sủng, không tầm thường chút nào." Lưu Đại Lực cảm thán.
Đôi mắt hạt đậu nhìn thấy rõ ràng, cậu vỗ cánh vào bàn, ý bảo ông có thể ngồi xuống nói chuyện.
Nụ cười trên mặt Lưu Đại Lực hơi cứng lại, ông luôn có cảm giác con gà này khi trước mặt mình thái độ lúc nào cũng mắt cao hơn đầu.
Ông đến một mình, trên tay còn mang theo một túi tài liệu: "Lý Khai là một người rất thú vị, thất nghiệp, kiếm tiền bằng cách chơi game.
Vì chơi game giỏi nên cũng chơi cùng một vài người thuộc thế hệ giàu có thứ hai."
Ngụy Tô Thận: "Quan hệ giữa cậu ta và Thu Tinh Lạc thế nào?"
Lưu Đại Lực cười cười: "Rất tốt nhưng không phải kiểu bạn tốt, Lý Khai vẫn luôn sắm vai người hầu để lấy lòng Thu Tinh Lạc, có điều gần đây Thu Tinh Lạc lại cố ý xa lánh cậu ta."
Lúc Ngụy Tô Thận suy nghĩ, Phương Sam vẫn luôn dùng ống hút để uống rượu, phát ra tiếng rột rột, thỉnh thoảng ánh mắt của Lưu Đại Lực lại bị hấp dẫn sang đó, cảm thán người tạo ra vạn vật thật thần kỳ, tạo ra một linh sủng kỳ lạ như vậy ở trên đời.
Một lúc sau, Ngụy Tô Thận mới từ từ lên tiếng: "Tuy thủ đoạn của Thu Tinh Lạc không vào luồng nhưng kiểu gì vẫn phải có đầu óc, có lẽ là đã phát hiện ra điều gì đó kỳ quái."
Lưu Đại Lực mở túi tài liệu rồi lấy ra hai bức ảnh: "Đây là bạn gái gần đây của Lý Khai, ban đầu cô ấy nặng hơn kg, hẹn hò không bao lâu đã gầy đi."
Những điều này chồng chất lên nhau đều cho thấy, mọi chuyện rõ ràng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, Lưu Đại Lực nhíu mày: "Còn có một chuyện nữa, bố của Lý Khai từng là một thầy trừ tà, sau đó bị tố cáo dùng người sống để nghiên cứu tà thuật nên đã bị hiệp hội trừ tà xóa tên."
Ngụy Tô Thận: "Chỉ xóa tên thôi à?"
Lưu Đại Lực: "Thầy trừ tà vốn được hưởng đặc quyền rất lớn, tuy lúc đấy không gây ra chuyện gì quá nghiêm trọng nhưng xét về bản chất, nếu bị công khai ra bên ngoài sẽ bị ảnh hưởng đến danh tiếng chung của thầy trừ tà nên đã bị đè xuống."
Một chai rượu đã cạn, Phương Sam còn chưa uống đủ, trong con ngươi màu hổ phách vẫn sót lại chút sáng suốt.
Cậu dùng móng cào vài cái trên mặt bàn, Ngụy Tô Thận hiểu ám chỉ của cậu, cúi đầu xuống.
Lưu Đại Lực không ở lại được bao lâu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Phương Sam: "Lẽ ra anh nên để ông ta thanh toán xong rồi mới đi chứ."
Ngụy Tô Thận thờ ơ nói: "Mọi chuyện đừng tính toán chi li quá làm gì."
Phương Sam giơ chân lên chào hắn: "Tôi không cần ký chủ dạy tôi nguyên tắc làm gà."
"......"
Chấm cà phê còn lại viết "Mặt người dạ thú" xuống mặt bàn, Phương Sam nhướng mày với Ngụy Tô Thận, đáng tiếc lông mày của gà trống chỉ lưa thưa vài sợi nên nhìn không rõ cho lắm.
Ngụy Tô Thận nhìn trong giây lát: "Từ này dùng trên người Lý Khai tương đối thích hợp."
Phương Sam gật đầu: "Vừa rồi ở cục cảnh sát lúc hắn đi ngang qua chúng ta, trên người có một mùi hôi thối rất kỳ lạ.
Ngay cả thể chất hoán linh cũng không nhìn ra dị thường nào khác, huống chi là chấp pháp giả."
Liếc nhau một cái, Phương Sam mở miệng trước: "Đừng quên Tiêu Tuấn sẽ làm không công cho chúng ta mấy ngày."
Thấy xung quanh không có người, Phương Sam bay xuống dưới gầm bàn, đến khi chui ra lại biến thành một đứa bé mập mạp: "Đến cửa đồn cảnh sát canh gác, thời gian giam giữ có hạn, chờ đến khi Lý Khai được thả rồi anh bế tôi lượn lờ trước mặt hắn ta thử xem."
Ngụy Tô Thận cầm bàn tay nhỏ bé đi ra ngoài: "Thân phận thầy trừ tà sẽ khiến lòng người kiêng dè."
Phương Sam nhéo lòng bàn tay hắn một cái: "Tặng cho ký chủ một kinh nghiệm miễn phí - quỷ chết đói không có lý trí đâu."
Lúc quay lại đồn cảnh sát, Tiêu Tuấn sau khi giải thích rõ mọi việc nên được về trước, Thu Tinh Lạc sử dụng quyền lực của gia tộc để nộp tiền bảo lãnh cũng đã được thả.
Nghe nói trước khi rời đi hai người còn lao vào đấm đá bóp cổ nhau một lúc rồi mới chịu đi.
Phương Sam xúc động: "Có khi bọn họ yêu nhau rồi cũng nên."
Tục ngữ nói rất hay - yêu càng nhiều, hận càng sâu.
Ngụy Tô Thận mặc cậu suy nghĩ lung tung, ánh mắt vẫn quan sát chăm chú vào bên trong, bỗng mở miệng: "Ra rồi."
Đột nhiên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời làm Lý Khai nheo mắt lại, tóc gã hơi lộn xộn, có vẻ như trong lòng đang chứa tâm sự nặng nề.
Đang đi lại vô tình nhìn thấy Ngụy Tô Thận, bước chân của gã vô thức dừng lại: "Cậu Tiêu?"
Ngụy Tô Thận không để ý tới gã, chỉ nhìn lướt qua.
Lý Khai vội nói: "Trước kia lúc tôi đi chơi cùng cậu Thu từng gặp qua cậu."
Ngụy Tô Thận lúc này mới gật đầu, biết rõ còn hỏi: "Tiêu Tuấn đâu?"
Lý Khai: "Đã đi rồi." Nói xong gã chuyển sang nhìn đứa bé mập mạp trên tay Ngụy Tô Thận: "Đứa bé nhìn hiếm có thật đấy."
Phương Sam thường được khen dễ thương, lần đầu tiên mới nghe thấy lời khen kiểu này.
Tầm mắt của Lý Khai gần như dán chặt lên người đứa bé trắng như ngọc mịn như phấn kia: "Ánh mắt ngây thơ, trong veo như thể không nhiễm bụi trần, không biết bố mẹ xuất sắc đến mức nào mới sinh ra được một đứa trẻ thuần khiết lanh lợi như vậy."
Ngụy Tô Thận trả lời tỉnh bơ: "Con riêng của tôi."
"......".