Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lune
Cố Cẩm Miên ngồi trong xe, lặng lẽ giễu cợt trò chơi ngu ngốc này.
Một người đàn ông cao to như cậu mà lại giống cô dâu ngồi trong kiệu hoa đợi chú rể đến đá kiệu thế này.
Cả người đều thấy không thoải mái, chỉ muốn lao ngay ra ngoài.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Ân Mạc Thù đến thì dù hắn có tiện tay cầm một cọng cỏ đuôi chó cậu cũng sẽ lập tức xuống xe, sau đó nói rằng cậu thích cỏ đuôi chó nhất trên đời, cỏ đuôi chó là cỏ tình yêu mà số mệnh an bài cho cậu.
Lúc cửa sổ xe bị gõ, Cố Cẩm Miên giống như đang ngồi trên bàn chông lập tức mở cửa xe, chuẩn bị lao ra ngoài.
Nhưng ngoài cửa xe lại có một lực mạnh hơn đóng sập cửa xe lại, vang lên "rầm" một tiếng.
Cố Cẩm Miên: "?"
Vì để người ngồi trong xe có thể nghe rõ người bên ngoài nói gì nên cửa sổ xe không đóng hết, Cố Cẩm Miên nghiêng đầu đã thấy rõ người đứng ngoài đóng cửa xe là Ân Mạc Thù.
Chuyện này lại càng kỳ lạ.
Người nhà khác ở bên ngoài đều nghĩ cách để mời người bên trong đi ra, sao bạn trai cậu lại không cho cậu ra ngoài?
Cố Cẩm Miên không hiểu ra sao nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì sắc mặt của Ân Mạc Thù hiện giờ vô cùng đáng sợ, hệt như bầu trời lúc này bỗng phủ đầy mây đen, những trận gió u ám đang dần kéo đến.
"Mắt anh bị mù à?" Hắn nói.
Cố Cẩm Miên: "..."
Đây là đầu tiên cậu nghe được lời mắng người như thế thốt ra từ miệng của Ân Mạc Thù, cơn giận tràn ra ngoài hệt như mấy tên côn đồ ngoài đường.
Lúc đầu cậu nghĩ Ân Mạc Thù đang mắng mình nhưng sau lại thấy hắn đang nhìn về phía đối diện.
Cố Cẩm Miên hơi nhoài người ra khỏi cửa sổ xe, cậu vừa nhìn rõ người đứng đối diện Ân Mạc Thù, cả đầu lập tức nổi toàn dấu hỏi chấm.
Quý Nam đi từ phía sau xe tới, gã vừa đến cạnh xe thì gõ cửa sổ, Cố Cẩm Miên chưa bao giờ tưởng tượng được có người lại gõ cửa sổ xe mình kiểu bốc mùi đến vậy. Mẹ nó đây là màn khoe ân ái trong show thực tế tình yêu, cho nên lúc vừa nghe thấy tiếng động, cậu không nhìn đã định mở cửa.
Cố Cẩm Miên rất muốn mở miệng chửi người.
Nếu Ân Mạc Thù không kịp thời đóng cửa xe lại, nếu cậu xuống xe rồi, không phải sẽ rơi vào tình cảnh tượng khó xử lắm à?
Nào chỉ mỗi khó xử, cậu cảm thấy mình như sắp bị vấy bẩn.
Tên Quý Nam này bị thần kinh nặng phải không!
Cố Cẩm Miên lại định mở cửa, muốn ra ngoài chửi người.
Ân Mạc Thù đè cứng tay trên cửa xe, mặc cho Cố Cẩm Miên đẩy kiểu gì cũng không được.
Lúc này Hàng Uyển Đình mới phản ứng lại, Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An mới phản ứng lại, người của tổ chương trình cũng mới phản ứng lại, nhưng dù thế cũng không có tác dụng gì. Tổ chương trình bọn họ luôn quay những cảnh tình yêu ngọt ngào, không hề có kinh nghiệm ứng phó với những tình huống rắc rối phức tạp thế này.
Thật sự chưa hề có kinh nghiệm, bọn họ không hành động trước khiến tình cảnh lập tức trở nên khó kiểm soát.
Hàng Uyển Đình lao thẳng từ trong xe ra, bộ dáng hệt như phát điên.
Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An cũng vội vàng chạy đến.
Hàng Uyển Đình giật bó hoa hồng trắng trong tay Quý Nam đập vào người gã: "Quý Nam, anh điên rồi à!"
Cánh hoa bay tán loạn trong không khí, gai nhọn của hoa hồng để lại một vệt máu trên mặt Quý Nam, nhưng thứ gai hoa đâm thủng không phải khuôn mặt của Quý Nam mà là sự tức giận và oán hận tích tụ bấy lâu nay trong Quý - bong bóng - Nam chuẩn bị nổ tung.
"Bùm!"
Nổ.
"Em nhìn xem ai mới là người đang phát điên!" Quý Nam không thèm quan tâm đến phong độ của mình nữa mà đẩy mạnh Hàng Uyển Đình ra, mạnh đến nỗi Hàng Uyển Đình không chịu đựng được.
Nếu không có Đỗ Bạch An đỡ thì suýt nữa y đã bị đẩy ngã rồi.
Ánh mắt Hàng Uyển Đình nhìn gã không dám tin, bao giận dữ cuốn vào cơn điên, y nhấc chân lên muốn đạp người.
Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An mỗi người ôm một người dốc sức kéo ra ngoài.
Chuyện không đẩy được cửa xe không hề làm khó được Cố Cẩm Miên, cậu hạ cửa sổ xuống, nhoài hẳn người ra ngoài để chửi Quý Nam: "Quý Nam, anh là thằng ngu!"
Cậu chửi một câu còn chưa đã, định chửi tiếp nhưng lại bị Ân Mạc Thù ấn đầu trở lại.
Phẫn nộ nhất vẫn là nỗi tức giận và uất ức được tích tụ trong một thời gian dài, Quý Nam và Hàng Uyển Đình cuối cùng cũng bộc phát, cơn giận thúc giục adrenaline của họ tăng vọt, ngay cả Hàng Uyển Đình ngày thường yếu ớt như thế mà cũng bùng nổ sức mạnh,, thoáng đẩy một cái khiến Đỗ Bạch An đang giữ mình ngã xuống.
Bách Tâm Vũ: "???"
Thấy Đỗ Bạch An bị đẩy lên trên tảng đá, Bách Tâm Vũ không kéo Quý Nam nữa mà đẩy Hàng Uyển Đình cùng với Quý Nam luôn: "Sao anh có thể làm thế với người đang can ngăn mình hả!"
"Cút!" Hàng Uyển Đình hét to.
Cố Cẩm Miên bám tay Ân Mạc Thù rồi lại thò đầu ra khỏi cửa sổ xe.
Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Tổ chương trình: "..."
Giờ bọn họ có thể mặc kệ rồi chạy trốn được không.
Cuối cùng vẫn là đạo diễn Trình kiểm soát tình hình: "Đừng quay nữa, mau giữ chặt bọn họ!"
Một trò hề kết thúc trong từng cơn gió lạnh lẽo.
Ân Mạc Thù và Cố Cẩm Miên buộc phải tách khỏi Hàng Uyển Đình và Quý Nam ở một khoảng cách khá xa, ở giữa là toàn bộ người trong tổ chương trình cùng nhân viên công tác đang căng thẳng, sẵn sàng bước tới để trở thành bức tường bằng thịt bất cứ lúc nào.
Còn có ba đôi tình nhân trẻ đang mờ mịt ngồi cách đó không xa.
Bách Tâm Vũ tự mình dán băng dán cá nhân vào lòng bàn tay của Đỗ Bạch An.
Lúc bị Hàng Uyển Đình đẩy, Đỗ Bạch An chống tay xuống nên lòng bàn tay bị mài rách.
Bách Tâm Vũ nhíu chặt mày: "Bọn họ đúng là đám thần kinh, phiền phức, đáng ghét!"
"Thế mà còn dám đến quay show thực tế tình yêu, tự bọn họ không thấy xấu hổ hả, chúng ta nhìn còn khó chịu nữa là."
Cậu ta lải nhải cằn nhằn chửi hồi lâu, Cố Cẩm Miên uống nước xong cũng lên tiếng: "Đúng!"
Có Home chống lưng, gan Bách Tâm Vũ càng lớn, mắng càng ác liệt: "Quý Nam này không phải thứ tốt lành, làm bạn trai bao nhiêu năm như thế mà không biết chiều theo một chút, lại còn động tay động chân."
"Hàng Uyển Đình cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, tự thấy mình già rồi... à, mọi người biết anh ta khai man tuổi không, anh ta nói hai tháng nữa là tuổi nhưng thật ra là tuổi đó, có lẽ cảm thấy bản thân trong giới giải trí chỉ đi được tới đây nên mới dùng tài khoản marketing và fan để bức hôn, đến mức phải bức hôn người ta rồi mà trong show còn tỏ ra mình là nhất, không thèm nể mặt Quý Nam xíu nào, đã thế còn đẩy An An của nhóm chúng ta nữa."
Cố Cẩm Miên: "..."
Cậu cảm thấy lời lẩm bẩm này Bách Tâm Vũ chứa một chuỗi thông tin hơi bị dài.
Thấy vẻ mặt của Ân Mạc Thù vẫn còn nặng nề, cậu không nghĩ đến lời Bách Tâm Vũ nói nữa. Cậu ngoéo ngón tay Ân Mạc Thù lại, đang định nói gì đó thì chợt có tiếng nghẹn ngào truyền đến từ phía đối diện.
Giọng Hàng Uyển Đình gào lên với Quý Nam lẫn cả tiếng nức nở: "Anh có biết bộ phim《Man Thiên Quá Hải》có lẽ sẽ là bộ phim điện ảnh tốt nhất mà em có thể nhận được không, anh có biết em đã phải trả giá bao nhiêu vì nó không hả!"
Dù y có khóc thì lần này Quý Nam cũng không bị lay động, hơn nữa còn vừa ngu vừa "thẳng" lên tiếng: "Bộ phim chẳng phải bùng nổ rồi còn gì?"
Hàng Uyển Đình bị tức bật khóc ngay tại chỗ.
Căng thẳng nhiều ngày như vậy, lúc này khóc đến độ như thể đã phải chịu nỗi oan ức rất lớn nào đó, không để ý đến người khác mà khóc vô cùng thảm thiết.
Ba cặp đôi còn lại vội vàng xoay người không dám nhìn, sợ bọn họ trông thấy phát hiện, say này sẽ không sống nổi trong giới giải trí nữa.
Vẻ mặt mấy người trong tổ chương trình đều tỏ ra sống chẳng còn gì luyến tiếc.
Thế này thì quay làm sao, quả nhiên lúc trước bọn họ không nên tham lam quá, giờ bị cắn trả rồi.
Chỉ có mỗi Cố Cẩm Miên là nhìn say sưa, ngẩng đầu xem mà không sợ bị phát hiện chút nào.
Cậu gần như quên mất mình còn đang kéo tay Ân Mạc Thù.
Ân Mạc Thù cong ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu làm tay Cố Cẩm Miên tê tê ngứa ngứa, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.
"Đẹp không?" Ân Mạc Thù hỏi.
"Đẹp." Trước sắc mặt nặng nề của hắn, khao khát sống sót của Cố Cẩm Miên trở nên vô cùng mãnh liệt: "Sao anh lại đẹp trai thế chứ."
"Em cũng rất đẹp." Ánh mắt đẹn kịt của Ân Mạc Thù miêu tả từng tấc một trên gương mặt cậu: "Đẹp đến mức để người ta ngấp nghé."
Cố Cẩm Miên sợ run cả người.
Bách Tâm Vũ kéo Đỗ Bạch An nhích về phía sau.
Tổng đạo diễn Trình Xung bên kia cuối cùng đứng dậy đi đến bên cạnh Quý Nam và Hàng Uyển Đình, ông nói nhỏ chuyện gì đó với bọn họ, chưa được bao lâu giọng điệu tỏ ra giàu nứt đố đổ vách của Quý Nam truyền đến: "Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"
Hàng Uyển Đình nhìn hắn không dám tin: "Dù anh có diễn cũng phải quay xong cho tôi, nếu không người khác sẽ nhìn tôi thế nào!"
Đạo diễn lập tức đeo mặt nạ đau khổ lên.
Ông thật sự không có cách nào, cũng không biết nghĩ gì mà đi tới chỗ Cố Cẩm Miên bên kia.
Quý Nam trông thấy, gã suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo sang đây, đạo diễn còn chưa lên tiếng giọng gã đã vang lên từ phía sau: "Đạo diễn Trình, tôi sẽ quay tiếp."
"Hả?" Đạo diễn Trình không ngờ lại có hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó này, ông lập tức nói: "Chúng tôi sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức!"
Ông nhanh chóng chạy đi chuẩn bị như thể sợ một giây sau Quý Nam sẽ đổi ý vậy.
Ân Mạc Thù thong thả đứng dậy, hắn đút tay vào túi quần rồi nhìn thẳng vào Quý Nam: "Đến khi quay lại, hi vọng mắt anh sáng hơn chút để có thể nhìn rõ xem đây là bạn trai của ai."
Hử?
Cố Cẩm Miên lập tức đứng dậy tiếp lời: "Tôi - Cố Cẩm Miên - là bạn trai của Ân Mạc Thù."
Nói xong còn quay sang hôn Ân Mạc Thù một cái.
Câu không cao như Ân Mạc Thù nên lúc quay qua, vừa khéo hôn thẳng vào yết hầu của hắn.
Ân Mạc Thù nhìn xuống, trong ánh mắt tràn ngập niềm suиɠ sướиɠ và thỏa mãn, chỉ có mình Cố Cẩm Miên đang ngẩng đầu lên mới nhìn thấy.
Cảnh tượng này làm Quý Nam nhớ đến thời gian còn trong đoàn làm phim của đạo diễn Lâm, lúc Ân Mạc Thù kéo cổ áo ra khoe vết cắt trên yết hầu của mình.
Vẻ mặt Quý Nam nặng nề: "Miên Miên, tình cảm của anh với Hàng Uyển Đình đã xảy ra một vấn đề rất nghiêm trọng."
"Đầu óc anh bi úng ước hả? Nói với tôi làm gì?" Cố Cẩm Miên ngẩng đầu nhìn gã, vẻ mặt chẳng hiểu ra sao.
Quý Nam càng muốn nói với cậu: "Em có biết lúc trước anh thích em ấy nhiều cỡ nào không?"
Cố Cẩm Miên: "Không biết, tôi rảnh lắm chắc?"
"..." Quý Nam nghiêm túc nói tiếp: "Anh thích em ấy nhiều như thế nhưng đến cuối cùng vẫn thành ra thế này, em có biết vì sao không?"
Cố Cẩm Miên: "Vì anh là thằng đểu."
"..." Quý Nam nghiến răng: "Anh đúng là thằng đểu thật nhưng người đểu trước là em."
Cố Cẩm Miên: "...?"
Quý Nam nói: "Mối tình thất bại này của anh đã chứng minh được việc môn đăng hộ đối quan trọng thế nào. Anh thích em ấy nhiều đến thế mà còn vậy, em nghĩ em với Ân Mạc Thù có thể kéo dài được bao lâu?"
"Em phải tìm một người cũng môn đăng hộ đối với mình." Quý Nam tiếp tục: "Miên Miên, anh sẽ chia tay với Hàng Uyển Đình, lần này đến lượt anh chờ em."
Cố Cẩm Miên: "???"
Nắm tay siết chặt.
Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An nhìn bầu trời đen kịt, nắm đấm cũng cứng nhưng vì sợ quá mà cứng.
"Môn đăng hộ đối theo ý anh là gì?" Ân Mạc Thù vỗ nhẹ vào nắm tay đang siết chặt của Cố Cẩm Miên, cười nhạo: "Anh làm giám đốc marketing của tập đoàn Quý Xương nhiều năm như vậy cũng không có nổi một thành tích thật sự, vậy môn đăng hộ đối mà anh nói lẽ nào là chỉ xuất thân của mình?"
Quý Nam bị hắn làm cho nghẹn lời.
Rõ ràng chỉ là một nghệ sỹ tép riu nhưng gã luôn bị khí thế của hắn đè bẹp, mỗi lần nghĩ đến điều đó Quý Nam đều tức điên lên được.
Gã nhướng mày, nói không lựa lời: "Đúng đấy, xuất thân của tôi có thể đè bẹp cậu cả đời, cái thứ không biết nhà họ Ân nhặt được ở đâu như cậu... Ặc! Cố... Cố Cẩ..."
Quý Nam còn chưa nói xong đã bị Cố Cẩm Miên cầm chai nước đập thẳng vào mồm với mũi.
Cậu không cầm chai mình uống rồi mà giật lấy chai Bách Tâm Vũ còn chưa uống trong tay cậu ta, chai đầy nước bị cậu ra sức đập như vậy, lực mạnh thế nào có thể thừa sức tưởng tượng được.
Quý Nam không nói rõ nổi.
Gã đưa tay lên che miệng, máu mũi theo kẽ ngón tay chảy xuống.
"Cút!" Giọng Cố Cẩm Miên lạnh lùng, trong ánh mắt lấp kín vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo khiến Quý Nam cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tổ đạo diễn cực lắm mới lại chuẩn bị kỹ càng lần nữa, cũng đã trấn an được Hàng Uyển Đình. Nhưng đến khi bọn ông vừa đến lại phát hiện Quý Nam bị đánh, máu mũi đang chảy ròng ròng khiến các ông suýt thì ôm nhau bật khóc.
Bọn họ không dám nói cũng không dám hỏi cái gì, gấp rút dẫn Quý Nam đi cầm máu.
Lúc được nhân viên công tác đưa đi, Quý Nam lơ đãng đối mặt với Ân Mạc Thù, cảm giác ớn lạnh trên người càng sâu hơn.
Khóe miệng Ân Mạc Thù cong lên, nụ cười mãn nguyện và đắc ý nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ xấu xa, không hề che giấu sự chiếm hữu và đen tối trong người chút nào.
Gã rất muốn để Cố Cẩm Miên nhìn thấy Ân Mạc Thù lúc này, xem hắn tăm tối đến cỡ nào.
Nhưng khi Ân Mạc Thù nhẹ nhàng chạm vào tay Cố Cẩm Miên, bàn tay lập tức được Cố Cẩm Miên nắm chặt lại.
Lúc Cố Cẩm Miên nhìn về phía Ân Mạc Thù, vẻ mặt đau lòng vô cùng, hai tay cậu cầm chặt tay của Ân Mạc Thù rồi nói: "Xui xẻo xui xẻo, chúng mình coi anh ta không tồn tại."
Ý cười trên môi Ân Mạc Thù càng sâu sắc, nhìn gã đầy khinh miệt.
Quý Nam lập tức cảm thấy máu không chỉ chảy ra từ mũi của mình mà còn phun ra từ ống phổi nữa.
Cảnh cuối của đoạn này được quay lại lần nữa.
Lần này Hàng Uyển Đình không làm mình làm mẩy nữa, Quý Nam vẫn cầm bó hoa hồng trắng, lời nói vẫn như trước đó. Hàng Uyển Đình mở cửa xe với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
"Cảm ơn anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của em bảy năm trước. Em cũng vậy, cảnh tượng anh và em gặp nhau đến giờ vẫn luôn hiện rõ trước mắt em."
Thấy vậy Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Ba cặp đôi còn lại cũng như thế.
Nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của tổ đạo diễn lần nữa.
Lúc này trong lòng bọn họ đều có chung một ý nghĩ: không hổ là người đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất!
Đến nhóm thứ năm là Ân Mạc Thù và Cố Cẩm Miên.
Lần này Cố Cẩm Miên để ý hơn, cậu thò đầu ra ngoài để ngóng, thấy Ân Mạc Thù vừa đến, hắn còn chưa đưa tay ra cậu đã lập tức mở cửa xe, vội vàng từ trong xe chạy đến bên Ân Mạc Thù, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Bách Tâm Vũ: "Ho... Cố Cẩm Miên, cậu thấy Ân Mạc Thù tặng gì cho mình không mà đã xuống rồi!"
Cố Cẩm Miên nhìn món quà trong tay Ân Mạc Thù, là một bông hoa hướng dương Teddy mềm mại vàng tươi.
Đỗ Bạch An: "Ông chủ à, cậu có biết Ân Mạc Thù muốn bày tỏ điều gì không? Sao chưa gì cậu đã xuống rồi?"
"Đương nhiên là tôi biết rõ!" Cố Cẩm Miên cố nhịn cảm giác sến súa, đần mặt nghiêm túc lên tiếng: "Ân Mạc Thù muốn nói tôi là mặt trời nhỏ của anh ấy."
Mắt cậu mở to, giọng đầy ngượng nghịu: "Anh ấy cũng là mặt trời của tôi, là vầng sáng rực rỡ nhất ngự trị trong trái tim tôi."
"Oa!"
Nghe Cố Cẩm Miên nói như vậy, có hai khách mời nữ vừa ngạc nhiên lại phấn khích, các cô không ngờ Cố Cẩm Miên mặt than lại có thể nói ra những lời âu yếm êm tai đến vậy.
Mãi đến khi...
Bách Tâm Vũ nói: "Nếu vậy thì hoa hướng dương bình thường cũng được mà, nhưng Ân Mạc Thù lại cố ý chọn một cành hoa hướng dương Teddy, cậu không nghĩ anh ấy muốn nói cậu giống như một bé Teddy hả?"
Cố Cẩm Miên: "???"
"Ha ha ha ha ha ha!"
Vài tiếng cười vang lên ngay ở hiện trượng khiến bầu không khí lại trở nên sôi động lần nữa.
Trên mặt đạo diễn cũng nở nụ cười rạng rỡ, ông lại nhớ đến tài liệu thực tế lúc Cố Cẩm Miên đến xem Ân Mạc Thù livestream của đạo diễn theo dõi, cảm thấy Cố Cẩm Miên đúng là một báu vật, cả Bách Tâm Vũ cũng vậy.
Cố Cẩm Miên lập tức nhìn về phía Ân Mạc Thù, vẻ mặt vừa giận lại hơi tủi thân như thể muốn Ân Mạc Thù nói đỡ cho mình.
"Cũng không thể nói là không liên quan chút nào."
Ánh mắt Cố Cẩm Miên trở nên đáng sợ.
Ân Mạc Thù khẽ cười một tiếng, ngón tay mơn trớn từng cánh hoa: "Vì cánh hoa của nó mềm mượt như nhung nên khá giống."
Cánh hoa hướng dương Teddy đúng là mềm mượt như nhung.
Ngón tay của Ân Mạc Thù dài hơn người thường, trắng trẻo mạnh mẽ, vùi vào từng lớp cánh hoa mềm mại rồi lướt nhẹ qua chúng.
Như thể đang khẽ vuốt lên má người tình.
Điều này so với việc mơn trớn thẳng lên má Cố Cẩm Miên còn làm người ta nóng mặt hơn, nhất là khi nó được phối hợp với ánh mắt chăm chú thâm tình của hắn.
Mấy cô gái đỏ mặt quay đi.
Ân Mạc Thù để cành hoa hướng dương Teddy vào trong tay Cố Cẩm Miên: "Nó đại diện cho sự vinh quang và lòng ngưỡng mộ."
Các cô gái không nhịn được lại nhìn qua.
Tất cả các cô ấy đều biết chuyện tình cảm của Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù được công khai trên mạng thế nào.
Một người trong đó dùng thân phận của fan, biểu lộ tư thái ngưỡng mộ người kia. Chắc chắn phải thích đến tận xương tủy thì mới đặt người kia ở vị trí cao hơn như thế.
Đạo diễn không thể nhịn được cười, cảnh này có rất nhiều điểm nhấn nên có thể chuyển sang cảnh tiếp theo.
Nghĩ đến cảnh tiếp theo, đạo diễn lại bắt đầu lo lắng.
Trò chơi tiếp theo là màn cố định trong show của bọn họ mỗi mùa, cũ nhưng vẫn dùng ngon - đó là anh hùng cứu mỹ nhân.
Trong trò chơi này, bên gái và thụ sẽ bị nhốt riêng sau hàng rào trước mặt, bạn trai sẽ vượt qua nhiều cửa ải để mở cửa và cứu họ ra.
Cửa ải cuối chỉ có một lối đi nên khó tránh khỏi chuyện tranh giành.
Trước đây đều không sao, tất cả mọi người đều có chừng mực nhưng Ân Mạc Thù và Quý Nam mùa này...
Hầy.
Trước kia đạo diễn hay nói "Hãy xông lên vì người đẹp của các bạn!"
Nhưng lần này đạo diễn lại nói: "Hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ nhì."
Bách Tâm Vũ hóng drama không chê to chuyện: "Sau năm phút, thứ được nhốt trong lồng sắt sau hàng rào sẽ được thả ra nên các bạn nhất định phải cố lên đấy. Go go! Hơn nữa hạng nhất đêm nay còn có thể ở trong biệt thự sang trọng nha!"
"Ủa? Sao micro tịt rồi?"
Bị đạo diễn giận dữ tắt bỏ.
Các cặp đôi sắp chia làm hai nơi, mỗi người đều đang thì thầm tâm sự với nhau.
Hàng Uyển Đình nói với Quý Nam: "Lần này anh nhất định phải thắng, cho nên biểu hiện tốt một chút."
Cố Cẩm Miên nói với Ân Mạc Thù: "Anh đừng cố quá, dù sao em cũng không sợ, anh cứ tùy ý so tài một chút là được."
Nhưng khi Cố Cẩm Miên bị đưa vào trong hàng rào, cả người đều cứng ngắc.
Một giọng nữ hét to truyền đến từ bên phải.
Hàng rào không cao lắm, chỉ đến ngang eo Cố Cẩm Miên, cậu vừa quay sang là có thể thấy rõ trong lồng sắt bên cạnh nhốt mấy con rắn.
Bên trái lại truyền đến một tiếng thét.
Trong lồng sắt bên đó nhốt khoảng mấy chục con chuột.
Tổ chương trình chết tiệt này đã kiểm tra lý lịch trước đó, để kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần chiến đấu của mấy anh bạn trai nên đã thả động vật mà bọn họ sợ nhất.
Bảo sao lúc ăn cơm lần đầu tiên, trợ lý lại hỏi cậu thích con gì sợ con gì.
Cố Cẩm Miên còn không dám quay đầu lại nhìn cái lồng sắt lần thứ hai.
Cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng hồi nhỏ bị chó đuổi chạy qua mấy con phố nên cực kỳ sợ chó. Sợ đến mức vừa nhìn thấy chúng đã run chân không bước nổi.
Lúc cậu đi vào đã thấy có hai con chó lai sói to đùng đang hộc hộc thè lưỡi với mình.
Mặt Cố Cẩm Miên chưa từng đờ đẫn đến thế, đờ đẫn đến mức như thể linh hồn đã bay đi mất.
"Ân... Ân Mạc Thù... xông, xông... xông lên!"
Khoảng cách hơi xa nên Ân Mạc Thù không thấy rõ bên trong lồng sắt có cái gì, chỉ thấy Cố Cẩm Miên đứng dán sát vào hàng rào, cả người cứng ngắt đứng thẳng đơ.
Đỗ Bạch An bắt đầu kể trong lồng chứa cái gì: "Lần lượt là sáu con rắn, hai con chó, ba mươi con chuột, bốn con gà trống và bốn mươi con gián."
"Đệt, vợ tôi chắc chắn ở cửa thứ ba, em ấy sợ chuột nhất."
"Giờ khéo Thiến Thiến bị rắn dọa sợ mà khóc lên rồi."
Nghe bọn họ nói vậy Ân Mạc Thù hiểu ngay.
Hắn nhíu mày nhìn bóng dáng cứng ngắc đằng xa.
Quý Nam cười nói: "Trong lồng sắt phía sau Miên Miên chắc chắn là con gián, em ấy thích sạch sẽ nên ghét mấy con đó nhất."
Ân Mạc Thù không để ý tới gã, hắn nhìn về phía một khách mời nam khác.
Một trong số đó là diễn viên võ thuật nổi tiếng, còn một người khác trước khi vào giới là vận động viên chạy cự li ngắn, ngay cả Quý Nam cởϊ áσ khoác ra, cơ bắp trên hai cánh tay cũng nổi cuồn cuộn.
Đỗ Bạch An: "Năm phút đồng hồ đếm ngược, bắt đầu!"
Năm khách mời nam lập tức xông ra ngoài.
Trước mặt bọn họ có năm đường đua dài mét, chạy đầu tiên là Ân Mạc Thù và vận động viên chạy cự li ngắn kia, Ân Mạc Thù dựa vào cặp chân dài của mình để chạy ngang với anh ta.
"Chồng ơi cố lên!!!"
"Chồng ơi xông lên! Mạng của em nằm trong tay anh đó!!!"
Tiếng kêu của mấy cô gái lúc sợ hãi vang dội vô cùng.
Những tiếng hét lần lượt vang bên tai của Cố Cẩm Miên.
Những người trong tổ chương trình cùng quần chúng dưới sự ảnh hưởng của họ cũng bắt đầu hô hào cổ vũ.
Micro của Bách Tâm Vũ bị đạo diễn tắt nên cậu ta với Đỗ Bạch An dùng chung một cái. Cậu ta lấy việc công làm việc tư, giọng oang oang vang khắp hiện trường: "Ân Mạc Thù xông lên! Home sợ quá sắp khóc rồi kìa."
Cố Cẩm Miên: "..."
Lúc này cậu lại không muốn mắng Bách Tâm Vũ nữa, cậu quả thật hi vọng Ân Mạc Thù cố hết sức, đừng chỉ tùy ý so tài một chút như cậu nói khi trước.
Chân của cậu mềm nhũn, khó khăn lắm mới vịn vào hàng rào đứng vững được, nhưng cậu thích sĩ diện nên không thể hét to để xua nỗi kinh hoàng như mấy cô gái kia được.
Cửa ải thứ hai là nằm rạp xuống bò về phía trước, nhưng rõ ràng không đơn giản như vậy. Phía trước là đất cát pha, tiếp theo là nước và bùn, lúc bò qua người ai cũng lấm lem toàn bùn.
Cửa ải thứ ba là đi trên dây, nhất định phải nắm chắc vòng tay phía trên, giữ thăng bằng và đi thật chậm.
Ân Mạc Thù luyện múa vài năm đã tỏ rõ ưu thế ở cửa ải này, ngay cả khi có người ở phía sau lắc mạnh, hắn vẫn vững vàng bước về phía trước.
Cánh tay dài nắm chặt, chân dài bước rộng, áo thun để lộ vòng eo rắn chắc và mạnh mẽ.
Theo tiếng đồng hồ báo thức kêu bíp bíp, thời gian trở nên gấp gáp, Cố Cẩm Miên ngày càng sợ hãi, cậu chưa từng cảm thấy Ân Mạc Thù đẹp trai đến vậy.
Cửa ải thứ tư là chèo thuyền qua sông, qua cửa này sẽ còn duy nhất một đường chạy.
Ân Mạc Thù lên thuyền ngồi vững vàng, vừa chèo được vài cái bỗng nhiên bị một khách mời nam đuổi theo phía sau túm lấy dây thừng trên thuyền: "Xin lỗi Ân Mạc Thù, tôi với Quý Nam kết thành đồng minh, vợ tôi ở ngay bên cạnh Hàng Uyển Đình, anh ấy sẽ cứu vợ tôi giúp tôi."
Ân Mạc Thù nhìn qua, quả nhiên Quý Nam đã lên thuyền.
Còn chưa đến hai phút, Cố Cẩm Miên đã chửi Quý Nam đến một trăm tám mươi lần trong lòng, còn mặt mũi cậu thì tái mét.
Cậu tuyên bố - Quý Nam đã trở thành người cậu ghét nhất ngoài Hà Bất Tẫn.
"Ân Mạc Thù, cậu yên tâm, tôi sẽ cứu Miên Miên." Quý Nam đắc ý cười nói với hắn.
Ân Mạc Thù chế nhạo, buông mái chèo rồi nhảy xuống nước như một con cá vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ, chẳng mấy chống đã bơi vượt qua thuyền của Quý Nam.
Cố Cẩm Miên kích động đến mức sắp khóc.
Ân Mạc Thù là người đầu tiên lên bờ, chuẩn bị bứt phá trên đường đua, hắn cách bọn họ còn khoảng mấy chục mét.
Cuộc tranh tài bước vào giai đoạn gay cấn, tiếng hét càng mãnh liệt hơn.
"Chồng ơi cố lên!"
"Chồng ơi xông lên, còn kém một chút nữa thôi!"
"Chỉ còn một phút thôi chồng ơi hu hu hu!"
Cố Cẩm Miên cũng bị ảnh hưởng mà trở nên căng thẳng không chịu được, sau lưng có hai con chó lai sói đang không yên cứ húc liên tục vào lồng sắt, Cố Cẩm Miên như cảm thấy chúng sắp lao tới.
Trên trán cậu phủ một lớp mồ hôi dày đặc, vội vàng hô theo mấy cô gái.
Ân Mạc Thù đang lao tới lập tức cứng cả người, động tác cũng dừng lại theo.
Sau khi ra khỏi nước, nước trên trán vẫn không ngừng trượt xuống, hắn sững sờ chớp mắt.
Trong giây phút đó, hình như hắn nghe thấy giọng nói vừa nhỏ lại vội vàng của Cố Cẩm Miên gọi hắn: "Chồng ơi, cố lên."
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Cẩm Miên: Anh cố lên đi mà oa oa oa hức hức hức!