Edit: Lune
Ân Mạc Thù nhìn cậu hồi lâu rồi ngoảnh mặt đi, ánh mắt hắn lướt nhẹ trong chốc lát, cuối cùng đáp xuống chóp mũi đang vểnh cao của Cố Cẩm Miên.
Cố Cẩm Miên nhìn hắn chăm chú đầy mong đợi.
Một lúc sau, Ân Mạc Thù mới nhìn thẳng vào ánh mắt cậu rồi khẽ cười.
Đã vài ngày Cố Cẩm Miên không thấy hắn cười với mình như vậy, không phải nụ cười lạnh lùng mang theo cảm giác giễu cợt mà là nụ cười rất đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức gần như có cảm giác được cưng chiều.
Cố Cẩm Miên ngẩn ngơ, bước về phía trước một chút, ánh mắt nhìn hắn càng thêm mong chờ.
Trong giọng nói ấm áp đầy nghiêm túc của Ân Mạc Thù còn cảm nhận được chút khàn khàn: “Nếu em có thể chấp nhận Hà Bất Tẫn, tôi sẽ đối tốt với em cả đời.”
Hai mắt Cố Cẩm Miên mở to, hai tay siết chặt nhìn hắn chằm chằm, mười mấy giây sau cậu bỏ đi không quay đầu lại.
Tiếng cửa đóng lại “Sầm” một tiếng.
Ông đây không chịu nổi cục tức này!
Cố Cẩm Miên cầm theo laptop, lên tàu hỏa bỏ đi trong đêm.
Đây là lần đầu tiên cậu đi tàu hỏa kể từ khi đến đây, mua vé đột xuất nên vé nằm cũng không mua được, dù vậy nhưng chen chúc trên chuyến tàu lúc nửa đêm còn cảm thấy thoải mái hơn ở trong phòng tổng thống kia.
Lúc Ân Mạc Thù biết Cố Cẩm Miên đã đi, hắn gọi điện thoại cho Cố Cẩm Miên nhưng lại không liên lạc được.
Ân Mạc Thù kiểm tra chuyến bay và số hiệu tàu đêm đó, sau khi thông báo cho nhà họ Cố, hắn đứng trước cửa sổ nhìn về hướng nhà ga, xoa mạnh hai bên thái dương và thở dài.
Hóa ra Cố Cẩm Miên hận Hà Bất Tẫn đến vậy.
Hắn lại càng không dám dễ dàng nói ra.
Bốn tiếng trôi qua, hắn trở lại phòng ngủ chính thấy ngay cả vali cùng quần áo Cố Cẩm Miên cũng không mang theo, hắn tưởng tượng dáng vẻ tiểu thiếu gia ôm theo laptop nổi giận đùng đùng đến nhà ga xe lửa xếp hàng lại bật cười vì tức.
Hắn bị mười mấy người chửi hơn nghìn câu trong suốt ba ngày còn chưa bỏ nhà ra đi đâu.
Tính tình còn kém hơn cả hắn.
Bướng bỉnh thế không biết.
Đến ba giờ sáng Cố Cẩm Miên mới về đến nhà, ai hỏi gì cũng không nói, tâm trạng buồn bực chui vào phòng mình, tắm rửa qua loa rồi bò lên giường.
Cố Lịch Phàm tỉnh dậy ban đêm sửng sốt.
Anh gọi thẳng cho Ân Mạc Thù, hình như Ân Mạc Thù vẫn luôn trực điện thoại nên một giây gọi đi đã nhấc máy, lời chất vấn của Cố Lịch Phàm lập tức vọt tới: “Có phải cậu bắt nạt Miên Miên không, nửa đêm nó về nhà mà ngay cả một câu cũng không nói gì là thế nào hả?”
Ân Mạc Thù buông lỏng điện thoại: “Em không bắt nạt em ấy.”
“Cậu lại còn nói không bắt nạt? Em trai tôi ngồi tàu hỏa trở về đó!” Giọng Cố Lịch Phàm lạnh lùng: “Nhờ cậu ban cho mà cuộc đời em tôi lại có thêm trải nghiệm phong phú!”
Ân Mạc Thù: “…”
Đến rạng sáng ngày hôm sau, Cố Tịch Quân gọi cho hắn.
Đến chiều, Cố Thanh Dương đang ở nước ngoài cũng gọi cho hắn.
Nhưng không hề có tin gì từ Cố Cẩm Miên.
Đạo diễn theo dõi của Ân Mạc Thù trong tổ chương trình《Bốn Mùa Trao Em》đã đến đây từ hai ngày trước, cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải nên quay một ít tài liệu ở cùng nhau rồi không?”
Ân Mạc Thù bất đắc dĩ cười nói: “Cô hỏi tôi thì có ích gì?”
Đạo diễn theo dõi: “…”
Cô liên lạc với đạo diễn theo dõi của Cố Cẩm Miên: “Anh đi nói với Cố Cẩm Miên bảo đến lúc phải quay ít tài liệu ở cùng nhau rồi nhé?”
Đạo diễn theo dõi của Cố Cẩm Miên thẳng thắn đồng ý: “Được, dễ nói ấy mà.”
Lần trước lúc ông nói với Cố Cẩm Miên phải quay tài liệu ở cùng nhau, Cố Cẩm Miên đã lập tức đồng ý. Đừng thấy Cố Cẩm Miên là tiểu thiếu gia con nhà giàu có thể nhoài ra khỏi cửa sổ xe chửi Quý Nam là thằng ngu mà ngại, thật ra cậu rất dễ nói chuyện, hết sức phối hợp lúc quay chụp.
“Cố thiếu gia, chúng ta quay một ít tài liệu hai người ở cùng một chỗ nhé?” Đạo diễn theo dõi hỏi vô cùng tự tin.
Cố Cẩm Miên đang ở văn phòng, nghe vậy để tài liêu trong tay xuống, nghiêm túc nói với ông: “Bốn mùa bây giờ đang là chương trình tình yêu có tầm ảnh hướng nhất nhỉ.”
Đạo diễn theo dõi vui vẻ đáp: “Đâu có đâu có.”
“Một chương trình có tầm ảnh hưởng lớn như vậy phải tạo giá trị quan tình yêu đúng đắn cho giới trẻ, lúc yêu nhau không cần phải dính lấy nhau cả ngày, đang yêu nhau cũng phải phấn đấu sự nghiệp của mình để nâng cao giá trị bản thân chứ.”
Đạo diễn theo dõi: “…”
Nhưng bọn họ là chương trình tình yêu mà!
Cố Cẩm Miên nói xong lại tiếp tục công việc.
Đạo diễn theo dõi do dự một lúc, nói nhỏ: “Nhưng chương trình của chúng tôi có phải về công việc đâu.”
Cố Cẩm Miên: “Yêu cũng không cần quay chung.”
“Chẳng hạn như?” Đạo diễn theo dõi khiêm tốn thỉnh giáo.
“Chẳng hạn như…” Cố Cẩm Miên lấy điện thoại ra: “Lúc tôi làm việc vẫn không quên xem tin tức về anh ấy, không phải là ngọt lắm à?”
“…” Đạo diễn theo dõi nhìn ra cậu không muốn quay chung: “Được thôi.”
Cố Cẩm Miên cầm điện thoại im lặng một hồi rồi mở siêu thoại của Ân Mạc Thù ra.
Fan của Ân Mạc Thù ngày càng đông, những lời thổi phồng hay vật liệu trong siêu thoại cũng ngày càng nhiều.
Chỉ cần tìm đại cũng có thể thấy được ảnh trong phim chiếu rạp của Ân Mạc Thù cùng các tin tức khác.
Cố Cẩm Miên nhìn thấy bức ảnh nào đó, ánh mắt ngừng lại một chút rồi nhấp vào phóng to bức ảnh lên để nhìn kỹ hơn.
Trong bức ảnh, Ân Mạc Thù đang nói chuyện với một cô gái lạ, dáng vẻ nói chuyện rất bình thường, xung quanh bọn họ có không ít nhân viên công tác, hai người đối mặt với nhau, ở giữa còn có trợ lý chính đang ngồi xổm sửa sang lại giày cho Ân Mạc Thù.
Đạo diễn thò đầu nhìn qua, ánh mắt bỗng sáng lên, vội vàng bảo cameraman bắt ngay khoảnh khắc này.
Cố Cẩm Miên nhìn bức ảnh một lúc, đọc bình luận mới biết đây là nữ hai vừa tiến tổ.
Trong phim, là cô gái ông nội thích hồi trẻ.
Phim điện ảnh mà Ân Mạc Thù tham gia, dù Cố Cẩm Miên đầu tư nhiều cỡ nào thì cậu cũng không có quyền can thiệp vào việc tuyển các diễn viên khác, cậu giao toàn quyền cho đạo diễn và biên kịch, người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, ngoại trừ những diễn viên sẽ tiết lộ cốt truyện phần hậu kỳ, Cố Cẩm Miên mới nhắc nhở đôi chút.
Cho nên, cậu không biết rằng trong bộ phim hai nam chính này, nữ hai với rất ít đất diễn đã được thay người.
Thấy Ân Mạc Thù nói chuyện với cô kia một cách thoải mái, Cố Cẩm Miên mới chú ý đến, sau đó thấy tên của nữ diễn viên trong khu bình luận.
Chu Quân.
Cố Cẩm Miên mím môi.
Không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau cậu đập điện thoại lên bàn.
Mắt đạo diễn theo dõi đảo như rang lạc, nói với đạo diễn theo dõi bên Ân Mạc Thù: “Trong hai ngày là có thể quay chung được.”
Sau đó quay đầu nói với Cố Cẩm Miên: “Cố thiếu gia, trên hợp đồng có yêu cầu phải ghi hình chung, ngài đừng làm khó bọn tôi mà, hai cậu không quay, đến lúc đó fan cp của các cậu sẽ chửi chúng tôi chết mất.”
“Biết rồi biết rồi.” Cố Cẩm Miên không nhịn được nói thêm: “Cũng đừng chỉ nói với mình tôi.”
Đạo diễn cười hì hì: “Không phải nhiệm vụ quay phim gần đây của Ân Mạc Thù nặng nề lắm sao? Nên chỉ có thể dựa vào cậu.”
Cố Cẩm Miên im lặng không lên tiếng.
Lúc tan làm về nhà, Cố Cẩm Miên gặp Quý Nam trên đường.
Có một con đường dành riêng cho các gia đình trong hai khu, hai chiếc xe đỗ cạnh nhau.
Đã lâu không thấy tin tức của Hàng Uyển Đình xuất hiện trong giới, lần trước thấy thấy có tin tức liên quan đến y lại là tin y và Quý Nam chia tay.
Cũng là tin duy nhất liên quan đến Quý Nam mà Cố Cẩm Miên biết.
Quý Nam hạ cửa sổ xe xuống: “Hai người ghi hình cũng không ở cùng nhau? Không phải đang cãi nhau đấy chứ?”
“Anh nghĩ bọn tôi cãi nhau thì tôi sẽ nói chuyện với anh à?” Cố Cẩm Miên đeo kính râm, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm: “Tôi low như vậy chắc?”
Nói xong cậu vượt xe ngay chỗ rẽ, để lại cho Quý Nam cái đuôi xe.
Quý Nam: “…”
Lúc Cố Cẩm Miên về đến nhà, Cố Lịch Phàm đang muốn ra ngoài dự tiệc tối, hắn nhìn sắc mặt Cố Cẩm Miên một hồi: “Có phải công việc hai ngày nay cực khổ quá không?”
Cố Cẩm Miên vâng dạ bừa hai tiếng: “Ngay cả Quý Nam cũng nghi ngờ bọn em không ghi hình chung là đã xảy ra vấn đề, có lẽ không thể để tiếp tục như vậy được.”
Cố Lịch Phàm: “?”
Hắn có hỏi cái này đâu?
“Vậy em đi tìm Ân Mạc Thù đi, dù sao em ở đâu cũng làm việc được mà, còn cậu ấy bận đóng phim lại đâu thể chạy tới chạy lui được.”
Ánh mắt Cố Cẩm Miên nhìn hắn vô cùng phức tạp: “Ngay cả anh cũng nghĩ như vậy à.”
Đúng lúc này, Ân Mạc Thù gửi tin nhắn WeChat tới: “Đạo diễn bốn mùa muốn ghi hình chung, em xem hôm nào thuận tiện để tôi xin nghỉ quay về?”
“Thôi bỏ đi, anh hai đã nói thế rồi thì em đành đi vậy.”
Cố Lịch Phàm: “?”
Cố Cẩm Miên đi được ba ngày lại lái xe trở về, theo sau là xe của tổ chương trình bốn mùa.
Lúc cậu về, cả đoàn đang ăn cơm tối, người đại diện điều hành tiểu Lưu của Ân Mạc Thù vừa nhìn thấy cậu thì nhiệt tình vẫy tay: “Sếp, ở đây này!”
Cố Cẩm Miên đứng yên một chỗ vài giây mới mất tự nhiên bước qua.
“Không ngờ cậu lại lái xe đến, hôm qua Ân Mạc Thù còn nói với đạo diễn muốn xin nghỉ hôm nay để đến đón cậu mà.”
Cố Cẩm Miên nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù ngồi bên cạnh với vẻ mặt điềm tĩnh, cậu cũng ngồi xuống uống một ngụm nước, nhiệt độ nước vừa phải.
Tổ chương trình bốn mùa với đoàn phim lần lượt chào hỏi nhau, sau đó cũng theo tới.
Ân Mạc Thù ăn xong, có lẽ tiếp theo không có cảnh quay nên hắn vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế cầm cốc nước, ánh mắt lướt qua, cười đầy hàm ý: “Lái xe đến cũng tốt, lần sau có trốn đi trong đêm cũng không cần phải chen chúc trên tàu hỏa nữa.”
Cố Cẩm Miên: “…?”
“Em mà trốn?” Cậu mở to mắt: “Đó là khách sạn nhà em, em trốn gì chứ!”
Ân Mạc Thù khẽ cười.
Đạo diễn theo dõi hai bên lập tức phấn khích, nhất là đạo diễn theo dõi của Ân Mạc Thù.
Nữ đạo diễn này cũng là fan cp của bọn họ, mấy ngày nay đều thấy Ân Mạc Thù lúc nào cũng lạnh lùng, nhìn mà trái tim muốn khô luôn, bây giờ cười như thế kia khiến tâm hồn đu cp của cô cháy hừng hực.
Quả thật vừa dung túng vừa cưng chiều.
Ân Mạc Thù nói một câu mà bọn họ nghe không hiểu: “Tính em như vậy sao lên làm phó cơ trưởng được?”
Phó cơ trưởng?
Hai người bọn họ chẳng hề liên quan đến từ này, sao lại kéo cùng một chỗ?
Nghĩ nát óc cũng chỉ có thể là lúc đóng vai nào đó.
Đồng phục hấp dẫn? Còn thêm kịch bản đó?
Tổ chương trình bốn mùa: “!!!”
Tất cả mọi người ở hiện trường chỉ có mình Cố Cẩm Miên là biết Ân Mạc Thù đang nói gì.
Trước mặt hắn đã nói nhiều như vậy, ngay cả tên tác giả cũng nói ra nên Ân Mạc Thù có lẽ đã đoán được cậu là người xuyên tới đây.
Lúc trong đoàn phim của đạo diễn Lâm, cậu uống say còn nói toẹt hết cả ra, nói mình là phó cơ trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử hàng không X.
Khi ấy mọi người đều nghĩ cậu nói bậy, giờ Ân Mạc Thù phản ứng thế kia có lẽ đã biết đó là công việc của cậu trước khi xuyên tới.
“Em dựa vào thực lực lên làm.”
Tổ chương trình bốn mùa: “…”
Lời nói này của cậu khí thế như kiểu đang nói lên làm công bằng thực lực vậy.
Cố Cẩm Miên: “Đừng có chất vấn năng lực chuyên môn của em.”
Tổ chương trình bốn mùa: “…”
Đại khái là nói đừng chất vấn kỹ thuật của cậu?
Ân Mạc Thù: “Dễ xúc động không thích hợp với nghề này.”
Nhân viên công tác cùng tổ chương trình bốn mùa đồng thời gật đầu, cái này không thể miễn cưỡng.
Cố Cẩm Miên: “…?”
“Anh vẫn chưa hiểu sao? Mỗi lần em xúc động đều là vì anh!”
Mặt nhân viên công tác cùng tổ chương trình vừa đỏ lại vàng.
Lời đối thoại này càng ngày càng thấy dăm, đồng thời nhìn Ân Mạc Thù cười lại không cưỡng nổi mà đỏ mặt.
Đoàn phim có người gọi Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù đứng dậy nói với nhân viên công tác mới đến cùng Cố Cẩm Miên: “Đã chuẩn bị phòng cho các anh rồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.”
Bọn họ tỏ vẻ đồng ý nhưng lại không nỡ bỏ camera xuống.
Khoảnh khắc hai người ở cùng nhau vừa ngọt ngào lại thú vị, không quay thêm thì lãng phí quá.
Ân Mạc Thù thấy bọn họ vẫn đang quay lại quay đầu nhìn về phía Cố Cẩm Miên đang đờ ra.
Đã gần một tuần kể từ chuyện ngã ngựa kia, khoảng cách giữa hai người họ vẫn luôn không xa không gần như vậy, đừng nói chạm vào, ngay cả cơ hội nhìn mặt cậu thật kỹ Ân Mạc Thù cũng không có mấy.
Cố Cẩm Miên phát hiện tầm mắt hắn, lập tức ngẩng đầu nhìn qua. Vì da cậu rất trắng nên chỉ cần ngủ không ngon là quầng thâm dưới mắt sẽ nổi lên rõ rệt, cả người nhìn qua hơi hốc hác kèm theo chút tủi thân khó phát hiện.
Yết hầu Ân Mạc Thù lăn nhẹ, hắn đi ngang qua một camera đứng ở trước mặt cậu, nhìn mắt cậu một lúc, ngón tay hắn để hờ trên cằm cậu che khuất camera đi rồi cúi đầu.
Cố Cẩm Miên ngạc nhiên nhìn hắn, lúc vô thức muốn đẩy ra bỗng bị Ân Mạc Thù kéo cổ tay lại.
Bấy giờ cậu mới để ý tổ chương trình vẫn đang quay nên đứng yên không cử động.
Ân Mạc Thù đột nhiên cúi đầu, chẳng được mấy giây lại nhanh chóng dời khỏi, người trong tổ chương trình bị bất ngờ hơn nữa hắn lại lấy tay che đi nên hình ảnh chụp được không được rõ lắm dưới sắc trời ảm đạm thế này.
Bọn họ vừa mừng vừa sợ lại vừa hận.
Cho nên… vừa rồi là hôn phải không?
Hôn thế nào?
Ân Mạc Thù đã bị người trong đoàn phim gọi đi rồi, Cố Cẩm Miên vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, hai đạo diễn theo dõi hết sức tò mò nhìn cậu, ánh mắt có thể sáng ngang với bóng đèn thắp trong đêm của đoàn phim được luôn.
Mấy cái camera như thể muốn soi đến từng sợi lông tơ trên mặt cậu.
Cố Cẩm Miên: “…”
“Mọi người làm gì đó? Tan rồi mà!”
Hai đạo diễn nhìn nhau một cái, cũng đồng thời nhìn thấy một câu trong mắt người kia: Thẹn quá hóa giận!
Cố Cẩm Miên dẫn đầu rời khỏi đoàn phim đi về phía khách sạn.
Sắc trời hơi tối, Cố Cẩm Miên đi một mình trên đường, cảnh tượng xung quanh vô cùng yên tĩnh, đi được một đoạn bỗng có chút thất thần.
Lúc bị Ân Mạc Thù cầm lấy cổ tay, cậu mới nhớ bọn họ đang quay chương trình tình yêu nên không hề né tránh. Khi ấy, Ân Mạc Thù còn tranh thủ khẽ chạm vào đầu lưỡi cậu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhanh lại rất nhẹ.
Cố Cẩm Miên lại như bị ai đó chạm vào mạch máu yếu ớt và mẫn cảm của mình.
Trên môi hơi tê tê, Cố Cẩm Miên đưa tay lên xoa xoa một hồi, lúc bỏ xuống bỗng thấy cổ tay mình có một vết đỏ.
Chạm môi thì rõ nhẹ mà lúc nắm cổ tay lại mạnh thế không biết.
Đang lúc Cố Cẩm Miên nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên tay, điện thoại bỗng báo một tin nhắn mới.
Ân Mạc Thù: “Mấy tuổi rồi mà hôn chút đã đỏ mặt.”
Cố Cẩm Miên: “…?”
Cậu đỏ mặt khi nào?
Cố Cẩm Miên: “Vừa gặp đã hỏi tuổi người ta, anh có lễ phép không thế?”
Cậu giận dữ để mu bàn tay ra sau lưng, mắt không thấy tâm không phiền.
Cậu không hề hay biết đạo diễn theo dõi và cameraman đã quay lại hết mọi hành động của cậu từ phía sau.
Đến đêm bọn họ gửi hết tài liệu về cho tổng đạo diễn và hậu kỳ.
Nhóm đạo diễn và biên kịch thấy xong thì kích động không chịu nổi, đêm đó đã cắt thành một đoạn trailer của hai người.
Cố Cẩm Miên tắm xong ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại mới thấy đoạn trailer này.
Hai ngày ngủ không ngon, Cố Cẩm Miên vừa nằm xuống đã ngủ say, ngủ một giấc suốt ba tiếng liền. Cậu ngủ lúc bảy rưỡi, tổ chương trình đăng trailer lúc tám giờ, đợi mười rưỡi cậu dậy thì đoạn trailer kia đã lên hotsearch.
Cố Cẩm Miên có linh cảm không lành.
Cậu đã nhìn thấu cái chương trình này từ lâu rồi, bình thường nếu có đoạn nào có thể hot sẽ cắt nó ra rồi gộp vào trailer đăng lên thu hút người xem, nhanh thế đã phát rồi, chẳng lẽ là cảnh cậu với Ân Mạc Thù hôn nhau?
Không chỉ thế.
Đoạn đầu video vẫn là giọng nữ máy móc quen thuộc: “Vì sao người yêu lại cãi nhau?”
Tiếp theo là cảnh bọn họ tranh luận về nghề phi công.
Cố Cẩm Miên thấy bọn cậu tranh luận vô cùng nghiêm túc chính trực nhưng màu sắc của bão bình luận lại ngoài dự đoán.
【Má ơi, đoạn phim này nhất định phải tốn tiền mới có thể xem được.】
【Che mặt, thật sự mị nhìn không ra kỹ thuật của tiểu thiếu gia lại rất tốt đó.】
【Thật ra tôi thấy đồng phục trung học play hợp với hai người nhất, tiểu thiếu gia sẽ rất thích, đến lúc đó đại ca trường có thể phản công còn nếu thất bại thì he he.】
【Ụ má, xem mà mặt tui đỏ lên hết rồi, hai người các cậu đều là nhân vật của công chúng, đừng công khai nói bậy bạ như thế.】
Cố Cẩm Miên: “???”
Giọng nữ máy móc: “Cãi nhau rồi phải làm sao bây giờ?”
Ăn cơm xong, sắc trời mờ mịt còn chưa tối hẳn, Ân Mạc Thù đứng trong đám người đột nhiên đưa tay lên che mặt Cố Cẩm Miên, hắn cúi đầu một lúc rồi nhanh chóng rời khỏi.
【A a a a a a là hôn phải không!】
【Nhanh chóng cho tôi một video được quay ở vị trí đối diện! Bà đây còn thiếu mấy đồng đấy chắc?】
【Nhanh quá nhanh quá, Ân Mạc Thù có được không đấy? Không được thì để tôi (?)】
Giọng nữ máy móc: “Trạng thái sau khi cãi nhau.”
Trên con đường nhỏ dưới bóng đêm, Cố Cẩm Miên đi một mình được một lúc lại dừng lại, dừng lại rồi đưa tay lên xoa môi, sau đó lại vắt chéo tay ra sau lưng tiếp tục đi.
【Đây là… dư vị?】
【Mặc dù thời gian ngắn nhưng kỹ thuật rất được?】
【Cứu mạng, một người lặng lẽ dư vị, tiểu thiếu gia quá có thể.】
【Chắc chắn là đang dư vị a a a việc gì phải thế, hôn cái nữa là được mà@ Ân Mạc Thù.】
Cố Cẩm Miên: “???”
Cậu đang muốn đi tìm người của tổ chương trình thì đạo diễn theo dõi của cậu lại gọi tới.
“Thật xin lỗi xin lỗi Cố thiếu gia, lúc tôi gửi tài liệu qua quên nói với đạo diễn đoạn sau quay lúc cậu không biết.”
“Có muốn bọn tôi thu hồi không?”
Cố Cẩm Miên: “Thu hồi có tác dụng à? Có thu hồi thì bọn họ vẫn nói lúc đó tôi đang đang dư vị nụ hôn của Ân Mạc Thù?”
Đạo diễn: “Không phải sao?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cố Cẩm Miên đang muốn tranh luận với đạo diễn đột nhiên liếc thấy Ân Mạc Thù đang đứng ở cửa.
Hồi lâu không nghe thấy tiếng Cố Cẩm Miên, đạo diễn mới hỏi: “Sao cậu không nói gì? Được được được, cậu không phải đang dư vị nụ hôn của Ân Mạc Thù, là tôi nói sai được chưa?”
Cố Cẩm Miên thấy Ân Mạc Thù mỉm cười, lập tức thấy điện thoại nóng bỏng cả tay.
“Im miệng!” Cố Cẩm Miên tắt điện thoại.
“Xin ý kiến một chút, tối nay tôi có thể vào được không?” Ân Mạc Thù hỏi.
Người của tổ chương trình đều đến cả rồi, bọn cậu đương nhiên vẫn phải ngủ chung một phòng.
“Nếu anh muốn ngủ ở phòng làm việc cũng không phải không được.” Cố Cẩm Miên nằm quay lưng lại.
Chẳng bao lâu sau cậu cảm nhận được Ân Mạc Thù đã lên giường, hình như còn đang nhìn mình.
“Tai đỏ hết kìa.” Ân Mạc Thù nói: “Chắc…”
“Trưởng thành từ lâu rồi.” Cố Cẩm Miên ngắt lời hắn.
“Ừm.” Ân Mạc Thù gật đầu: “Làm phó cơ trưởng thì nhất định đã đến tuổi hợp pháp.”
Trong đầu Cố Cẩm Miên còn đang suy nghĩ về tuổi hợp pháp, Ân Mạc Thù lại mở miệng: “Phó cơ trưởng à, có khi nào em lớn hơn tôi mấy tuổi không thế, vậy chẳng phải tôi thiệt thòi lắm ư?”
Cố Cẩm Miên: “???”
Cậu rất muốn nói móc trở về nhưng… nhưng trong hiện thực hình như đúng là cậu lớn hơn Ân Mạc Thù thời điểm hiện tại nửa năm.
Lại cộng thêm đến đây hơn nửa năm…
Cố Cẩm Miên: “…”
“Tôi đoán đúng rồi à?” Ân Mạc Thù ồ một tiếng: “Miên Miên, em không phải ông già đấy chứ?”
Cố Cẩm Miên: “???”
Có ai mới hai bốn hai lăm tuổi đã là ông già không hả?
“Ông già thì làm sao?” Cố Cẩm Miên dứt khoát nói theo hắn: “Anh không biết đàn ông càng già càng dẻo dai à?”
“Ồ.” Ân Mạc Thù hơi hạ thấp người xuống: “Vậy có thể cho tôi biết rõ hơn chút được không?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Chủ đề trò chuyện đêm khuya của người trưởng thành luôn bị lệch.
Nhưng lòng khát khao chiến thắng kỳ lạ của Cố Cẩm Miên lại vùng lên, cậu cảm thấy mình nhiều tuổi hơn Ân Mạc Thù nên không thể để rơi xuống hạ phong trong chủ đề này được.
“Anh chửi một câu Hà Bất Tẫn ngu xuẩn thì em sẽ cho anh biết.”
Ân Mạc Thù: “…”
Ban đêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Cố Cẩm Miên nghe được tiếng xột xoạt rất nhỏ, Ân Mạc Thù nằm xuống, yên ắng không có âm thanh gì khác nữa.
Cố Cẩm Miên trợn mắt, cũng không nói chuyện.
Bầu không khí giữa họ mới tốt đẹp như trước nhưng vừa nhắc tới Hà Bất Tẫn lại y như cũ.
Hà Bất Tẫn chó chết.
Cố Cẩm Miên lại chửi anh ta một trận trong đầu.
Đừng nên tới gần Hà Bất Tẫn, nếu không sẽ trở nên bất hạnh.
Lúc Cố Cẩm Miên chửi người, Ân Mạc Thù đột nhiên dúi cái gì đó mềm mềm vào trong tai cậu: “Ngày mai tôi phải dậy sớm quay phim, em nút tai lại mà ngủ.”
Một tai Cố Cẩm Miên bị hắn đút nút tai vào, một cái khác để trên gối, nghe thấy giọng hắn mơ hồ nên cậu cũng mơ hồ đáp lại: “Quay với Chu Quân chứ gì.”
Động tác Ân Mạc Thù dừng một chút, hình như còn cười một tiếng.
Cố Cẩm Miên không rõ cảm xúc từ tiếng cười của hắn, chỉ cảm thấy ngón tay hắn đang vân vê vành tai mình, vừa ngứa vừa tê. Hắn nói: “Đừng nói móc tôi, được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Cố Cẩm Miên: “Được tiện nghi gì?”
Ân Mạc Thù không nói gì, qua hồi lâu mới lên tiếng, cũng không biết có phải lời muốn nói ban nãy hay không: “Em đã đọc qua sách, biết mọi thứ về tôi, còn tôi ngay cả tên của em cũng không biết.”
“Tên em? Tên em là Cố Cẩm Miên.” Cố Cẩm Miên trả lời.
Ân Mạc Thù nút tai còn lại cho cậu, một câu cũng không nói nữa, xoay người đi ngủ.
Khoảng cách giữa hai người dường như rất xa.
Cố Cẩm Miên: “…?”
Một tuổi đã có khoảng cách thế hệ rồi à?