Edit: Lune
Lý Khai bắt đầu nổi điên, tức giận nói với Lưu Đại Lực: "Có bản lĩnh thì dựa vào thực lực của bản thân ấy! Đừng có dùng mấy cái trò bẩn thỉu."
Lưu Đại Lực cũng là người vô tội, ông mới là người đen đủi nhất nhưng ngoài vẫn phải mạnh miệng: "Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo!"
Ngụy Tô Thận thi triển《Thuật Hồi Xuân》nhưng vẫn không quên khuyên nhủ Tiêu Tuấn: "Em phải giống như sư phụ Lưu kia kìa, anh dũng chiến đấu xua đuổi tà ma không hề sợ đổ máu."
Thầm nghĩ giả sử không may, có khi mình lại bị ném lên để đánh nhau với địch cũng nên, Tiêu Tuấn đành phải lên tiếng khen ngợi trái với lòng mình: "Sư phụ Lưu đúng là một tấm gương sáng đáng để cho chúng ta noi theo!"
Vết thương trên cổ vừa khép lại, Lưu Đại Lực suýt nữa chửi ầm lên.
Người nhà họ Tiêu toàn là một lũ không ra gì!
"Là mày ép tao đấy nhé!" Ánh mắt Lý Khai hung ác nham hiểm, gã cũng không phải là không sợ chết, chẳng qua trong kế hoạch ban đầu của gã, nếu thuận lợi ăn được đứa bé kia, cho dù có bị thương nặng đến mức còn một hơi tàn thì cũng có thể khôi phục lại như cũ.
Gã híp mắt lại, đứng yên không né không tránh để cho Lưu Đại Lực quất nguyên một roi vào người.
Trên người gã lập tức xuất hiện một vết sẹo khủng khiếp, từ khi Lý Khai cùng quỷ chết đói dung hợp với nhau đã không còn biết đau đớn là gì, móng tay dài ngoằng đen xì của gã rạch sâu lên miệng vết thương làm trào ra một đống chất nhầy màu vàng từ bên trong.
Lưu Đại Lực không rõ gã chuẩn bị làm gì nên không dám manh động.
Lý Khai nở nụ cười quỷ dị, chất lỏng kinh tởm trên mặt đất từ từ bốc hơi, cùng lúc đó Lưu Đại Lực cũng cảm thấy người mình tự nhiên hơi khó chịu.
Ngụy Tô Thận đứng ở phía sau nên tầm nhìn rộng hơn một chút: "Khí ăn mòn."
Lý Khai nhếch miệng nói với Lưu Đại Lực: "Nó sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của mày từng chút một, không phải mày thích đánh kéo dài à? Tao sẽ chiều theo mày!"
Đối với thầy trừ tà, nín thở một hai tiếng không phải là chuyện gì to tát, nhưng trong lúc đánh nhau, trừ khi nào thực lực của mình vượt xa đối phương chứ không thì kiểu gì cũng phải hít thở.
Lưu Đại Lực đang định mở miệng để hai anh em phía sau lên đổi với mình, nhưng chưa kịp lên tiếng bỗng cảm thấy trên cổ mình hơi lành lạnh.
"Đứng yên."
Giọng nói của Ngụy Tô Thận làm động tác của ông khựng lại một chút, sau đó trơ mắt nhìn thấy một con sâu đang chậm rãi chui vào người mình.
"Đây là sâu độc chuyên để chữa bệnh."
Quả nhiên, Lưu Đại Lực cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nội tạng vốn đang nóng ran và đau nhức lập tức giảm đi không ít.
Ngụy Tô Thận: "Có sâu độc ở đây, sư phụ không cần phải lo chuyện ăn mòn."
"......"
Vậy thì phải cảm-ơn-cậu-rồi.
Ý của cậu là để tôi tiếp tục chiến đấu chứ gì?
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Chỉ có một con sâu độc nên đành phải để sư phụ phải chịu khó một chút rồi."
Lý Khai bực bội, còn Lưu Đại Lực tức đến mức sức chiến đấu đang từ % tăng thẳng lên %.
Mắt Tiêu Tuấn sáng ngời, Lưu Đại Lực mang bản lĩnh thật sự ra rồi kìa.
So với đám nhóc được gia tộc trừ tà bồi dưỡng như bọn họ thì kỹ năng thực chiến của chấp pháp giả lợi hại hơn nhiều.
Có thể chứng kiến một trận đánh như vậy cũng thu được lợi không ít.
Phương Sam vung vẩy hai tay: "Sư phụ Lưu, xông lên!"
Lưu Đại Lực cười ha hả, giận chó đánh mèo lên người Lý Khai.
Vết thương lúc trước bị toạc quá sâu, cho dù tốc độ khôi phục của Lý Khai có nhanh đến mức nào cũng không thể lành lại trong giây lát được.
"Mẹ kiếp!" Bị quất thêm một roi, suýt nữa thì bay nửa cái đầu, Lý Khai gào lên: "Tao có làm quỷ cũng sẽ không tha cho mày!"
Lưu Đại Lực lạnh lùng lên tiếng: "Giờ cậu với quỷ có gì khác nhau hả?"
Vẻ mặt Lý Khai thù hằn, hạ quyết tâm dù có chết cũng phải kéo đối phương làm đệm lưng cho mình: "Chấp pháp giả, chết không yên!"
Khóe miệng Lưu Đại Lực run rẩy, từ đầu đến cuối đều là Tiêu Kỳ giở trò ở phía sau, vì sao lại hận mình?
Ông đã làm gì sai???
"Phá!" Hai tay Lý Khai kết ấn, trên đỉnh đầu Lưu Đại Lực lập tức xuất hiện một vòng tròn, giống như nặng ngàn cân muốn đè bẹp ông xuống đất.
Đó là do một phần linh hồn của Lý Khai biến thành, đối với gã cũng là một tổn hại vô cùng lớn.
Lưu Đại Lực thấy gã ra tay liều mạng như vậy lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.
Một kẻ điên không còn lý trí thì cũng chỉ còn cách cái chết có một bước mà thôi.
Ông mỉm cười, dùng sức mạnh của mình đẩy vòng tròn trên đầu lên.
Nhưng Lý Khai cũng nở nụ cười theo.
Lưu Đại Lực nhận ra có điều không ổn, Lý Khai vòng qua người ông lao thẳng về phía Phương Sam.
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, vừa rồi vẫn còn là một tên điên liều mạng, hóa ra tất cả chỉ là diễn kịch.
Phương Sam cũng không mong đợi vú em Ngụy Tô Thận có thể bảo vệ mình khỏi tay quỷ chết đói đang điên cuồng kia.
Nhưng giờ cậu đang giả làm một đứa bé, nếu đột nhiên phun kiếm gỗ đào từ miệng ra thì sau đó cũng rất khó để giải thích.
Vô thức muốn thoát khỏi vòng tay của Ngụy Tô Thận để tìm chỗ ẩn náu, sóng điện vừa quét xung quanh bỗng nhiên sửng sốt, kích động chìa tay ra: "Ông nội, cứu con với!"
Tiêu Chí Đồng đang muốn kiểm tra thực lực của Ngụy Tô Thận thì bị tiếng gọi này làm cho choáng váng.
Là một thầy trừ tà có kinh nghiệm lâu năm, mánh khóe của Tiêu Chí Đồng cực kỳ sâu cay, ông chỉ thoáng giật mình trong giây lát, ngay sau đó đã hét lên: "Ác quỷ hại người, đáng bị diệt trừ."
Vừa nói xong, trên người ông tỏa ra một luồng hơi thở đáng sợ, bao phủ cả người Lý Khai.
Lý Khai vốn đã là nỏ mạnh hết đà, toàn bộ đều dựa vào chiêu thức cuối cùng này, ai ngờ bị chặn giữa đường, tinh thần lập tức trở nên kiệt quệ.
Sau khi tung chiêu từ xa, cơ thể Lý Khai lơ lửng trên không trung rồi rơi mạnh xuống đất, tình trạng gần đất xa trời.
Áp lực trên đỉnh đầu Lưu Đại Lực biến mất: "Ngài Tiêu đến thật đúng lúc."
Chẳng trách, chẳng trách Tiêu Kỳ lại vô sỉ đến thế, cứ nhìn Tiêu Chí Đồng không biết đã trốn trong bóng tối bao lâu mà không chịu ra góp sức thì biết.
Như vậy tính ra thì Tiêu Chí Đồng mới là kẻ đầu sỏ.
Tiêu Chí Đồng phát giác được địch ý của ông ta, cảm thấy hơi vô tội.
Lưu Đại Lực cũng được coi là một người có lý lẽ, tại sao lại chịu oan ức ở chỗ Tiêu Kỳ rồi ghi hận lên người mình??
Nhưng ông không biết vài phút trước Lưu Đại Lực cũng đã từng nghĩ qua vấn đề này.
"Tại sao..." Có một người khác cũng đang tràn đầy nghi hoặc.
Lưu Đại Lực nhìn Lý Khai dưới đất có hơi tiếc nuối.
Dù sao Lý Khai cũng là một tài năng hiếm có, từ thời cổ đại đến nay chưa có ai thành công trong việc dung hợp giữa người với quỷ cả.
Tiếc là hắn ta cũng giống với ba mình, thích đâm đầu vào mấy chuyện bế tắc, cố chấp với hận thù quá sâu đôi khi sẽ làm hỏng cả một con người có tài.
Lý Khai đột nhiên cười lớn, cười đến mức điên cuồng rồi tắt thở.
Lưu Đại Lực cúi người định vuốt mắt cho gã, Ngụy Tô Thận đột nhiên nháy mắt với Tiêu Tuấn.
Mặc dù Tiêu Tuấn không định trở mặt nhưng cũng không muốn cố gắng thu hút sự chú ý của Lưu Đại Lực giúp Ngụy Tô Thận cho lắm nên trong lúc nhất thời không biết nên ra tay thế nào.
Ngụy Tô Thận mỉm cười làm cả người Tiêu Tuấn khẽ run lên, giả sử không câu giờ cho hắn như đã thỏa thuận từ trước, liệu ông anh đanh đá kia sẽ xử lý mình như thế nào nhỉ?
Y hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên định vỗ vào lưng Lưu Đại Lực.
Cùng lúc đó, Lưu Đại Lực dường như cảm nhận được điều gì bỗng xoay người lại, Tiêu Tuấn căng thẳng quá liền vỗ luôn vào mông ông.
"......" Tiêu Tuấn có bệnh sạch sẽ, y nhìn chằm chằm vào tay mình như không thể tưởng tượng được, giống như vừa bị thứ gì đó bẩn thỉu bám vào, y chạy sang điên cuồng lau tay vào tường.
Nếu không phải có Tiêu Chí Đồng ở đây thì Lưu Đại Lực đã sớm đạp chết thằng nhóc này rồi.
Tiêu Chí Đồng bất đắc dĩ, dù sao cũng không chờ được đến lúc Tiêu Tuấn tỉnh táo lại nên đành phải đi qua xin lỗi.
Phương Sam gật đầu với Ngụy Tô Thận, người kia tranh thủ thời gian đến cạnh thi thể của Lý Khai, đang nghĩ nên xuống tay thế nào bởi vì tiếng động khi mổ bụng sẽ hơi ầm ĩ.
Nhưng mọi thứ dễ dàng hơn hắn tưởng.
Ngay khi hắn cúi xuống, trong đầu bỗng xuất hiện một lời nhắc nhở tự động:【Có nhặt trái tim quỷ chết đói về không?】
Ngụy Tô Thận chọn Có.
Thi thể Lý Khai lập tức già đi mười tuổi, chút máu thịt còn sót lại trên mặt cũng biến mất.
Phương Sam: "Đời người sướng ở chỗ cái gì cũng có thể thử một tí, tại sao ký chủ lại không chọn không?"
Ngụy Tô Thận: "...Vì tôi có não."
》《
Tác giả có điều muốn nói:
Lý Khai: Đám chấp pháp giả không có ai tốt đẹp cả!
Lưu Đại Lực: Người nhà họ Tiêu không có ai tốt đẹp cả!
Tiêu Chí Đồng:....Một đám không có não!.